Là Nam Nhân Thì Quyết Đấu Đi

Chương 22



Gần đây các giáo sư lên lớp dạy ngành quảng cáo đều có một loại cảm giác không thể tin được, đó chính là: các sinh viên đi học trở nên cực kỳ tích cực chăm chỉ!

“Thật không dám tin tưởng a ~ sinh viên cư nhiên còn chủ động hỏi tôi ‘Lý thuyết vòng xoắn im lặng’ (Spiral of Silence Theory) nữa cơ! ~ khụ khụ khụ…~” Ngài giáo sư già dạy môn truyền bá học đã hơn hai mươi năm, đẩy đẩy kính lão, khuôn mặt hồng nhuận tràn ngập nếp nhăn lộ ra dáng tươi cười cảm động thỏa mãn.

Người già hơi có kích động lại không khỏi ho khan.

“Phải a, gần đây bầu không khí trên lớp hình như thay đổi rồi, sinh viên còn hỏi tôi về USP (Unique Selling Proposition – Lợi điểm bán hàng độc nhất) cùng với một ít vấn đề về nội dung lên kế hoạch tiêu thụ. Thành thật mà nói, bọn nó hiếu học như thế tôi thấy cực kỳ vui mừng.” Giáo sư tiêu thụ học tuổi vừa trung niên thì mỉm cười gật đầu.

Giữa các giáo sư lúc này đang tràn ngập trái tim cảm tạ trời đất màu phấn hồng bay bay, chỉ tiếc các ngài không biết chính là ‘người tiêu thụ’ cũng như ‘động cơ mua bán’ hoàn toàn không đơn thuần như họ suy nghĩ.

Toàn bộ lý luận tri thức được các vị giáo sư dốc túi dạy dỗ đã được ứng dụng vào ‘Ma pháp YaleYale – đại kế hoạch tác chiến giỡn quá hóa thật’.

“Cái được gọi ‘Lý thuyết vòng xoắn im lặng’ chính là: người ta sẽ vì đa số tán thành một quan điểm nào đó mà bảo trì trầm mặc ý kiến của bản thân vốn thuộc về số ít người có ý tương phản, không dám nói ra.” Đại Trì cầm bút ký đã chăm chú chép bài lúc đi học, dùng tiếng Trung mang một chút khẩu âm Hàn kiều, từng chữ từng chữ đọc lại xong, ngẩng đầu nhìn về Tiểu Quất bên cạnh, mỉm cười, đưa tay sang nắm tay Tiểu Quất.

“Ưm, như vậy kế hoạch A, bắt đầu!” Tiểu Quất cũng gật đầu mỉm cười với Đại Trì, hai người tay trong tay, đi theo đằng sau Lạc Thiệu Dã và Chúc Tử Lộ.

Bốn người vẫn như thường lệ đến nhà hàng sinh viên ăn cơm trưa, thế nhưng ngày hôm nay bầu không khí đặc biệt quỷ dị. Ngược với bình thường là Lạc Thiệu Dã và Chúc Tử Lộ cãi nhau ầm ĩ, Đại Trì và Tiểu Quất quy củ; ngày hôm nay Lạc Thiệu Dã và Chúc Tử Lộ cực kỳ xa lạ không nói gì, hỗ động giữa Đại Trì và Tiểu Quất lại dị thường nhiệt tình, quả thực thân mật quá mức.

“Đại Trì, tôi có mua quýt nè, tôi lột vỏ cho cậu ăn ~ đến ~ a ~” Cơm nước xong xuôi, Tiểu Quất lập tức lột một quả quýt, sau đó nhét một múi vào miệng Đại Trì.

“Ưm ~ thật là ngọt! Tiểu Quất cậu cũng ăn ~ a ~” Đại Trì thì lấy một múi quýt từ trong tay Tiểu Quất, bỏ vào miệng đối phương.

Oa ~ hai người này là sao vậy? (⊙o⊙)

Lạc Thiệu Dã và Chúc Tử Lộ trợn mắt há hốc mồm nhìn Đại Trì và Tiểu Quất, nghĩ cằm cách hàm trên càng lúc càng xa.

“Các cậu…có ổn không?” Lạc Thiệu Dã nhịn không được mở miệng hỏi, hai người kia nào chỉ là ‘ổn’ a! Căn bản là ‘rất ổn’!

“Lạc Thiệu, kỳ thực tôi và Tiểu Quất…vẫn rất muốn cảm ơn cậu và Bambi.” Đại Trì giữa câu nói còn quay đầu lại nhìn Tiểu Quất, hai người ánh mắt vừa tiếp xúc lập tức lộ ra nụ cười ngọt ngào, tất cả ngôn ngữ đều nằm ở chỗ không lời.

“Cảm ơn bọn tôi?” Chúc Tử Lộ nghe xong nhíu mày, rất nghi hoặc bắt đầu bĩu bĩu môi.

“Ừ, nếu như không phải có các cậu, chúng tôi…chúng tôi sẽ không thể thản nhiên giống như hiện tại. Nhờ có các cậu cho chúng tôi biết hai chúng tôi không phải cô độc, cũng không cần để ý ánh mắt của người khác.” Tiểu Quất gật đầu, dáng tươi cười nhu thuận nhìn phi thường thoải mái, thế nhưng lời cậu ta lại làm cho hai người kia không hiểu ra sao.

“Phải a! Khai giảng chưa bao lâu, cậu và Bambi ngay trước công chúng tỏ tình với nhau, từ lúc đó trở đi, các cậu chính là thần tượng mà chúng tôi một mực yên lặng kính phục.” Lời Đại Trì nói hệt như là tảng đá, kích khởi rung động trong lòng hai người kia.

Cậu ta nói…sẽ không là lần đó đi?

Trong đầu Lạc Thiệu Dã lập tức xuất hiện hình ảnh lần đầu tiên quyết đấu, mình nâng cằm Chúc Tử Lộ, cười đến cực kỳ sung sướng nói: [Ha ha ha…Chúc Tử Lộ, từ hôm nay trở đi tôi sẽ thật cẩn thận mà ‘thương yêu’ cậu.]

Mà trong đầu Chúc Tử Lộ thì lại giống như tụng kinh, không ngừng tuần hoàn truyền phát câu nói mà vào cái ngày quyết đấu ăn đá bào, mình nhất thời kích động gào lên: [Tôi cho cậu ngậm tôi một trăm lần! Tôi cho cậu ngậm tôi một trăm lần…]

“Hơn nữa từ lúc cậu nói với tôi chiếu cố Bambi là trách nhiệm của cậu, thì cậu không biết trong lòng tôi có bao nhiêu cảm động. Bambi, Lạc Thiệu thực rất tốt với cậu, các cậu phải thật sự yêu nhau.” Đại Trì vừa nói vừa tự chủ trương nắm tay Lạc Thiệu Dã và Chúc Tử Lộ lại cùng một chỗ, dùng lực đè siết lắc lắc vài cái mới buông tay, bản thân thì cùng Tiểu Quất lòng bàn tay dán lòng bàn tay, nắm cực kỳ chặt.

“Phải a ~ tôi trước đây kỳ thực cực kỳ xấu hổ, ở ngoài cũng không dám quá thân thiết với Đại Trì, thế nhưng từ sau khi thấy Bambi trước mặt mọi người hôn Lạc Thiệu, tôi toàn bộ lòng dạ đều thoải mái!” Tiểu Quất nói, ngọt ngào quay đầu hôn mặt Đại Trì một chút, sau đó như chim nhỏ nép vào dựa đầu lên vai Đại Trì.

“Các cậu làm cho chúng tôi tin tưởng, tình yêu thật sự là không cần cố kỵ ánh mắt thế tục! Nhờ có các cậu chúng tôi mới có dũng khí đối mặt với thế giới này, đối mặt với chính mình. Tuy rằng chúng tôi từ cấp ba đã cùng nhau, thế nhưng giống như hôm nay có thể trước mặt người khác thản nhiên thừa nhận quan hệ vẫn là lần đầu tiên.” Trong ánh mắt của Đại Trì có cảm kích có dịu dàng, đặc biệt lúc cậu ta nhìn Tiểu Quất lập tức là có thể cảm giác được hai người này yêu nhau đến cỡ nào.

“Cho nên các cậu nhất định cũng phải hạnh phúc! Tuy rằng chúng tôi tư lịch so với các cậu thì dài hơn, thế nhưng các cậu vẫn luôn là nguồn sức mạnh của tôi và Đại Trì. Nhìn các cậu mặc kệ người khác tự do tự tại yêu nhau, chúng tôi giống như là thấy được ánh sáng cuối đường hầm, cảm giác được mình cũng có thể đón nhận hạnh phúc trong tình yêu, cho nên…Chúng tôi sẽ nỗ lực lấy các cậu làm chuẩn, hãy để chúng tôi cùng nhau nỗ lực có được hạnh phúc đi!” Tiểu Quất và Đại Trì hai người tay trong tay, mà một tay rảnh rỗi khác của bọn họ thì đồng thời vỗ vỗ một đôi tay bị ép nắm cùng một chỗ của Chúc Tử Lộ và Lạc Thiệu Dã.

Có ai để chú ý tới hay không vậy? Từ lúc Đại Trì mở miệng cho đến bây giờ, Lạc Thiệu Dã và Chúc Tử Lộ hai người ngoại trừ ‘cằm trật khớp’, hơi giật mình há to miệng ra, từ đầu đến cuối, hoàn toàn không nói được một câu.

Không sai! Đây chính là chỗ lợi hại của ‘Lý thuyết vòng xoắn im lặng’, người bị hại chỉ cần rơi vào vòng công kích của ‘vòng xoắn im lặng’ thì sẽ theo trọng tâm câu chuyện mà xoay quanh, ngoại trừ khiếp sợ cùng với si ngốc ra không cách nào nói được một câu hoàn chỉnh.

Nhưng đây cũng chưa phải là chỗ lợi hại nhất của ‘Lý thuyết vòng xoắn im lặng’, chỗ lợi hại nhất của nó ngay ở…

Mẹ ơi…Con vừa rồi không nghe nhầm đi? Nói như vậy…Đại Trì và Tiểu Quất là một đôi? Khó trách bọn họ lại nói có bạn rồi, không thích hợp đi quan hệ xã hội, khó trách chúng tôi vừa cãi nhau, bọn họ sẽ khuyên chúng tôi ‘Đầu giường ồn ào cuối giường hòa nhau’…

Chờ một chút…Đầu giường…ồn ào? Cuối giường…hòa nhau? Mẹ ơi! Ai cùng cái tên này ngủ chung một giường a? Tôi với hắn không quen! Một chút cũng không quen! (━ 口━╋)/

Chúc Tử Lộ dưới lớp da bắt đầu nổi cơn điên dữ tợn, thế nhưng lại không dám biểu lộ ra.

Mà Lạc Thiệu Dã bên cạnh cũng như vậy, mặc dù trong lòng cậu cho rằng mình đối với Chúc Tử Lộ quá độ nhân nhượng và sủng ái đều là bởi vì Chúc Tử Lộ bộ dạng rất đáng yêu mê người, bản thân lại không có bạn gái mới có thể sản sinh phản ứng di tình.

Nhưng…cậu một câu cãi lại cũng không dám nói.

Bởi vì…

Tuy rằng muốn bài trừ lời đồn (nói cho bọn họ sự tình không phải như bọn họ tưởng tượng), thế nhưng nhìn ánh mắt hai người tín nhiệm tôi như thế, tôi thật sự là nói không nên lời a! (〒口〒) | ̄|_

Huống hồ bọn họ đã cố lấy dũng khí nói cho tôi biết chuyện này, nếu như hiện tại lại nói tôi và cái tên Lạc Thiệu Dã / Lộ Lộ căn bản không phải người yêu, bọn họ nhất định sẽ thấy cực kỳ tổn thương…

Oh yeah! Chỗ lợi hại nhất của ‘Lý thuyết vòng xoắn im lặng’ chính là ở đây: người bị hại cho dù trong lòng không thể chấp nhận cũng không có dũng khí mở miệng phủ quyết hay phản kích!

“Đáp ứng chúng tôi, các cậu phải vĩnh viễn bên nhau!” Tiểu Quất lộ ra nụ cười hồn nhiên đáng yêu, thế nhưng lời cậu đối với Lạc Thiệu Dã và Chúc Tử Lộ mà nói căn bản là yêu cầu của ma quỷ.

“Sao vậy? Các cậu sao đột nhiên lại ngượng ngùng như vậy? Anh em bấy lâu một chút mặt mũi này cũng không cho?” Đại Trì thừa thắng xông lên, cố ý hỏi.

“Ơ…Được / Được…” Lạc Thiệu Dã và Chúc Tử Lộ cực kỳ trắc trở mới mở miệng nói xong một chữ ‘được’.

Lúc đó, trong đầu hai người đồng thời xuất hiện hình ảnh mình bị nắm ngón tay cái, đè lên khế ước bán mình…

.

.

.

— oOo —


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.