Lạc Lối Trong Men Say - Hạ Giang

Chương 8: Về thăm nhà



Ba đứa tôi là chủ nhà nhưng bị khách bắt tại trận nói xấu họ nên chẳng đứa nào dám ho he gì. Một lúc sau Quỳnh Chi và Phương Thanh chơi bài chuồn, mỗi đứa bưng một ly chè đứng dậy nói với Đại Dương.

“Anh Dương ở lại chơi nhé!” “Anh Dương ở lại chơi nhé!”

Nói rồi hai đứa chạy vào phòng của chúng nó rồi đóng cửa lại để mặc tôi một mình tôi đối phó với Đại Dương.

Tôi không còn cách nào khác là đóng mặt dày nói với anh ta:

“Hồi nãy anh nói giải quyết xong sẽ đi sao giờ còn ngồi đấy?”

Đại Dương chậm rãi bưng ly nước lên uống một ngụm sau đó ngước lên nhìn tôi đứng gần đó nói:

“Anh cũng định giải quyết xong thì đi ngay nhưng nghe bạn của em nói lần trước em kể với họ anh chỉ được cái miệng, bộ phận đàn ông của anh coi như bỏ nên không thể bóc tem của em được vì vậy anh mới nán lại để xác nhận lại tin tức này.”

Nghe Đại Dương nhắc lại không thiếu một từ lời Phương Thanh vừa nói tôi ngượng chín người, nhưng tôi vẫn cố cãi để thoát thân:

“Anh nghe lộn rồi, chuyện bọn em vừa nói không phải nói anh mà nói người khác.”

Đại Dương lập tức đứng dậy đi về phía phòng của Thanh:

“Để anh hỏi bạn của em xem có đúng không phải nói anh không nhé.”

Nói là làm, Đại Dương vươn tay gõ cửa phòng của Phương Thanh. Cũng may tôi kịp thời đẩy anh ta ra trước khi tay của anh ta chạm vào cửa khiến anh ta ngã ngửa ra sàn.

Vì lực đẩy của tôi mạnh, lại thêm bị mất đà nên tôi ngã đè lên người Đại Dương:

“Nếu đúng anh chưa bóc được tem của em thì từ từ anh sẽ bóc trả, việc gì em phải nôn nóng như vậy? Đây là phòng sinh hoạt chung em không ngại hai người bạn của em sẽ nhìn thấy sao?”

Mặc dù tôi ngã đè lên người Đại Dương nhưng khuỷu tay của tôi bị đập xuống nền nhà rất đau. Tôi không thể đứng dậy cũng không còn tâm trí đáp lại lời của Đại Dương.

Còn Đại Dương thấy tôi không đáp lại anh ta lại nghĩ tôi đồng ý với những gì anh ta vừa nói vì vậy anh ta lật đè tôi xuống rồi anh ta năm lên người tôi, anh ghé sát vào tai của tôi nói:

“Nếu em không ngại thì anh chiều em vậy, kỳ thực nhận tiền của em mà không làm tròn nhiệm vụ khiến anh rất áy náy.

Dứt lời anh ta cúi xuống hôn lên môi tôi, tay của anh ta cũng đồng thời vuốt ve loạn xạ đường cong của tôi.

Tôi nghiêng mặt né tránh nụ hôn của anh ta: “Đừng. Bạn của em nhìn thấy bây giờ.”

“Họ nhìn thấy cũng tốt, dù sao thì đó cũng là một cách để anh có thể chứng minh cho họ thấy bộ phận nam tính của anh không vô dụng.”

Lúc này tay của Đại Dương còn luồn vào trong váy của tôi thăm dò. Sợ anh ta làm thật tôi đành phải thừa nhận:

“Tại hôm đó hai đứa cứ truy hỏi nên em mới nói bừa như vậy:

“Nhưng em nói với họ như vậy bây giờ họ nhìn anh với ánh mắt khác thì em phải bắt đền danh dự cho anh chứ?”

Tôi nghĩ Đại Dương nói vậy bởi vì anh ta làm nghề trai bao, tôi nói xấu anh ta như vậy với hai bạn của tôi anh ta cho rằng sẽ khiến anh ta mất đi hai vị khách tiềm năng vì vậy tôi nói:

“Hai bạn của em có người yêu rồi, nếu họ có nhu cầu sinh lý thì sẽ tìm tới bạn trai của họ chứ không tìm tới anh đâu.”

“Còn em, bây giờ em có nhu cầu không?”

Giọng nói trầm khàn gợi cảm cộng thêm với ánh mắt mời gọi của Đại Dương khiến tôi như bị lạc vào mê cung.

Thấy tôi không nói anh ta lại tiếp tục lên tiếng: “Nếu em có nhu cầu thì anh sẵn sàng phục vụ.”

Giọng nói của Đại Dương vang lên lần nữa khiến tôi bừng tỉnh.

“Anh tưởng em là đại gia à, nợ tiền phòng khách sạn của anh em còn chưa có để trả thì lấy tiền đâu ra mà trả công anh phục vụ?”

Đại Dương ôm lấy mặt của tôi rồi ghé sát gương mặt đẹp trai như yêu nghiệt của anh ta vào gương mặt của tôi cười nói:

“Hôm nay anh khuyến mãi, không lấy tiền.”

Lúc này tôi thực sự muốn kéo Đại Dương vào phòng để anh ta thực hiện khuyến mãi với tôi nhưng cuối cùng tôi quyết định đứng dậy trước khi bị vẻ đẹp trai của anh ta đánh gục:

“Hôm nay em không có nhu cầu, anh về đi.”

Tôi vừa dứt lời thì điện thoại trong túi xách của tôi đổ chuông, là cuộc gọi của mẹ tôi gọi tới. Tôi nhanh chóng bắt máy:

“A lô mẹ ạI”

“Mẹ gọi điện báo cho con với cậu Dương biết bố mẹ đã về tới nhà an toàn rồi.”

“Dạ vâng ạI”

“Cậu Dương có đó không cho bố của con gặp cậu ấy một lát”

Tôi nhìn vào Đại Dương vẫn đang năm dưới sàn nhà nói: “Dạ có ạ!”

Tôi đưa điện thoại cho Đại Dương:

“Bố em muốn gặp anh.”

Đại Dương đứng dậy cầm máy rồi nhanh chóng nói vào. điện thoại:

“Cháu chào bác ạI”

Không biết đầu bên kia bố tôi nói gì mà tôi nghe Đại Dương nói hết “dạ” lại “vâng”. Đến khi anh ta đưa điện thoại lại cho tôi tôi mới có cơ hội hỏi:

“Bố em nói gì vậy?”

“Bố em nói vừa đi coi thầy, thầy nói ngày showroom chọn bàn giao xe cho bố mẹ em không tốt lắm nên rời sang cuối tháng sau.”

“Cái gì? Cuối tháng sau đồng nghĩa với chúng ta đóng giả người yêu hơn một tháng á?”

“Nếu em sợ chúng ta quên cách xưng hô, sợ chúng ta diễn không khớp thì chúng ta có thể gặp nhau thường xuyên để luyện tập. Anh luôn yêu tiên thời gian cho việc này.”

Đại Dương là trai bao, nếu anh ta thường xuyên gặp tôi sẽ ảnh hưởng tới công việc của anh ta. Hơn nữa tôi cũng không muốn tiếp xúc với anh ta nhiều, chuyện đóng giả người yêu của nhau cũng chỉ là bất đắc dĩ vì vậy tôi vội từ chối.

“Không cần gặp đâu, khi nào gặp mặt bố mẹ của anh hay bố mẹ của em lúc đó chúng ta gặp nhau trước một ngày là được.”

Đại Dương cũng không phản đối ý kiến của tôi, anh ta đứng dậy ra về. Lúc tôi chuẩn bị đóng cửa anh ta còn quay lại nhìn tôi nói:

“Em nhớ đính chính với hai bạn của em về anh đấy nhé.”

“Nếu không thì sao?”

Anh ta vươn tay ôm lấy eo của tôi:

“Nếu không anh sẽ chứng minh cho họ thấy cũng được em khỏi cần giải thích.”

Nói là làm anh ta cúi xuống hôn tôi một lần nữa. Còn tôi không biết đầu óc tôi bị làm sao mà lại hôn đáp lại anh ta.

Hai chúng tôi đang phiêu trong nụ hôn sâu thì nghe tiếng mở cửa. Tôi vội buông Đại Dương rồi đẩy anh ta ra ngoài sau đó đóng sập cửa lại.

Tôi như tên trộm bị bắt tại trận sợ hãi đứng tựa lưng vào. cửa ôm chặt lấy ngực, tim tôi đập mạnh liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Mày bị làm sao đấy?”

Từ câu hỏi của Phương Thanh tôi nghĩ bạn của tôi chưa kịp nhìn thấy tôi và Đại Dương hôn nhau. Tôi như vừa sống. sót khỏi một trận lũ càn quét:

“Mày mới bị làm sao đó, làm người ta hết hồn.”

“Mày gọi con Chỉ ra hỏi thử xem mày có bình thường không, mặt mày đang đỏ như đít khỉ kia kìa. Đừng nói với tao mày bị tiếng sét ái tình của anh chàng trai bao đẹp trai kia đánh trúng đó nhé.”

“Mày đừng có mà phát ngôn bừa bãi.”

Nói rồi tôi cầm ly chè chuồn thẳng về phòng của mình:

“Tao đi tắm đây.”

Kỳ thực vừa rồi tôi đã bị nụ hôn của Đại Dương làm cho tim đập chân run nhưng tôi nghĩ đó không phải yêu đương gì mà chỉ là một loại cảm xúc nhất thời.

Tôi bị cuốn vào công việc của mình mà nhanh chóng quên đi có một anh người yêu hờ tên Đại Dương tồn tại, cho tới buổi tối thứ sáu hai tuần sau đó tôi đang đi dự sinh nhật một đồng nghiệp thì nhận được điện thoại của anh ta. Tôi

nhanh chóng bắt máy:

“A lô.”

“Anh Dương đây.” “Tôi biết rồi.” “Em vừa nói gì?”

“Lần trước anh tự tay lưu số của anh vào máy của tôi anh không nhớ sao?”

“Tối mai bố mẹ anh muốn anh dẫn em về nhà chơi mà em quên cách xưng hô với anh như thế thì chết anh rồi?”

“À tôi, à em xin lỗi.” “Chúng ta gặp nhau một lát được không?”

“Em đang đi dự sinh nhật bạn không gặp anh được, ngày mai em vẫn phải làm việc. Chiều mai anh đến căn hộ đón em sớm một chút chúng ta nói chuyện với nhau trước để khi tới nhà anh chúng ta diễn cho khớp.”

“OQk”

Chiều hôm sau lúc tôi đi làm về gần tới trước tòa nhà G2 đã thấy Đại Dương đang đứng bên cạnh xe trước tòa nhà căn hộ tôi ở, hôm nay thời tiết khá ấm nên anh ta mặc chiếc quần jean màu xanh, áo thun trắng kết hợp với giày thể thao cùng màu đơn giản. Nhìn anh ta có vẻ năng động hơn hai lần trước tôi gặp. Tôi đi tới trước mặt anh ta hỏi:

“Anh tới lâu chưa?”

“Anh mới xuống xe thì em về.”

“Anh đứng đây chờ em một lát em về phòng tắm rửa rồi xuống ngay” Nói rồi tôi vội đi vào trong tòa nhà, nhớ tới chuyện gì tôi liền quay lại nói với Đại Dương: “Anh lên phòng

em nhờ một lát.”

Đại Dương cũng không câu nệ theo tôi đi lên phòng. Lúc này Quỳnh Chi và Phương Thanh vẫn chưa đi làm về.

“Bố mẹ của anh có khó tính không?”

“Không khó.”

“Anh muốn em làm cho bố mẹ của anh ghét em ngay từ lần đầu gặp để họ phản đối rồi bắt chúng ta chia tay không?”

“Bố mẹ anh không bao giờ xen vào chuyện tình cảm của anh đâu, nên yêu ai lấy ai là quyền của anh họ không bao giờ ý kiến”

Tôi lấy ra một đống váy áo ném lên giường rồi nói với Đại Dương:

“Anh chọn giúp em một bộ đi.”

“Em không nên căng thẳng như vậy. Em mặc bộ nào anh cũng đẹp hết nên em muốn mặc bộ nào thì mặc.”

Không có sự giúp đỡ của Đại Dương cuối cùng tôi chọn một chiếc váy xòe màu trắng dài tới đùi gối, phần cổ không xẻ sâu quá, nói chung là khá kín đáo. Tôi cũng trang điểm nhẹ nhàng một chút để tạo ấn tượng tốt với bố mẹ của bạn trai hờ.

Xong xuôi tôi đứng trước gương xoay một vòng rồi hỏi Đại Dương:

“Anh thấy em thế nào? Ổn không?”

Đại Dương không trả lời mà nhìn tôi đảm đuối. Tôi nghĩ anh ta không thích nên nói.

“Nếu anh thấy không ổn thì em thay bộ đồ khác vậy.”

Lúc tôi đi vào phòng tắm để thay một chiếc váy khác thì bị Đại Dương cản lại:

“Không cần thay bộ khác đâu. Thực ra em rất đẹp, anh đang sợ lần này mang em về giới thiệu bố mẹ của anh thích em rồi lần sau anh mang người khác về ra mắt bố mẹ anh không ưng thì khổ.”

“Anh nói bố mẹ của anh không can thiệp vào chuyện tình cảm của anh còn gì?”

Đại Dương nắm lấy tay tôi:

“Đi thôi”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.