Là Ánh Trăng

Chương 13



Vì Giang Tiệm Đông mở loa ngoài nên giọng nói của cô Quý nghe rất rõ ràng.

Âm thanh dõng dạc đầy tự tin ấy truyền đến tai Trì Việt. Ngay lập tức đôi mắt cậu bừng sáng. Giang Tiệm Đông ngồi ven đường trong công viên nhỏ nắm chặt di động, giọng điệu vẫn bình thản như cũ, biểu tình cũng không chút gợn sóng.

“Cảm ơn cô.” Im lặng một lúc mới nghe được tiếng hắn trả lời: “Trước kia em từng đi tìm giáo viên ở các học viện rồi.”

Quý Du nghe vậy có chút ngẩn người: “Em đi lúc nào vậy? Sao em không nói cho cô biết?”

“Năm nhất.” Ngữ khí Giang Tiệm Đông nhàn nhạt, “Năm đầu tiên em đã đi tìm rồi.”

Ngay từ năm đầu, Tống Như Vân đã không đồng ý cho Giang Tiệm Đông theo học vì vậy hắn chỉ có thể tự tìm cách. Mọi phương pháp gần như hắn đã thử hết nhưng vẫn như cũ đều không tìm được cách để xoay sở.

“Lúc ấy em đã tìm rất nhiều người hỏi. Nhưng tất cả mọi người đều nói giáo viên hướng dẫn cực kì bận, còn có tin đồn họ không nhận học sinh bên ngoài.”

Chuyện này là sự thật, không phải các giáo sư cố ý chơi đểu hắn nhưng họ đều là những người có máu mặt trong nghề, người muốn tìm họ bái sư cũng rất nhiều, mà thời gian của họ lại rất hữu hạn. Nếu không phải là dùng tiền và quan hệ để nói chuyện thì để gặp các lão sư ấy còn phải xem duyên phận cùng vận khí.

“Cũng do em chưa đủ xuất sắc.” Giang Tiệm Đông nhẹ giọng cảm thán, giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ.

Một thân một mình lăn lội lâu như vậy rồi, hắn cũng đã sớm hình thành thói quen bình thản đối mặt với thất vọng rồi. Nhưng hắn cũng không oán hận gì cả. Đôi khi may mắn cũng là một yếu tố không thể thiếu, trách thì chỉ trách Giang Tiệm Đông đã mong đợi quá nhiều.

Giang Tiệm Đông đã quen một mình rồi, hắn cũng không hề oán trách điều gì. Từ trước tới giờ đều chưa từng nghĩ tới việc được ai đó trợ giúp, lại không hề đoán được Quý Du bỗng nhiên cười, nói: “Sao em không nói sớm với cô?”

“Sao cơ ạ?” Giang Tiệm Đông nhất thời không phản ứng lại được.

“Chính là chuyện em đi tìm giáo viên hướng dẫn từ sớm đấy!” Quy Du cao giọng, hận sắt không thành thép mà nói, “Cô dù sao cũng từ học viện tốt nghiệp, cái khác không thể giúp chứ cái này cô có thể hỗ trợ mà!”

Nói xong Quý Du liền cúp điện thoại, chỉ bỏ lại một câu: “Em chờ cô, cô có phương thức liên hệ của một số giáo sư ở đó.”

Quý Du thật sự hận sắt không thành thép. Không nghĩ tới hóa ra vấn đề lại nằm ở đây, lại thấy may mắn vì đó là nguyên nhân này.

Vốn là một giáo viên xuất thân từ trường nghệ thuật, trong tay Quý Du có rất nhiều nguồn tài nguyên. Vì vậy cô không chút do dự nào mà gửi rất nhiều tin nhắn WeChat cho Giang Tiệm Đông.

“Đây là phương thức liên lạc của giáo viên A!”

“Đây là phương thức liên lạc của giáo viên B!”

Gửi một lúc vài tin nhắn vẫn chưa đủ để Quý Du đã ghiền, cô rất hào phóng mà nhắn tiếp cho Giang Tiệm Đông: “Em muốn tìm giáo viên nào có thể nói với cô, cô có thể giúp em tìm!”

Giang Tiệm Đông nhất thời không biết nên nói gì, chỉ có thể ngơ ngác nhìn từng dòng tin nhắn nhảy tinh tinh.

Sự việc phát sinh quá nhanh chóng, hắn cũng không rõ đây là tình huống gì. Trì Việt có chút mơ màng nhìn hắn. Hai cặp mắt nhìn những dòng tin nhắn không ngừng được gửi tới, lúc này họ mới nhận ra vừa rồi đã xảy ra những gì.

“Đây đều là những cách liên lạc với giáo viên hướng dẫn sao?” Trì Việt chỉ vào màn hình điện thoại của Giang Tiệm Đông, có chút không tin được hỏi: “Cứ như vậy đã giải quyết xong rồi?”

Trì Việt còn nhớ Giang Tiệm Đông trước kia đã từng đi một chuyến công cốc, qua một lúc lâu sau cậu mới hỏi: “Vậy có phải là có thể liên lạc được với họ rồi hay không?”

“Mặc dù không nhất định họ sẽ nhận anh, nhưng—” Giang Tiệm Đôg im lặng một lúc mới mở miệng, giọng điệu có phần chắc nịch.

“Nhưng nhất định là có cơ hội.” Hắn nói.

Thời tiết ngày hôm đó thật đẹp, vầng trăng trên cao kia cũng trở nên trong vắt. Giang Tiệm Đông cùng Trì Việt vẫn ngồi ở vị trí cũ, chỉ khác là tâm tình có chút thay đổi. Hắn nhìn tin nhắn Quý Du gửi tới, trầm mặc thật lâu mới trả lời lại.

“Cảm ơn cô Quý.”

Giang Tiệm Đông chỉnh sửa tin nhắn mấy lần nhưng cuối cùng cũng chỉ gửi một câu đơn giản như vậy. Quý Du giúp hắn nhiều như vậy, hắn cũng không biết nên nói cảm ơn như thế nào.

Giang Tiệm Đông tràn đầy cảm kích mà Quý Du cũng chỉ đáp lại mấy chữ đơn giản: “Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi mà.”

Quý Du nhắn: “Đây đều là những việc mà giáo viên nên làm, em chỉ cần cố gắng là được rồi.”

Buổi tối ở công viên tương đối ít người qua lại. Hai người Trì Việt và Giang Tiệm Đông ngồi bên cạnh rừng cây nhỏ, hai người yên lặng nhìn tin nhắn Quý Du gửi tới, trong lòng đều mang theo cảm kích.

Cho nên nói đôi khi vận mệnh cũng không vô tình như chúng ta hay nghĩ, cũng có thể là do sự cố gắng của con người đã chiến thắng ý trời. Giang Tiệm Đông nhận được hỗ trợ, cuối cùng cũng có thể cố gắng.

Ngồi ở đây cây nhiều muỗi cũng nhiều, da của Trì Việt lại mềm mại, chỉ trong chốc lát sau đã bị cắn cho sưng lên. Cậu nhanh chóng đứng lên nhảy tới nhảy lui, ý đồ muốn tránh mấy con muỗi hư đốn.

Nhưng biểu cảm trên mặt vãn là vui vẻ, là nụ cười nhẹ nhõm.

Màn đêm buông xuống, ỷ vào việc không có ai xung quanh, Trì Việt mở rộng vòng tay, theo hướng khu rừng nhỏ hét lớn: “Chúng ta có cơ hội rồi!!!”

Giang Tiệm Đông nghiêng đầu nhìn cậu, dường như đang cười nhạo hành động ngây thơ ấy, khóe môi cũng vô thức cong lên, hắn lẳng lặng nhìn chăm chú vào Trì Việt, nhìn động tác nhảy nhót của cậu, sự lạnh lùng trên khuôn mặt vốn có cũng biến mất, nơi đáy mắt xuất hiện ý cười vô cùng dịu dàng.

Nhờ có sự trợ giúp của người có danh tiếng như Quý Du, mọi việc hết thảy đều có vẻ thuận lợi hơn rất nhiều.

Sau vài ba ngày Giang Tiệm Đông đã tìm cho mình được vài giáo viên thích hợp, sau đó hắn quyết định đến học viện âm nhạc tự mình bái sư.

Trì Việt ở bên cạnh nhìn hắn đặt vẻ, đôi mắt đầy mong chờ hỏi hắn: “Em có thể đi với anh không?”

“Em muốn đi à?” Giang Tiệm Đông hơi nhíu mày nhưng dường như cũng đã dự đoán trước được yêu cầu của Trì Việt.

Trong khoảng thời gian này hai người ở chung đã trở nên rất quen thuộc, hơn nữa trường học mà Giang Tiệm Đông mới tới ở gần ngay nhà Trì Việt. Vì vậy việc Trì Việt đi theo liền trở nên rất tự nhiên.

Lúc đặt vé Giang Tiệm Đông còn có chút lo lắng. Trong khoảng thời gian tới hắn có thể phải tạm thời ở nhờ nhà Trì Việt: “Có phiền toái không?”

“Cái này có gì mà phiền toái hay không phiền toái chứ.” Trì Việt cười hì hì, “Em dã sớm lên kế hoạch trước rồi, em còn muốn anh có thể ở chỗ em thêm vài ngày nữa cơ.”

Trì Việt thật lòng hi vọng Giang Tiệm Đông có thể đến chỗ cậu. Ngoại trừ mục đích chính ra thì cậu còn chút tâm tư nho nhỏ, cậu muốn cùng Giang Tiệm Đông ra ngoài chơi đó.

Bắc Kinh là một thành phố vô cùng lớn, có rất nhiều món ngon và nhiều nơi thú vị, so với trấn nhỏ nơi đây quả thực là khác nhau vô cùng. Không phải nói thành phố lớn nhất định sẽ tốt hơn trấn nhỏ mà là Trì Việt muốn dẫn Giang Tiệm Đông tới Bắc Kinh chơi. Đấy là nơi cậu lớn lên, cậu hi vọng có thể đem những thứ mình thích đều chia sẻ cho hắn.

Trì Việt mong đợi vô cùng, cậu đã không ít lần lên kế hoạch, ngàn vạn lần tính toán nhưng lại quên đi một chuyện quan trọng nhất.

Tống Như Vân.

Hai người họ khởi hành vào một ngày nắng đẹp, thời tiết cũng rất tốt. Mặt trời mọc từ sáng sớm, giờ đã bắt đầu chiếu sáng xuống nơi đây.

Trì Việt đã rời giường từ sớm, nói đúng hơn là cậu nhóc không ngủ được. Buổi sáng việc đầu tiên cậu làm chính là nhắn tin cho Giang Tiệm Đông, Trì Việt nằm sấp trên giường, hai bắp chân giơ lên cao đung đưa, hứng trí bừng bừng.

“Anh, anh, khi nào thì chúng ta xuất phát vậy?”

Vốn dĩ là bọn họ đã đặt vé xe vào buổi chiều nhưng Trì Việt lại không chờ được.

Sau khi gửi tin nhắn xong Trì Việt lại càng mong chờ, Giang Tiệm Đông cũng nhanh chóng nhắn lại.

“Em muốn đi lúc nào?”

Trì Việt: “Bây giờ đi! Em muốn đi sớm.”

Giang Tiệm Đông: “Được.”

Đồ đạc của hai người đã sớm thu dọn xong, sớm hay muộn chút khác biệt cũng không quá lớn, đơn giản là chờ ở nơi nào thôi.

Mấy chuyện nhỏ như vậy của Trì Việt Giang Tiệm Đông đã sớm quen rồi. Vì vậy sau khi ăn cơm trưa xong hai người họ liền ra ngoài, mỗi người đẩy một cái vali thật lớn.

Trên đường xuống lầu, Trì Việt hỏi Giang Tiệm Đông: “Chúng ta đi tìm giáo viên nào trước vậy?”

Biểu tình Giang Tiệm Đông nhàn nhạt, nói: “Không vội, chờ chúng ta đến Bắc Kinh suy nghĩ cũng chưa muộn.”

Trì Việt bĩu môi: “Rất nhanh sẽ tới Bắc Kinh thôi, anh phải suy nghĩ nhanh lên!”

Giang Tiệm Đong hơi gật đầu, nói: “Được.”

Khu chung cư này đã có tuổi, cũng không có thang máy, tuy rằng phải mang vali từ trên xuống nhưng Trì Việt vẫn rất hưng phấn.

Giữa trưa mặt trời có chút chói mắt, Trì Việt híp mắt lại, cậu phấn khich muốn đi ra hành lang, dư quang đột nhiên lóe lên, cậu thấy một bóng người quen thuộc.

Là Tống Như Vân.

Đồng tử Trì Việt đột nhiên co rút, cả người ngay lập tức cứng đờ.

Giang Tiệm Đông vẫn đi phía sau, không nhận thấy tình huống bên ngoài liền hỏi: “Sao lại dừng?”

Sắc mặt Trì Việt lập tức thay đổi, cũng không nói lời nào mà trực tiếp đẩy Giang Tiệm Đông trở về.

Giang Tiệm Đông rất nhanh đã hiểu được chuyện gì, hắn xách vali cùng Trì Việt xoay người nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, người kia đã nhanh chóng đi tới trước mặt bọn họ,

“Tiểu Đông? A Việt? Hai đứa đang làm cái gì vậy?”

Tống Như Vân có chút nghi hoặc đi về phía hai người, động tác của Trì Việt lẫn Giang Tiệm Đông đều cứng đờ.

Sau sự kiện ở lớp phụ đạo lần trước, Giang Tiệm Đông và Tống Như Vân đã chiến tranh lạnh mấy ngày nhưng chung quy họ vẫn là máu mủ ruột thịt, cả hai vẫn duy trì một loại cân bằng vi diệu. Giang Tiệm Đông không đi dạy nữa, Tống Như Vân cũng cho cậu vào nhà, mọi chuyện dường như đều trở lại bình thường.

Nhưng sự bình thường ấy cũng chỉ là vẻ bên ngoài, chuyện Giang Tiệm Đông muốn đi Bắc Kinh cả Trì Việt lẫn hắn đều không dám nói cho Tống Như Vân biết. Nếu bà ấy biết, nhất định sẽ không để bọn họ đi.

Có thể là do Tống Như Vân khoảng thời gian này mỗi ngày đều đi sớm về khuya nên hai người đã có chút buông lỏng cảnh giác. Bọn họ vốn định làm như kế hoạch trước rồi mới tiền trảm hậu tấu nhưng không thể ngờ được lúc này lại đụng ngay bà.

Chỉ có thể nói là do xui xẻo.

“Dì Tống, bọn cháu—“

Trì Việt há miệng, cậu do dự muốn muốn giải thích nhưng Tống Như Vân đã sớm nhìn thấy vali bên cạnh hai người.

“Hai đứa đây là muốn làm gì? Bỏ nhà ra đi? Tìm nơi nào học nhạc tiếp sao?” Tống Như Vân thoáng chút đã hiểu mọi chuyện, dù sao cũng đoán được tám chín phần mười rồi. Vẻ mặt vốn bình tĩnh kia đã trở nên kích động, bà nhanh chóng xông lên nắm chặt valo của Giang Tiệm Đông, âm thanh vang lên rất to.

Tay Giang Tiệm Đông còn đặt trên tay cầm hành lí nhưng hắn vẫn chưa kịp mở miệng.

“Không phải giải thích thêm nữa! Tôi không muốn nghe anh giải thích!” Tống Như Vân gần như là kéo Giang Tiệm Đông vào nhà. Cũng không biết bà lấy sức mạnh từ đâu, chỉ nghe “Phốc” một tiếng, bà hung hăng đóng cửa lại, đem Giang Tiệm Đông lần nữa nhốt trong nhà.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.