Lạc Nhau Một Đời

Chương 2: Chức trách



Đến khi tỉnh lại Thiên Ý chỉ lờ mờ nhận ra cảm giác quen thuộc, trần nhà màu trắng nhạt nhẽo và chiếc giường bệnh êm ái không nhớ nổi cô đã nằm ở đây biết bao nhiêu lần, lại một lần nữa Thiên Ý có thể thoát chết trong gang tất. Tiếng bước chân lộp cộp bước đến gần, tuy nhiên ở nơi đây cô không cần cảnh giác bất kỳ điều gì cả vì sẽ không ai có thể làm hại cô khi ở chính địa bàn của mình.

” Cô nghĩ bản thân có bao nhiêu cái mạng để liều chết ? Lần nào chúng ta gặp nhau cũng phải trong tình trạng này sao ? Nếu còn lần nữa tôi sẽ mặc kệ cô “

Là dáng người quen thuộc đó, nam thanh niên trẻ tuổi với vóc dáng cao ráo trên người khoác chiếc áo blouse trắng, 9 năm qua là người đó hết lần này đến lần khác giúp cô giữ lại mạng sống, tuy là làm việc theo trách nhiệm nhưng Thiên Ý thật sự biết ơn anh.

” Trương Thành…cám ơn anh. Lần này lại phiền anh nữa rồi. “

Nam thanh niên ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, anh nhìn xuống bên cổ chân trái của Thiên Ý nơi đó có đeo một chiếc vòng thắt bằng da màu nâu bên trên móc khóa có treo một đồng xu bạc mang ký hiệu đầu chim ưng của tổ chức. Cấp bậc của đồng xu sẽ được tăng dần theo thành tích đạt được, với biết bao số lần liều mạng bảo vệ thành công Lưu Ngọc Lễ đáng lý ra đồng xu đó phải là bằng vàng nhưng Thiên Ý thật sự không biết bản thân đã làm sai ở đâu hay là chưa hoàn thành chức trách mà mãi cũng không được thăng cấp.

” Cô thật sự vì thăng cấp mà điên thật rồi, cô nghĩ bản thân có chịu nổi được sức nặng của đồng xu vàng không mà liều mạng như vậy chỉ vì để lấy một bức tranh ? “

Dương Thiên Ý nhìn anh ánh mắt mang mác buồn, lòng ngậm ngùi chua xót.

” Anh biết chuyện đó rồi sao ? “

” Là Gia Hạo nói đó, tôi cũng điên thật mới cứu cô hết lần này tới lần khác một người coi rẻ mạng sống như vậy. Bức tranh mà cô liều mình lấy được A Lễ mang nó tặng cho Hàn Ảnh Quân rồi, cô đã hối hận chưa ? “

Thiên Ý cúi đầu cười khổ, nụ cười đó của cô ở trong tình cảnh này duy chỉ Trương Thành mới có thể hiểu được, anh như có thể nhìn thấu được suy nghĩ của cô, về tình cảm mà cô dành cho Lưu Ngọc Lễ.

” Chức trách của tôi…tôi sẽ không hối hận. Tôi biết anh lo lắng cho tôi thế nên là tôi hứa với anh lần sau gặp lại anh sẽ không thấy tôi thảm như thế này nữa. “


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.