Vương Đại Tĩnh nhìn khuôn mặt tái nhợt của Trần Tiêu tự trách:
”Nếu ta phát hiện sớm hơn thì đệ không sặc nước nhiều như vậy”
”Liên quan gì đến huynh, sao huynh lại tự trách, tự ta té vào nước mà” Trần Tiêu nhìn đối phương ngốc ngốc tự trách hắn bật cười.
”Ha ha ha” . Truyện chính ở ( TR UMtгuyeЛ. VИ )
”Sao đệ lại cười” Vương Đại Tĩnh vò vò đầu không hiểu nhìn Trần Tiêu.
” Lúc nãy ta lạc đường nên đu nhánh cây muốn tìm đường về thôn ai ngờ bị con rắn bò lên tay, ta hoảng sợ nên té vào sông, chân bị chuột rút, ta không bơi vào bờ được đành thả trôi, không ngờ may đến vậy gặp được huynh, cảm ơn huynh nha” Trần Tiêu cười tủm tỉm nhìn Vương Đại Tĩnh.
Trần Tiêu cảm thấy mình và đối phương rất có duyên, một ngày đã gặp hai lần. Lúc sáng hắn giúp đối phương băng vết thương chiều lại đối phương cứu hắn.
”A vết thương của huynh sao rồi” Trần Tiêu sực nhớ cầm tay trái của Vương Đại Tĩnh qua xem.
”Không sao, không đau” Vương Đại Tĩnh thấy Trần Tiêu quan tâm mình liền ngốc ngốc trả lời, trong lòng lại vui vẻ.
”Vết thương thấm nước rồi” Trần Tiêu nhăn mày, rất dễ nhiễm trùng.
”Khi về nhà huynh phải lập tức lau khô vết thương, bôi thuốc vào, biết không” Trần Tiêu nhìn Vương Đại Tĩnh nghiêm mặt nói.
”Ta,..ta biết rồi, đệ không cần lo lắng, ta rất khỏe” Vương Đại Tĩnh thành thật gật gật đầu.
”Ha ha ha, cười chết mất” nhìn Vương Đại Tĩnh gật đầu như gà mổ thóc Trần Tiêu cười ngã ra sau.
Vương Đại Tĩnh hết hồn vươn tay đỡ.
”Chân đệ còn đau không” Vương Đại Tĩnh lo lắng hỏi.
Trần Tiêu thử cử động chân nhưng không được chân hắn tê cứng rồi, cử động một tí là đau đến ứa nước mắt.
” Đừng động”
Thấy Trần Tiêu nhăn mày Vương Đại Tĩnh ngăn lại động tác của hắn.
Vương Đại Tĩnh nhìn xung quanh rồi quay lại nói với Trần Tiêu:
”Ta đỡ đệ tới gốc cây kia rồi giúp đệ xoa bóp chân sẽ đỡ hơn”
Trần Tiêu không nhiều lời gật gật đầu. Chân hắn rất đau.
Mỗi lần bước đi Trần Tiêu đều nhíu mày, cắn răng.
”Ta giúp đệ xoa bóp chân” Vương Đại Tĩnh hỏi ý Trần Tiêu.
Trần Tiêu dựa vào gốc cây gật gật đầu.
”Ráng nhịn một chút, sẽ hết đau nhanh thôi’ Vương Đại Tĩnh thấy Trần Tiêu cắn chặt răng, không khỏi một trận đau lòng, phải chi người bị là hắn.
”Ta không sao, huynh đừng lo” Nhìn ra được Vương Đại Tĩnh lo lắng cho mình, Trần Tiêu vui vẻ nói.
”Hắc xì, hắc xì’
Khịt khịt, Trần Tiêu hít hít mũi.
” Gió ở đây rất lớn, đệ ngồi đây đợi ta một lát”
Vương Đại Tĩnh đứng lên chạy về hướng một lối mòn, hắn chạy rất nhanh chỉ một chớp mắt đã không thấy bóng dáng. Trần Tiêu ngồi đó hứng gió lạnh, run cầm cập lại đánh cái hắc xì.
Thời gian khoảng một chung trà thì Vương Đại Tĩnh trở lại, hắn thở hồng hộc, trán rịn mồ hôi.
Nhìn áo khoác khô ráo trên tay Vương Đại Tĩnh, Trần Tiêu đại khái đã hiểu.
Nhưng vẫn giả vờ ngây thơ chớp mắt hỏi:
” Đây là”
” Đây là áo khoác của ta, hơi dính ít đất, đệ khoác tạm đi đừng để bị bệnh” Vương Đại Tĩnh bối rối đưa áo cho Trần Tiêu, hắn không biết thiếu niên có ghét bỏ không.
”Cảm ơn huynh” Trần Tiêu mĩm cười tiếp nhận áo, mặc vào.
Lại nhìn Vương Đại Tĩnh một thân ướt nhẹp, Trần Tiêu hỏi:
”Huynh đưa áo cho ta vậy huynh lấy gì mặc”
”Ta không sợ lạnh” Vương Đại Tĩnh cười hắc hắc.
Nhìn đối phương cười tim Trần Tiêu lỡ nhịp. Cảm giác hạnh phúc này là sao. Trần Tiêu híp mắt.
”Chân đệ thế nào rồi” Vương Đại Tĩnh nhìn chân của Trần Tiêu lo lắng hỏi.
” Đỡ nhiều rồi, ta có thể tự đi được”
”Ráng chút, ta đỡ đệ về”
”Ưm, mau về thôi, huynh mặc đồ ướt hóng gió rất dễ bệnh”
”Ta rất khỏe”
Vương Đại Tĩnh lại cười hắc hắc, một tay gánh đòn gánh một tay đỡ tay Trần Tiêu đang khập khiễn đi về thôn.
”Lần trước huynh vẫn chưa nói cho ta biết tên của huynh” Trần Tiêu nghiêng đầu nhìn Vương Đại Tĩnh.
Vương Đại Tĩnh im lặng, không trả lời.
Trần Tiêu nhướng mày, lại im lặng, ta không tin không thể hỏi được tên huynh.
” Huynh ghét ta sao” Trần Tiêu dừng lại, vẻ mặt ủy khuất nhìn Vương Đại Tĩnh
Vương Đại Tĩnh ngớ ra, hắn làm sao có thể ghét Trần Tiêu được, đệ ấy rất tốt lại còn đẹp như vậy.
” Quả nhiên là huynh ghét ta” Trần Tiêu lập tức đỏ hốc mắt.
Vương Đại Tĩnh cuống lên, tay chân quơ loạn, hắn chọc Trần Tiêu khóc rồi làm sao bây giờ.
Vẫn chưa chịu nói sao, còn rất cứng đầu a, nhưng ta thích. ~{ * * }~
” Đệ đừng khóc, ta nói cho đệ biết” Vương Đại Tĩnh vò cái đầu tổ gà của mình. Hắn không muốn thấy Trần Tiêu khóc.
” Ưm, ta đang nghe đây”
Vương Đại Tĩnh nhìn nhìn Trần Tiêu:
”Vương Đại Tĩnh”
Sau đó im lặng nhìn Trần Tiêu. Hắn muốn biết thiếu niên sẽ phản ứng như thế nào khi biết tên hắn, đột nhiên hắn thấy rất căng thẳng.
”Vương Đại Tĩnh, tên này rất hợp với huynh nha” Trần Tiêu sờ cằm nói.
”Huynh không nói nhiều, thân thể thì cường tráng, cao lớn, rất giống với tên huynh” Trần Tiêu cười ha ha ha trêu chọc.
”Huynh lớn hơn ta, ta gọi huynh là Tĩnh ca được không?”
Vương Đại Tĩnh gật đầu.
”Tên ta huynh biết rồi, huynh thích gọi sao cũng được”
Vương Đại Tĩnh lại gật đầu
” Vậy được rồi, Tĩnh ca đi thôi, ta lạnh quá”
Trần Tiêu lôi kéo cánh tay của Vương Đại Tĩnh, khập khiễng đi về trước.
”Ờ” Vương Đại Tĩnh ngốc ngốc theo sau, nhìn bóng lưng người trước mặt, hắn không biết nên diễn tả cảm giác lúc này thế nào, chỉ biết lòng hắn đang tràn đầy vui vẻ, người này không ghét hắn.
Trần Tiêu đi trước nhếch khóe miệng, trùng hợp thật nha.