Ký Ức Của Hoa Đào

Chương 3: Ấn tượng đầu tiên



Tôi cũng nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người họ. Tôi nghĩ ngày mai tôi lại phải đi kiếm chỗ khác ngồi rồi.

* * *

Em mệt mỏi quá! Chẳng thể dựa vào ai?

* * *

Tôi lại tiếp tục nghe thấy họ nói chuyện vì tôi ngồi sát bên họ mà. Một người bên cạnh, một người sau lưng thiệt nhức cả đầu.

Nghe người bạn anh trêu anh:

– À, thì ra mày dại gái nha. Được lắm.

Giờ ra chơi, tôi thấy nhột nhột vì có ai đó đang dùng cái gì đó chọt chọt vào lưng của tôi. Tôi quay đầu lại thì một bạn hỏi tôi:

– Bạn tên gì ấy?

– Không có tên. Tôi ghét nhất người khác chạm vào người của tôi.

– Bạn gì đó ở bạn học lớp nào thế?

Tôi im lặng.

– Đồng phục này chắc bên lớp thiết kế đúng không?

Tôi vẫn không muốn trả lời.

Người ta bảo con gái thường hay làm giá. Không phải nha. Tôi chỉ không muốn nói chuyện với người lạ thôi.

* * *

Hôm sau, tôi quên mất mình có lớp học. Khi chạy vội vào lớp thì trễ mất rồi. Cả lớp ngồi đầy luôn.

May mắn thay, một bạn nhích sang bên cạnh để lại một chỗ trong nhỏ xíu. May là tôi gầy gầy. Vừa có thể ngồi vừa. Với thân hình của các bạn nam lớp này, tôi e là nó không vừa.

Tôi quay sang bên cạnh thì thấy bạn ấy đang cười rất thân thiện, tôi mới nói:

– Cám ơn bạn nha!

Tôi đang học lại có một bạn chọc chọc sau lưng của tôi. Tôi bực mình quay người lại định chửi thì thấy đúng là cái người ngày hôm qua đã chọt tôi.

Đi học đúng là tra tấn khi có một người ngồi sau lưng lải nhải hỏi đủ thứ. Phiền muốn chết được.

Đến ngày thứ ba thật sự tôi không muốn đi học tí nào hết. Nhưng học lại phải đăng ký lại chưa kể phải đóng tiền lần hai và đợi mở lớp mới. Với một người khá lười biếng như tôi thì đương nhiên sẽ chọn phương án đơn giản và tiết kiệm nhất.

Thế là tôi lê lết cái thân đi đến lớp. Do cứ đắn đo có nên đi hay không và hậu quả là tôi lại đi trễ. Những ai đi trễ bị cô giáo điểm danh sẽ bị phạt lau bảng. Eo ôi. Cả lớp toàn con trai mà phải đứng quay lưng đưa cái mông lắc qua lắc lại. Nghĩ thôi tôi cũng muốn độn thổ xuống đất rồi. Đang đau đầu vì phải đi lau bảng thì hai người chạy vào lớp một trước một sau. Thế là người cuối cùng phải lau bảng thay tôi.

Thật là may mắn quá đi.

Mãi về sau tôi mới biết là vì nhà anh rất xa nên anh cũng hay đi học trễ. Chưa kể, anh phải đi rước thằng bạn thân chí cốt của mình. Anh vào sau cùng là do anh phải đi gửi xe nữa. Đúng là số đen như than.

Lúc đó, tôi còn cảm thán mấy câu. Cám ơn trời! Không thì tôi xấu hổ chết mất.

Tôi bước xuống chỗ mà hai ngày nay đã bị tôi chiếm. Yên lặng ngồi thầm cầu nguyện đừng ai để ý đến tôi.

Lần thứ ba, tôi bị chọt chọt. Nói thiệt, máu tôi muốn sôi lên muốn lột da cái người mặt dày như tấm thớt ấy. Thiện tai thiên tai. Con tu mà sao quỷ nó cứ ám con hoài vậy.

Tôi bực mình, trừng cặp mắt quay lại nhìn và hỏi:

– Muốn cái gì?

– Vô danh, bạn tên gì vậy?

– Tên Băng Băng đã được chưa, bạn đừng làm phiền nữa để tôi còn phải tập trung học. Thế là một ngày tôi được yêu tĩnh lỗ tai. Phải thắp nhang cảm ơn trời đất đã phù hộ cho tôi không nổi khùng lên đánh người.

Thấy tôi sắp nổi điên người bên cạnh tôi mới nhắc nhở người sau lưng tôi im lặng.

Trước khi về, một người nhét vào tay tôi một mảng giấy. Tôi liền vứt vào trong cái cặp hồng phấn xinh xinh của mình.

Về đến phòng, khi soạn sách vở tôi thấy một tờ giấy rơi xuống đất. Mở ra đọc:

– Xin chào, mình tên Nam. Đây là số điện thoại xxxxxxxx của mình. Thật xin lỗi vì đã làm bạn giận. Mình có thể làm bạn được không?

Tôi gấp tờ giấy lại và vứt vào ngăn kéo. Thật là phiền phức.

* * *

Một hôm tôi bị cô giáo hỏi bài. Mà môn này là môn mà tôi dở tệ nhất luôn. Đang không biết làm sao thì một mảnh giấy nhỏ được đưa tới. Nó có câu trả lời. Không biết đúng hay sai, tôi cũng nhắm mắt đọc đại thôi. May mà cô giáo cho qua cửa. Nhìn nét chữ xiêu vẹo này thì tôi liền biết là ai liền.

* * *

Lần thứ hai qua cửa này, tôi nghĩ kết bạn với Nam cũng không có chuyện gì xấu xảy ra.

Ác cảm liền biến thành thiện cảm khi chúng tôi nói đến những bộ phim. Những sở thích chúng tôi hoàn toàn giống nhau.

Lúc này, tôi mới để ý đến người bạn của Nam. Người đó có gương mặt bình thường. Nhưng lại có đôi mắt biết cười. Nụ cười thân thiện trên môi. Người ấy tự giới thiệu:

– Mình là tên Minh Phúc, hân hạnh được làm quen.

– Mình tên Băng Băng, mình cũng rất vui được làm quen.

– Bạn có thể cho mình số điện thoại hay không?

– Không được.

Nhìn anh lúc đó rất thất vọng.

Lúc đó, tôi cũng không muốn nói nhiều với anh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.