Là Nam Nhân Thì Quyết Đấu Đi

Chương 2



Thời gian: không biết, hai người đang bận mắt to trừng mắt nhỏ không rảnh rỗi chú ý mấy chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi này.

“Bắt đầu từ hôm nay.” Chúc Tử Lộ nói, nhìn nửa thân trên trần trụi của Lạc Thiệu Dã, đối với cái khối da màu mạch này nhìn sao cũng thấy không vừa mắt.

“Được, muốn đấu cái gì trước tiên?” Lạc Thiệu Dã sảng khoái đáp ứng, thuận theo ánh mắt kỳ quái của Chúc Tử Lộ vẫn nhìn chăm chú ngực mình cúi đầu tự nhìn bản thân. Ưm! Thực sự là vóc người quá được, không có gì để xoi mói.

Nhưng mà thằng nhãi này sao phải nhìn chăm chú đến mức quấn chặt như thế? Muốn làm cái gì nha?

“Nhìn cái gì? Thích lắm hả?” Lạc Thiệu Dã nhịn không được trêu chọc, cố gắng ưỡn ngực, ác ~ đúng là nam nhân trong nam nhân, quả nhiên là một khối cũng không thiếu!

“Hừ! Lột ra thành từng mẩu như da gà con thì đây còn thích.” Đến lúc đó sẽ tháo từng đầu khớp xương kia, nhai nguyên bộ thịt kia, cái đồ ưa khoe thân, thua rồi thì đây cho cởi truồng chạy, đó ưa khoe, đây cho khoe.

Chúc Tử Lộ nghĩ đến thắng lợi, đắc ý, khóe miệng từ từ nhếch cao lên.

“Đồ nhãi con thật đúng là biến thái. Nhanh lên! Tôi cho cậu quyết định, cậu không nói thì để tôi.” Lạc Thiệu Dã không kiên nhẫn nổi nữa.

“Trước tiên phải đặt quy tắc. Chúng ta không đấu cái loại gì mà thắng bại liếc mắt đã rõ ràng, nhất là hành vi bạo lực, không chỉ mình tôi, toàn bộ thế giới đều không cho phép. Nếu như cậy mạnh, tôi sẽ khinh thường cậu.” Chúc Tử Lộ chu chu môi, má phụng phịu, ngón tay cũng sắp chọc đến chóp mũi Lạc Thiệu Dã. Cậu tự ra oai phủ đầu, chú ý bảo đảm an toàn của mình trước tiên.

Có vài chuyện rất là đáng tiếc, nhiều người khác nhau một trời một vực, vốn sinh đã kém cỏi lớn lại không tốt, Chúc Tử Lộ vẫn còn tự biết lượng sức mình. Cậu chính là muốn thắng rồi tận lực ngược đãi Lạc Thiệu Dã, không có lý do gì mà chọn mục mình thua thiệt để cho tên kia thắng, đúng không?

Trước tiên ngăn chặn phân nửa khả năng vừa qua cửa đã thất bại, còn lại chính là vấn đề về xác suất cùng với chỉ số thông minh, cậu đỉnh như thế, thắng chắc, chớ sợ chớ sợ!

“Được rồi ~ đã nói cho cậu chọn hạng mục rồi, còn vặn vẹo đủ điều như bà mẹ là cái quỷ gì vậy? Là con trai thì sảng khoái chút đi.” Lạc Thiệu Dã phi thường không kiên nhẫn ~ không kiên nhẫn ~ không kiên nhẫn ~

Cố nhịn! Nói cậu không phải con trai? Thua thì đây cho mặc đồ nữ, chúng ta xem ai không phải con trai!

Chúc Tử Lộ giận quá hóa cười, lần thứ hai sớm vì thắng lợi mà cảm thấy hân hoan từ đáy lòng.

“Vậy thì so luôn, xem ai đến phòng học trước.” Vừa nói xong, Chúc Tử Lộ cầm túi đã xếp sẵn từ tối hôm qua bỏ chạy.

Phía sau vang lên tiếng chửi thề cùng với tiếng la hét đầy tức giận của Lạc Thiệu Dã, bối rối và thất vọng.

Ha ha ha…Cái tội thích mặc đồ lót ngủ, ngay cả rửa mặt đánh răng cũng chưa luôn, thua là đáng đời đồ không biết suy nghĩ, ha! Ta thắng chắc thắng chắc thắng chắc ~~~

Chúc Tử Lộ vui sướng ngâm nga bài ‘Hãy gọi tôi là số 1’, vui vẻ nhảy nhót trên cả đoạn đường, từ tầng tám nhấn thang máy đi xuống. Đi vào thang máy chỉ có mỗi mình, cậu soi gương sửa sang lại tóc, thật là đẹp trai a Tiểu Lộ Lộ, ây da ~ cả người con mẹ nó thật hài lòng.

Lạc Thiệu Dã là nô lệ của ta ~ nô lệ nô lệ nô lệ! Muốn bảo hắn mặc đồ nữ chạy mười vòng quanh vườn trường rồi lại cởi truồng chạy thêm năm trăm lần! Ya ~ thực sự là lòng siêu vui vẻ nha ~

Cửa thang máy vừa mở, một hình bóng thoảng qua, gió thổi cỏ lay chỉ trong một quãng thời gian thường gọi là một chớp mắt.

“Chúc Tử Lộ! Cậu là con rùa hả ~ Tôi đi trước một bước đây!” Lạc Thiệu Dã dùng tốc độ ánh sáng chạy từ ký túc xá cao tám tầng, vọt tới tầng một lầu học, tốc độ vượt qua quán quân chạy 100m Trương Côn Lôn, còn thắng cả Dash Parr phim The Incredibles bên kia bờ Thái Bình Dương.

Căn cứ theo bản ghi lại trong sách Kỷ lục thế giới – ngài sói quỷ đã nói: “Tốc độ chân chính là không thể nhìn thấy, giống như lúc Lạc Thiệu Dã vượt qua Chúc Tử Lộ, bạn không biết là chuyện gì xảy ra, chờ lúc phát hiện ra, thì trong nháy mắt đã lạc hậu ba nghìn năm ánh sáng.”

Nói ngắn gọn là: Lạc Thiệu Dã chạy trước Chúc Tử Lộ. Chúc Tử Lộ không tin cũng không cam lòng, trong đầu hắn chỉ còn lại một chữ mà năm đó trong ‘Kim chi ngọc diệp’, chàng Quốc Vinh đã hát cho nàng Vịnh Nghi – đuổi theo!

Phòng học càng lúc càng gần, một ván này thắng bại ngay trước mắt, rốt cuộc Chúc Tử Lộ vẫn không thể vượt được Lạc Thiệu Dã sao?

Lạc Thiệu Dã mắt thấy Chúc Tử Lộ cũng sắp đuổi kịp, còn kém một chút, cậu mở ra cánh cửa thắng lợi, bước qua ngưỡng cửa cũng là đích đến, phát ra tiếng cười càn rỡ chói tai nhưng đầy sung sướng.

“Ha ha ha…Chúc Tử Lộ, từ hôm nay trở đi tôi sẽ thật cẩn thận mà ‘thương yêu’ cậu.” Lạc Thiệu Dã lộ ra dáng tươi cười tà ác, lúc cậu quay đầu lại thì Chúc Tử Lộ vừa vặn nhào vào lòng cậu. Lạc Thiệu Dã vui vẻ một tay khoác lên vai Chúc Tử Lộ, một tay nâng cằm cậu ta lên, kiêu ngạo khoe khoang thắng lợi.

Chúc Tử Lộ hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, tất cả kế hoạch ngược đãi tà ác mới vừa thành hình đã chết từ trong trứng nước, cậu nào chỉ là thất vọng, quả thực là tuyệt vọng a ~ không biết Lạc Thiệu Dã sẽ chỉnh cậu sao đây?

Cười đến gian trá như thế, cậu trừng.

“Chúc Tử Lộ ~ cậu có nghe thấy không, tôi nói tôi sẽ thật cẩn thận mà ‘thương’ cậu.” Lạc Thiệu Dã cố ý nhấn giọng, biểu tình âm hiểm chỉ có người hiểu mới thể hội hết.

“Chết tiệt! Nghe thấy rồi!” Chúc Tử Lộ hất cái tay Lạc Thiệu Dã đang đặt trên cái cằm nhọn của mình đi, hận không thể một ngụm cắn đứt nó, tròng mắt trừng đến độ sắp rớt ra luôn.

“Ôi ôi… Hai vị đi muộn, thật cao hứng hai người có thể vừa bắt đầu học kỳ đã bồi dưỡng ra được một ‘tình cảm’ sâu – sắc đến như vậy, nhưng mà chúng ta vẫn phải học cái đã, xin đừng gây trở ngại quyền lợi nghe giảng của các bạn khác.” Ngài giáo sư già đẩy kính lão, nét tươi cười trên gương mặt bởi vì tràn ngập nếp nhăn mà có vẻ quá mức thâm ảo, làm cho người ta không dễ dàng lý giải.

Hai người lúc này mới phát hiện mình đã đi học muộn nửa giờ, lớp ngồi đầy người, toàn bộ đều đang dùng ánh mắt thâm ảo không thuộc về tuổi thanh niên nhìn bọn họ. Ánh mắt kinh ngạc xong chuyển thành hiểu rõ, hiểu rõ xong chuyển thành tiếp thu bao dung, ngập tràn ngưỡng mộ không gì sánh được.

Xong phim! Lần này lớn chuyện rồi…

Mắt quét một vòng, chỉ còn lại một hàng có hai vị trí cách xa nhau nhất, Lạc Thiệu Dã đến trước ngồi bên trái, Chúc Tử Lộ đang định chạy tới ngồi bên phải, một dãy người trong nháy mắt di động, hở ra khoảng trống bên cạnh Lạc Thiệu Dã cho Chúc Tử Lộ.

Chúc Tử Lộ một trận xấu hổ, muốn làm khó dễ lại không dám, sờ sờ mũi, phiền muộn ngồi xuống, quay đầu tàn bạo trừng Lạc Thiệu Dã.

Xung quanh hình như có tạp âm, còn có hơn mười dòng điện rất mạnh mẽ chiếu đến cậu, Chúc Tử Lộ quay đầu nhìn quanh, tất cả lại bình thường.

Giáo sư chỉ đơn giản giảng giải một chút đại cương chương trình học, sau đó để lại thời gian cho mọi người tự giới thiệu, xong rồi chọn cán sự, hệ thống quan lại phải hình thành trước tiên, sau này mới có phương tiện xử lý mọi chuyện.

Chẳng qua nói thật, mới khai giảng ngày đầu tiên, mọi người kỳ thực cũng không quá quen biết.

Mặc dù cũng có vài người bởi vì đến ký túc xá sớm nên làm quen rồi, vẫn có một bộ phận rất lớn là lần đầu tiên gặp mặt. Thử tính mỗi người đều có ba mươi giây tự giới thiệu, không ấn tượng vẫn là không ấn tượng, ngay cả tên cũng nhớ không nổi.

Nhưng hai người kia là ngoại lệ.

Lạc Thiệu Dã cùng với Chúc Tử Lộ được chọn ra vì nhân dân phục vụ, trở thành hai người đầu tiên trong lớp chúng ta đảm nhận chức vụ lớp trưởng và lớp phó vinh quang (nguyên tác: trưởng ban và phó ban, mình sửa cho giống VN).

Bởi vì hành động kinh thế hãi tục trong lần đến lớp đầu tiên của hai người này đã khiến cho nhân dân chú ý cao độ, ấn tượng…khắc sâu đến cực điểm.

“Chết tiệt! Đều là do cậu ‘thi đấu’ mà ra!” Chúc Tử Lộ tức giận đấm một đấm lên đùi Lạc Thiệu Dã.

“Này! Liên quan gì đến tôi!” Lạc Thiệu Dã nắm lấy tay Chúc Tử Lộ, còn nói khinh bỉ bạo lực, bản thân người này chính là xuất thân từ tập đoàn bạo lực đi! Hết động khẩu lại động thủ.

Hai người kéo tay qua về thật khí thể, mắt trừng đối phương một bước cũng không chịu thoái nhượng.

“Ôi ~ ngày hôm nay đến đây đã.” Ngài giáo sư đẩy đẩy kính lão, ánh mắt dừng lại trên người Lạc Thiệu Dã cùng với Chúc Tử Lộ qua lại vài lượt, sau đó nhìn chăm chú hai bàn tay nắm nhau khăng khít kia, lộ ra nét mỉm cười càng thêm thâm ảo, gật đầu với hai người, ra khỏi phòng học.

Chúc Tử Lộ vội vàng rút tay mình ra, dùng chân đạp thêm cho Lạc Thiệu Dã một cái.

“Mẹ nó! Chúc Tử Lộ!” Lạc Thiệu Dã quá mức tức giận, đến lúc nhớ ra mình vừa mới thắng được trận quyết đấu đầu tiên, khuôn mặt dữ tợn bỗng nhiên mỉm cười nói: “Chúc Tử Lộ, cậu chưa nhớ ra tư cách hiện tại của mình đi? Tôi thắng cậu nha ~”

Lạc Thiệu Dã tốt bụng nhắc nhở Chúc Tử Lộ, nhận rõ hiện thực đi nhóc con! Cuộc đời này chính là tàn khốc như vậy đó, đây là con đường mà cậu lựa chọn.

“Không cần cậu nói, dù sao thì…đến tuần sau cậu sẽ phải chết.” Chúc Tử Lộ không nản lòng, cậu vẫn sẽ nhìn về tương lai mà hy vọng, nắm chặt hai tay, chấp nhận số phận tuần này.

Hai người lại bắt đầu không ai nhường ai ngưng mắt nhìn đối phương, tính toán một tuần này cùng với từng tuần sắp tới.

Cùng lúc đó, tất cả cán sự chuyên ngành quảng cáo của Đại học Dương Quang đã chọn lựa xong.

Chẳng qua, trận quyết đấu giữa các bậc nam nhi thì mới chỉ chính thức bắt đầu.

.

.

.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.