Tại Trần gia, Trần Tiêu – người đang được nhớ thương đang hăng say chiến đấu với Trần lão thái.
”Ta nói lại một lần nữa, hôn sự của ta tự ta định đoạt” Trần Tiêu đang dần mất kiên nhẫn, hắn đang rất mệt, muốn đi ngủ.
”Vô lý, hôn sự của vãn bối luôn do trưởng bối định đoạt, nào tới phiên ngươi há mồm quyết định” Trần lão thái tức giận quát.
”Nhưng ta nào có trưởng bối, phụ mẫu ta qua đời, thì ta đến định đoạt, ta nghĩ ta đã nói rõ với thẩm” Trần Tiêu cười lạnh, lão thái bà này thật ngang ngược, tưởng đem Trần lão gia tử ra tọa chấn thì hắn sợ sao, mơ à.
” Láo xược, ngươi xem ta với thúc phụ ngươi đã chết sao” Trần lão thái đập bàn quát to, Trần Tiêu càng ngày càng không để bà vào mắt.
” Đó là thẩm tự nghĩ, ta chưa hề nói”
Trần Tiêu nói xong cũng không đợi Trần lão thái nói tiếp mà nhìn thẳng Trần lão gia tử đang im lặng ngồi giữa bàn: ”Thúc phụ, ta đến đây nương tựa, không có nghĩa là mọi chuyện của ta do thúc phụ và thẩm quyết định, ta đã trưởng thành sẽ tự quyết định cuộc sống của mình, mong thúc phụ và thẩm hiểu rõ”
Trần lão thái sắp tức chết rồi nếu để cho Trần Tiêu tự quyết định vậy chẳng phải sẽ ảnh hưởng kế hoạch của bà sao. Không được không thể để chuyện đó xảy ra.
”Thẩm chỉ muốn tốt cho ngươi thôi, ta là thẩm thẩm của ngươi chẳng lẽ lại hại ngươi, nhà họ ở thôn kế bên, điều kiện rất tốt, trong nhà lại là con một, lão công lão bà cũng rất tốt tính, ngươi gả qua đó chỉ có hưởng phúc” Trần lão thái cố gắng hạ giọng thuyết phục Trần Tiêu.
Trần Tiêu ngu sao hay đần, không hề nhé, hắn vẫn còn rất tỉnh táo, qua đó hưởng phúc có quỷ mới tin.
”Nếu tốt như vậy thẩm gả đi, ta không gả” Trần Tiêu nhúng vai tỏ vẻ không liên quan tới mình.
Lời này chọc giận Trần lão thái, bà ta tức đến nỗi lòng ngực khó thở, tay run rẩy chỉ vào Trần Tiêu nói không nên lời: ”Ngươi,…ngươi,…”
” Ta thế nào, ta đã nói không gả nhưng thẩm không để ý đến ý ta mà tự ý quyết định trước, nào là điều kiện tốt, gia cảnh tốt, nếu tốt như vậy đến phiên ta sao”
” Ta đã giúp ngươi hỏi thăm, điều kiện nhà họ rất tốt” Trần lão thái cố nén cơn giận thuyết phục.
Trần Tiêu ngoáy ngoáy tai, nghe đến mòn cả tai.
” Không gả”
Thấy Trần Tiêu dầu muối không ăn Trần lão thái có chút nôn nóng nếu là Trần Tiêu lúc trước bà chỉ cần ho một tiếng là hắn đã vâng dạ nghe lời nhưng Trần Tiêu trước mặt lại hoàn toàn khác, vô cùng ranh mãnh, biết phản kháng lại bà, lời nói còn không có chỗ cho bà bắt bẻ, hết cách Trần lão thái quay sang gọi Trần lão gia tử:
” Trần An Hòa sao ông không lên tiếng, mau khuyên Trần Tiêu đi”
Trần Tiêu không nói gì nhìn sang Trần lão gia tử, hắn đang lắng tai nghe đây a, lão gia tử này có thể nói lời hay ý đẹp gì đây.
Trần lão gia tử trầm mặc không lên tiếng.
Trần thị ở trong phòng lo lắng đến đứng ngồi không yên, lúc nghe được Trần lão thái nói sẽ gả Trần Tiêu qua thôn kế bên nàng rất lo lắng, không biết hộ gia đình đó như thế nào, Trần Tiêu mềm yếu như vậy gả qua đó chắc chắn sẽ bị nhà chồng bắt nạt. Nàng không giúp được gì cho Trần Tiêu, thật vô dụng mà.
Trần thị tức giận đến mức dậm chân. Trần An Minh ngồi trên giường nhìn nương tử đi tới đi lui hắn gọi nàng lại bên giường.
” Nàng đừng lo lắng, sáng mai ta sẽ hỏi thăm tin tức hộ gia đình đó cho nàng, nếu thật không tốt ta sẽ ngăn cản, không để Trần Tiêu gả qua đó”
”Thật sao” Trần thị mừng rỡ nhìn Trần An Minh.
Trần An Minh gật đầu. Khi nãy hắn cũng lên tiếng phản đối Trần Tiêu gả qua thôn kế bên nhưng bị mẫu thân mắng một trận đuổi đi. Mặc dù hắn không thích đường đệ này lắm nhưng cũng biết phân biệt nặng nhẹ, không thể nhìn Trần Tiêu nhảy vào hố lửa mà bỏ mặc không cứu. Sáng mai hắn sẽ dậy sớm qua thôn kế bên hỏi thăm tin tức, hi vọng sẽ tốt như lời mẫu thân nói nếu không hắn sẽ ngăn cản mẫu thân.
” An Minh, đệ ấy rất tội nghiệp”
”Ừm ta biết, nàng cứ yên tâm, ta sẽ lo liệu”
”Ừm, cảm ơn chàng” Trần thị cười nhìn Trần An Minh
Trần An Minh nhìn Trần thị không nói gì
Bầu không khí trong nhà chính có chút vi diệu, không ai lên tiếng, Trần Tiêu không để ý vẫn thong thả ngồi uống trà, liếc nhìn Trần lão thái đối diện ngồi không yên, hắn cười cười, gấp lắm sao, không biết hồ lô bà ta bán thứ gì.
” An Hòa, ông nói gì đi” Trần lão thái không đợi được nữa, bà ta đang rất lo lắng, sợ kế hoạch không thành công.
Thật ra bà ta đã nói dối. Bà hận không thể giết chết Trần Tiêu thì làm sao sẽ vì hắn mà chọn nhà tốt. Ngu gia ở thôn kế bên quả thật có điều kiện không tồi thế nhưng con trai của họ đã cưới ba người vợ, Trần Tiêu gả qua sẽ là người thứ tư. Ba người vợ trước gả vào không bao lâu đều bệnh qua đời, nam nhân Ngu gia mang danh khắc thê, sau khi người vợ thứ ba qua đời đến nay đã nửa năm vẫn chưa đón được dâu, vừa hay bà biết được tin này, nếu Trần Tiêu gả cho nam nhân Ngu gia hắn chẳng phải cũng sẽ bị khắc chết sao đến lúc đó bốn mẫu đất ruộng và căn nhà kia đều là của bà. Bà sẽ chính tay phá hủy căn nhà kia, sẽ hủy hoại con của tiện nhân kia, dám cướp người bà yêu, bà sẽ khiến Trần Tiêu chịu khổ, để xem ả chết có nhắm mắt không.1
”Ta buồn ngủ” Trần Tiêu mặc kệ Trần lão thái đang toan tính gì hiện tại hắn rất buồn ngủ, lười đánh thái cực với lão thái bà này.
Trần Tiêu ngáp một cái: ”Nếu không còn chuyện gì ta đi ngủ đây”
”Trần An Hòa” Trần lão thái lớn tiếng gọi.
Trần An Hòa vẫn cúi đầu trầm mặc. Trần Tiêu thấy đợi thêm nữa cũng không có kết quả bèn đứng dậy đi về phòng mình chuẩn bị đánh một giấc.
Vừa bước chân qua bậc thềm, một giọng nói trầm đục liền vang lên sau lưng.
”Thẩm thẩm ngươi sẽ không hại ngươi, nghe lời gả qua Ngu gia, sống an ổn, phụ mẫu ngươi dưới suối vàng biết được cũng sẽ yên lòng”