Lạc Hoa Không Kết Nhị

Chương 18



Mặc dù bên trong kiệu lót đệm thật dày, người khênh kiệu cũng là Trần Hải tự mình chọn lựa ổn thỏa, nhưng một ngày đi về còn là không thể tránh khỏi khiến Tô Tử Mộc cảm thấy mệt mỏi.

Y nghiêng dựa vào chỗ tựa lưng trong cỗ kiệu, một tay xoa thắt lưng đau nhức, thế nào đều cảm thấy khó chịu.

Nghĩ nhanh chóng hồi cung nằm xuống nghỉ ngơi, dọc theo đường đi cũng không kêu dừng, nhưng cỗ kiệu lại đột nhiên ngừng lại.

Tô Tử Mộc đang thấy kỳ quái, Xuân nhi xốc lên màn trái, nhỏ giọng nói: “Chủ tử, Dung Quý nhân ở phía trước.”

Toàn bộ hậu cung Tô Tử Mộc không muốn đụng phải nhất chính là Dung Quý nhân này, nàng tính tình ngang ngược, bối cảnh cũng sâu, trạng thái hiện tại của mình thấy thế nào đều không thích hợp cùng nàng phân cao thấp.

Nhưng hết lần này tới lần khác oan gia ngõ hẹp đi, Tô Tử Mộc chỉ phải thở dài một tiếng, chậm rãi xuống kiệu, chắp tay hành lễ với Dung Quý nhân.

Dung Quý nhân nhìn bụng của Tô Tử Mộc đã cảm thấy nổi giận, nghĩ mình cũng là xinh đẹp, lại đang độ tuổi đẹp nhất, gia đình bối cảnh càng là đương triều không ai có thể bằng, nhưng nhập chủ hậu cung gần nửa năm, số lần hoàng đế lâm hạnh có thể đếm được trên đầu ngón tay, bụng càng không có động tĩnh gì.

Nhưng người trước mắt này dáng dấp văn văn nhược yếu, có người nói ở lãnh cung một lần liền trúng, mặc dù trong lúc mang thai không có phương tiện hầu hạ, hoàng đế vẫn cách ba năm ngày đi qua.

Nghĩ như vậy, Dung Quý nhân lườm: “Tô tài nhân vậy mà uy phong a, ỷ vào long tự trong bụng cũng không đem Bổn cung để trong mắt.”

Tô Tử Mộc cảm thấy đầu có điểm trướng: “Thần hạ không dám…”

“Không dám? Ngươi vị phân thấp hơn ta một bậc, thấy lại có thể không hành đại lễ, là có ý gì?”

Xuân nhi nhịn không được: “Dung Quý nhân, thân thể chủ tử nhà ta…”

“Xuân nhi!” Tô Tử Mộc vội vã quát bảo ngưng lại.

“Ngươi xem một chút, ngay cả một nô tài nhà ngươi cũng dám hô to gọi nhỏ đối với ta!” Dung Quý nhân tức bực giậm chân.

Tay trái Tô Tử Mộc đỡ bụng, quỳ xuống hành lễ: “Thần hạ tham kiến Dung Quý nhân, chỗ nào thất lễ, mong quý nhân bao dung.”

“Hanh!” Dung Quý nhân quệt mồm, “Tiện tỳ không hiểu quy củ, ngôn ngữ mạo phạm bổn cung, Thành Phúc, mang về điều giáo thay bổn cung.”

Xuân nhi ý thức được mình nhất thời xung động gây đại họa, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội.

Tô Tử Mộc cảm thấy đầu càng ngày càng vựng, cắn răng cúi người nói: “Là thần hạ không biết cách quản giáo hạ nhân, thỉnh Dung Quý nhân giơ cao đánh khẽ, Xuân nhi, lại đây!”

Khóe mắt Xuân nhi rưng rưng, lết đầu gối đi đến trước mặt Tô Tử Mộc.

Tô Tử Mộc giơ tay lên tát thật mạnh, Xuân nhi bất ngờ không kịp đề phòng ngã trên mặt đất, một bên má đỏ bừng.

“Ngồi dậy, quỳ xuống cho ta.” Tử Mộc nhẫn tâm nói.

Xuân nhi rưng rưng ngồi dậy, Tô Tử Mộc lại đánh vài cái.

Mắt thấy mọi chuyện làm lớn, thái giám cung nữ đi ngang qua liên tiếp ghé mắt, Dung Quý nhân cũng có chút không nhịn được.

“Được rồi được rồi, lần này coi như cho các ngươi một giáo huấn, lần sau tái phạm, sẽ không dễ dãi như thế đâu!”

Nói xong, phẩy khăn bỏ đi.

Tô Tử Mộc lập tức ngồi bệt trên mặt đất, khoát tay áo với người đang định vội vàng muốn đỡ mình, vẫn ngồi dưới đất thở gấp.

Khóe miệng Xuân nhi có máu, lệ rơi đầy mặt: “Chủ tử, là Xuân nhi không tốt, Xuân nhi đáng chết.”

“Xuân nhi, đến bây giờ ngươi có biết, đi lại trong cung phải cẩn thận ra sao chưa.” Tô Tử Mộc hơi thở gấp nói.

“Xuân nhi hiểu rõ, Xuân nhi sai rồi.”

“Các ngươi cũng là, có rút ra bài học chưa?”

Người hầu còn lại đều xưng vâng.

Trong lúc nhất thời Tô Tử Mộc đã cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, “Ta có chút không động được, đỡ ta đứng dậy, bên kia nghỉ tạm một hồi…”

Lúc này, một đôi tay vươn từ sau lưng y, vòng qua nách và đầu gối y, bế người lên.

Tô Tử Mộc cả kinh, quay đầu nhìn lại, đúng là Bùi Thành Trạch.

“Tử Mộc, ủy khuất ngươi.”

Ngôi cửu ngũ, trong lời nói dẫn theo nhiều nghẹn ngào.

“Bệ hạ, Tử Mộc biết, tình cảnh người càng khó…”

“Không ngồi kiệu, ôm chặt cổ trẫm, đừng để ngã.”

Tô Tử Mộc vừa muốn nói không thích hợp, ngẩng đầu chạm vào ánh mắt tràn đầy nùng tình và áy náy của Bùi Thành Trạch, yên lặng nuốt xuống lời nói phá phong cảnh, vòng tay ra.

Bên kia Dung Quý nhân sau khi trở về, ngày thứ hai bắt đầu tiêu chảy, trên nôn dưới tiêu chảy, hai thái y thủ hạ của Đỗ Việt nhìn chẩn, đều nói là quý nhân tỳ vị* yếu, chậm rãi chậm rãi điều trị, liền bị hành hạ như vậy gần nửa tháng, bị hành hạ đến người chỉ còn lại có khí lực ở trong cung rên rỉ.

Mà Tô Tử Mộc bên này, Bùi Thành Trạch một đường đem người ôm trở về Hiên Ngưng cung, cẩn thẩn đặt lên trên giường.

“Còn khó chịu không? Nếu không tuyên Đỗ Việt tới nhìn một cái.”

“Bệ hạ, Tử Mộc không sao, vừa nãy hơi có chút mệt, hiện tại đã ổn rồi.”

Bùi Thành Trạch ôm người vào trong ngực, vô hạn ôn nhu mơn trớn gò má hơi lộ gầy gò của Tô Tử Mộc, một đường xuống phía dưới, đến trên bụng nhô lên.

“Ba ngày không thấy, có phải lại to hơn chút rồi không?”

“Bệ hạ, đâu có lớn lên nhanh như vậy.”

“Trẫm nhưng thật ra hy vọng đừng lớn quá, lớn hơn nữa ngươi thế nào chịu được…”

“Bệ hạ không cần lo lắng, người mang thai người đều là như vậy, cố chịu một chút là được.”

Tô Tử Mộc an ủi yếu ớt, Bùi Thành Trạch càng biết, thân thể Tô Tử Mộc mang hai hài tử, cách ba từ “chịu một chút” không chỉ một chút.

Không nhịn được ôm người nọ càng chặt hơn, xoang mũi rất nhanh thì tràn ngập mùi thuốc của Tô Tử Mộc, mùi thơm của cơ thể thoang thoảng nhàn nhạt.

Triền miên như vậy một hồi, Tô Tử Mộc cảm thụ được Bùi Thành Trạch có phản ứng, nhẹ giọng hỏi: “Bệ hạ, người muốn không?”

Bùi Thành Trạch như ở trong mộng mới tỉnh, vội vã đẩy người ra: “Không, không được.”

Tô Tử Mộc cười cười, chủ động mở vạt áo ra, lộ ra thân thể trắng nõn và bụng tròn trịa.

Bùi Thành Trạch vụt một cái địa đứng lên, “Tử Mộc, ngươi… Mặc y phục tử tế… Ta, ta…”

Tô Tử Mộc từ trên giường lộ ra thân thể, cầm tay của Bùi Thành Trạch, “Bệ hạ, Đỗ thái y nói tình huống bây giờ của thần rất ổn định, người nhẹ chút, Tử Mộc chịu được…”

Bùi Thành Trạch khô nóng ra một thân mồ hôi, trên lý trí có điều cố kỵ, nhưng lại không dám bỏ tay của Tô Tử Mộc ra, sợ không cẩn thận va chạm y, dày vò như vậy không khác quay trên chảo nóng.

Tô Tử Mộc quyết tâm, ỷ vào Bùi Thành Trạch không dám dùng lực với mình, kéo tay hắn qua, bỏ vào dưới thân, ôn ôn mềm mở miệng: “Bệ hạ…”

Dây đàn trong đầu Bùi Thành Trạch rốt cục không căng được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.