Trì Việt ở trước mặt Giang Tiệm Đông mãi mãi là cậu nhóc đáng yêu, mềm mại nhất trên thế giới, giống như đứa trẻ nhỏ vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện. Cậu đem mọi mặt tốt nhất của mình dành cho hắn, ở trước mặt hắn vĩnh viễn chỉ là cậu nhóc trắng trắng mềm mềm, vô cùng đáng yêu thôi.
Mà lúc đối mặt với Thẩm Nhất Minh thì không như vậy. Đối diện với Thẩm Nhất Minh, Trì Việt chính là con sói con hung dữ nhất, không chút do dự mà hướng móng vuốt cùng hàm răng sắc bén của mình về phía hắn.
Đành chịu thôi, ai bảo Thẩm Nhất Minh ngay từ đầu đã có ấn tượng xấu về Giang Tiệm Đông chứ.
Trì Việt là tên nhóc tiêu chuẩn kép, thích bao che khuyết điểm, Giang Tiệm Đông là anh trai nhỏ cậu thích nhất, bắt nạt Giang Tiệm Đông tương đương với việc là người xấu.
Mà cái người được nhắc đến kia vẫn ở trong phòng luyện đàn mà không hề mảy may biết bên ngoài Trì Việt đang cùng Thẩm Nhất Minh bấu véo nhau.
“Hiện tại không thể vào được.” Trì Việt kéo Thẩm Nhất Minh sang một bên, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “Anh ấy đang luyện đàn, không thể để bị quấy rầy.”
“Anh không tới quấy rầy anh trai nhóc.” Thẩm Nhất Minh nói, giọng điệu rất bất đắc dĩ.
“Vậy anh muốn làm gì?” Trì Việt nghi ngờ nhìn hắn, “Không có việc gì thì tới tìm anh ấy làm gì? Cũng không phải là muốn mời anh ấy đi ăn cơm, đúng không?”
Thẩm Nhất Minh có chút sặc, tựa hồ còn rất xấu hổ, qua một lúc lâu mới nói: “Khụ, anh đúng là đến tìm hai đứa ăn cơm.”
Lần này đến lượt Trì Việt không nói nên lời.
Không còn cách nào khác, ai bảo Thẩm Nhất Minh trước đó đã có tiền sự, Trì Việt quả thật không có cách nào có ấn tượng tốt với hắn.
Trì Việt nghi ngờ nhìn hắn hỏi: “Đang yên đang lành sao tự dưng lại mời bọn em ăn cơm? Không phải trước đấy anh ghét anh Tiệm Đông lắm sao?”
“Là do anh không thể chịu được cái đám yêu thích tên nhóc kia.” Thẩm Nhất Minh tức giận, trực tiếp ném điện thoại cho Trì Việt, nói: “Đấy, nhóc tự xem đi.”
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Thẩm Nhất Minh, Trì Việt do dự một hồi mới chịu nhận lấy điện thoại của hắn.
Trên màn hình hiển thị lịch sử một nhóm chat, bên trong có bảy tám người rất quen thuộc, là học sinh học chung tiết của giáo sư Niếp với Giang Tiệm Đông.
Trì Việt mất một hồi lâu mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, sau đó không nhịn được mà cười.
Lần này là Trì Việt trách nhầm Thẩm Nhất Minh rồi, đúng là hắn muốn tìm hai người bọn họ ăn cơm.
Thẩm Nhất Minh không ưa Giang Tiệm Đông nhưng những người khác thì không giống vậy. Ngoại trừ hắn ra thì mấy đàn anh đàn chị khác đang theo giáo sư Niếp rất thích Giang Tiệm Đông.
Tính cách Giang Tiệm Đông vừa chững chạc vừa nghiêm túc. Trong khoảng thời gian này mọi người đều có thể thấy được sự chăm chỉ của hắn. Vì thấy nửa tháng đã trôi qua, hơn nữa còn sắp khai giảng nên mấy người bọn họ muốn cùng Trì Việt và Giang Tiệm Đông cùng nhau ăn một bữa cơm. Dù sao thì sau này cũng có khả năng bọn họ sẽ không gặp lại nhau nữa. Lịch sử tin nhắn của Thẩm Nhất Minh đang dừng đến đoạn này.
“Phải mời đàn em Giang cùng em trai nhỏ Trì Việt kia ăn một bữa cơm!”
“Không sai không sai! Nhà hàng lẩu ở ngay cổng trường được đấy, nhiều người tới lắm.”
“Thẩm Nhất Minh mau đi mời đi, coi như chuộc lỗi với hai đứa nhỏ.”
Thẩm Nhất Minh chỉ biết câm nín: “…”
Trong đoạn chat, mọi người đều rất nhiệt tình. Biểu cảm trên mặt Thẩm Nhất Minh vẫn thối như cũ. Hắn là bị các bạn học khác ép buộc, sắc mặt không tốt là đương nhiên.
Ép buộc thì ép buộc đi, mấu chốt là Trì Việt còn hiểu lầm hắn!!!
“Thấy chưa, anh đã nói không lừa nhóc rồi mà, nhóc còn không chịu tin anh.” Thẩm Nhất Minh âm dương quái khí nói với Trì Việt, “Không phải chứ, lại có người thật sự coi tôi là tên đại xấu xa sao?”
Giọng điệu của Thẩm Nhất Minh thực sự quá buồn cười, vừa mang chút dỗi hờn lại có chút gầm gừ, Trì Việt vốn có chút xấu hổ giờ lại nghe thấy như vậy, không nhịn được mà bật cười.
Khoảng thời gian học chung này Trì Việt cũng đã từ từ hiểu được Thẩm Nhất Minh vốn không tệ như cậu nghĩ. Là do tính cách hắn quá hiếu thắng, lại có chút sĩ diện. Ngoại trừ hai lần trước ra thì thật ra sau đó hắn không có bày trò gì nữa.
“Xin lỗi xin lỗi, là em trách lầm.” Trì Việt nhịn cười nói, “Đi thôi, em đi gọi anh Tiệm Đông.”
Thẩm Nhất Minh thực sự là tên nhóc hiếu thắng vô cùng, vốn hắn là người phụ trách việc mời Giang Tiệm Đông, trên mặt còn mang biểu cảm như thể ai đó nợ hắn hai trăm năm mươi tám vạn vậy, nhưng thấy Trì Việt tỏ ra đề phòng với mình hắn liền thay đổi, cực lực chứng minh mình là người tốt, rất trong sạch.
Ba người cùng đi tới quán lẩu, mọi người trong nhóm chat đều đã tới. Trong suốt khoảng thời gian ăn cơm, Thẩm Nhất Minh không ngừng đối xử tốt với Trì Việt.
“Nào, nhóc con, mau nếm thử miếng xà lách này đi, rất ngon đấy!”
“Đây, ăn cả miếng dạ dày này nữa này, anh đã nhúng lẩu giúp em rồi.”
“Anh trai à, cho em một bát bột đá đi. Đây là món giải cay tốt nhất ở chỗ này đấy.”
Từ đầu tới cuối bạn gái Vu Miểu đều im lặng, cuối cùng không chịu được nữa liền lôi kéo hắn nói: “Anh thôi đi, đừng bắt nạt A Việt của bọn em nữa.”
“Đúng vậy!” Lại có một đàn chị khác tiếp lời, “Em trai nhỏ A Việt là cục cưng của bọn tớ, cậu tém tém lại chút đi.”
Kỳ thật mọi người muốn cùng nhau ăn cơm không phải chỉ vì Giang Tiệm Đông mà còn là vì Trì Việt. Trì Việt rất đáng yêu, tất cả đều yêu thích cậu nhóc, so với Giang Tiệm Đông còn thích hơn.
Giang Tiệm Đông là kiểu người lạnh lùng, ít nói, còn Trì Việt thì ngược lại, cậu nhóc vừa sáng sủa vừa nhiệt tình, lại rất dễ nói chuyện. Vì vậy rất nhiều người đều yêu mến cậu, buổi tối nay lúc ăn cơm mọi người cũng thường xuyên nói chuyện về Trì Việt, mỗi lần nói đều cười rất nhiều.
Có lẽ Trì Việt thực sự rất được lòng mọi người nên suốt cả bữa tối đề tài đều xoay quanh cậu. Trì Việt có chút ngượng ngùng, hai má đỏ bừng lên, xấu hổ không dám nói câu nào.
Mà Giang Tiệm Đông ngồi bên cạnh cũng không nói gì, chỉ im lặng ăn cơm.
Trì Việt rất dễ khiến người ta yêu mến, Giang Tiệm Đông không có chỗ để xen vào.
Không biết vì sao, khi nhìn thấy Trì Việt cùng mọi người nói chuyện vui vẻ như vậy, Giang Tiệm Đông luôn cảm thấy có chút bực bội.
–
Trì Việt thật sự khiến người ta yêu thích không thôi, trò chuyện cả bữa tối còn chưa đủ, đến lúc ăn cơm xong, chuẩn bị đi về mấy anh chị vẫn còn rôm rả nói chuyện với cậu.
Trời đã tối om, hơn nữa còn đang có mấy hạt mưa lất phất nên mọi người quyết định đưa Trì Việt và Giang Tiệm Đông tới cửa ga tàu điện ngầm, sau đó mới lưu luyến không nỡ tạm biệt bọn họ.
“Bái bai A Việt, bái bai đàn em Giang nha!”
“Gặp lại sau nhé các anh chị!”
Mọi người lần lượt nói lời tạm biệt, Trì Việt cũng cười chào lại họ.
Sau đó Trì Việt cùng Giang Tiệm Đông tiến vào trạm, Trì Việt cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nói chuyện phiếm suốt cả buổi tối như vậy rất mệt mỏi, Trì Việt nghiêng dầu muốn gọi Giang Tiệm Đông, lúc này mới để ý hình như hắn không được vui cho lắm.
“Anh sao thế?” Trì Việt chớp chớp mắt hỏi, “Lúc ăn cơm cũng không thấy anh nói gì, có phải anh không vui không?”
Kỳ thật Giang Tiệm Đông không hay thể hiện cảm xúc ra ngoài, hắn đã quen với việc bày ra vẻ mặt nghiêm túc rồi. Nhưng Trì Việt đã quá hiểu hắn rồi, cậu luôn có thể rất dễ mà phát hiện ra tâm tư nhỏ của hắn.
Giang Tiệm Đông lạnh mặt trả lời “Không có.” Trì Việt cũng không hỏi nhiều, sau khi lên tàu điện ngầm, hai người ngồi cạnh nhau, Trì Việt ngồi nhích về phía Giang Tiệm Đông một chút, tư thế thoạt nhìn rất thân mật.
“Anh, nếu không vui thì nói với em đi.” Trì Việt chớp mắt rồi tiếp tục: “Em có thể lắng nghe mà.”
Con người Trì Việt quá tốt, hiểu chuyện lại rất dễ gần, khó trách mọi người lại thích cậu đến như vậy. Giang Tiệm Đông nghiêng người nhìn cậu, đột nhiên không biết phải nói gì.
Trì Việt do dự suy đoán, đột nhiên nghĩ tới gì đó: “Là vì Thẩm Nhất Minh sao? Có phải là anh không thích nói chuyện với anh ấy không, em…”
“Không phải.” Giang Tiệm Đông nhanh chóng ngắt lời cậu, “Không phải vì anh ấy.”
“Thế là vì cái gì? Vì em sao?” Trì Việt nói, “Là em chọc anh hả? Anh mau nói em biết đi mà, em…”
“Không có.” Giang Tiệm Đông một lần nữa cắt ngang lời của Trì Việt bằng giọng điệu trầm thấp.
Người trên tàu điện ngầm không nhiều lắm, dãy ghế hai người ngồi cũng không có ai khác. Giang Tiệm Đông trầm mặc, sau đó ôm vai Trì Việt.
“Đừng suy nghĩ gì cả.” Hắn nói, “Em là tốt nhất.”
Bàn tay ấm áp đặt lên vai khiến Trì Việt có chút bất ngờ.
Cậu luôn cảm thấy Giang Tiệm Đông bây giờ có chút khác so với lúc trước nhưng lại không thể nói rõ khác ở đâu.
Bàn tay Giang Tiệm Đông vừa ấm áp vừa dịu dàng, hắn nghiêm túc nói với Trì Việt: “Không cần phải để ý nhiều tới cảm xúc của anh, em xứng đáng được mọi người yêu mến mà.”
Giang Tiệm Đông thực sự nghĩ như vậy. Thật ra hắn rất sợ Trì Việt quen hắn sẽ phải chịu nhiều ủy khuất nhưng Trì Việt không hề sợ, cậu cũng chưa bao giờ cảm thấy tủi thân hay uất ức.
“Nhưng điều mà em để ý chỉ có cảm xúc của anh mà thôi.” Trì Việt chớp mắt, lúc cười rộ lên sẽ xuất hiện chiếc lúm đồng tiền nhỏ xinh.
“Anh à,” Trì Việt gọi, “Em thích anh nhất.”
Trì Việt là đứa nhỏ rất hiểu chuyện, vừa dịu dàng lại vừa biết chăm sóc, để ý tới cảm nhận của người khác. Vì vậy trái tim vốn đang phiền não, bất an của Giang Tiệm Đông cứ thế mà được dỗ dành.
Mà ngược lại, Trì Việt đang quá căng thẳng. Có lẽ là do khoảng cách của hai người quá gần nên bình thường người thích nói như Trì Việt giờ bởi vì sự ngượng ngùng do cái ôm của Giang Tiệm Đông mà lại trở nên khó xử, không biết nói gì.
Vừa rồi sau khi cậu nói xong, Giang Tiệm Đông cũng không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy bả vai cậu. Ánh mắt vừa sâu thẳm lại vừa mơ hồ, Trì Việt càng nhìn sâu vào bên trong lại càng không hiểu gì. Vì vậy nửa giờ sau ở trên tàu điện ngầm, Trì Việt vẫn chỉ chăm chỉ quan sát đôi mắt của hắn.
Và cuối cùng cậu vẫn không hiểu được.
Tàu điện ngầm cũng đã tới ga, Trì Việt là người đầu tiên lao xuống, Giang Tiệm Đông lặng lẽ đi phía sau cậu.
Hai người đi song song ra khỏi sân ga. Bên ngoài trời vẫn đang mưa, Giang Tiệm Đông rất tự nhiên mà che ô lên, che cho hai người.
Mùa thu tới mang theo chút không khí mát mẻ, Trì Việt bất giác hắt hơi một cái, có chút lạnh.
Thấy vậy Giang Tiệm Đông liền ra hiệu cho cậu cầm ô rồi hắn cởi áo khoác, khoác lên người Trì Việt.
“Mặc vào đi, không lát sẽ bị cảm lạnh.”
Áo khoác mỏng được được trên tay, Trì Việt ngay lập tức xua tay nói “Không cần.” Bên trong Giang Tiệm Đông cũng chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay, so với Trì Việt thì ít hơn hẳn.
Thấy Trì Việt kiên trì từ chối như vậy, Giang Tiệm Đông lập tức khoác áo lên người cậu, không để cậu phản đối thêm câu này.
Trên áo khoác vẫn còn nhiệt độ cơ thể ấm áp của Giang Tiệm Đông, Trì Việt nhỏ giọng mếu máo: “Em cũng không phải em gái nhỏ, không cần cái này đâu.”
“Ừm, anh cũng không coi em là em gái nhỏ.” Giang Tiệm Đông thản nhiên nói, “Em là em trai của anh.”
Giang Tiệm Đông mỉm cười, thầm nghĩ, là cậu em tốt nhất trên đời.
Phía trước có ngọn đèn chiếu sáng, đột nhiên sáng như vậy khiến người ta có chút hoảng hốt. Dưới màn mưa, Giang Tiệm Đông từ tay Trì Việt lấy ô về khiến trên người hắn bị ướt một ít.
Quần áo trên người mang theo nhiệt độ ấm áp, giống như một lớp bảo vệ ngăn cách mưa gió bên ngoài. Trì Việt vô ý nghiêng đầu nhìn Giang Tiệm Đông sau đó vội vàng quay đầu lại.
Một cảm giác kỳ quái xuất hiện trong lòng cậu, trái tim cũng trở nên tê dại. Trì Việt cảm thấy tim mình đập thật nhanh.