Kỷ Thiếu, Phu Nhân Cho Ngài Vào Danh Sách Đen Rồi

Chương 44: Nụ hôn giữa ngàn sao



Hai tuần sau, Huy Khải rời đi.

Anh nhận được tin nhắn từ ông nội trong lúc đang ngập đầu trong công việc, anh cảm giác toàn thân đều bị đông cứng, dù đã chuyển bớt việc cho Thanh Hào, thời gian tới còn cất nhắc cả Quang Duy – người được Huy Khải gửi gắm nhưng những thứ cần phải xử lý quả thật có rất nhiều. Anh gọi cho Trì Tuyết, tay liên tục xoa thái dương, giọng điệu như hổ chuẩn bị vồ người, đầy tức giận cùng cấp bách.

“Thằng nhóc kia đi tu nghiệp rồi, em biết chưa? Thật hết nói nổi mà, ban đầu nó chắc như đinh đóng cột sẽ tiếp nhận các dự án nhỏ hơn, vẫn bám sát tiến độ phát triển tại Eudoura. Giờ thì đùng một phát biến mất, chỉ nhắn cho anh cái tin thúc giục bảo anh mau chóng bồi dưỡng nhân tài. Em xem, thật là …”

“Em với ông nội đều biết chuyện này từ lâu rồi, có mỗi anh là bị cậu ấy qua mặt thôi. Chắc Huy Khải đoán trước anh sẽ tức giận nên giữ kín như bưng đấy. Trước mắt anh cứ đem việc đưa xuống cho người dưới quen tay đi, cũng không thể nào cố chấp ôm khư khư hết được. Huy Khải muốn tập trung theo đuổi con đường nghệ thuật, giống như anh chấp nhận duy trì và phát triển gia tộc họ Kỷ. Mỗi người đều có lựa chọn riêng cho cuộc đời mình, anh đừng nên đặt kì vọng lên người cậu ấy quá”.

“…Em phát hiện ra chuyện này từ bao giờ”.

“Nhiên, trước giờ anh luôn lạnh nhạt với mọi người. Thời gian đầu quen biết em, tuy cử chỉ lúc nào cũng đúng mực nhưng người có tâm đều nhận ra anh luôn giữ khoảng cách. Người khiến anh để ý chỉ có ông nội, thế nên em khá bất ngờ khi từ sau chuyện Huy Khải và anh giúp em tránh khỏi việc bị vu oan, anh bắt đầu đem đến cho cậu ấy rất nhiều cơ hội phát triển trong công việc. Tiếc là, kinh doanh đối với Huy Khải chỉ mang tính chất tạm thời, chỉ có nghệ thuật mới khiến cậu ấy vĩnh viễn sục sôi ý chí.”

“Xem ra tâm tư của anh đều sớm bị em nhìn ra rồi. Trì Tuyết, khả năng nhìn thấu lòng người của em thật đáng sợ”.

“Nếu khả năng của em cao siêu đến như vậy, thì lúc Hoài Khanh vụng trộm em đã sớm nhận ra được rồi.”

“Chẳng phải người ta luôn nói yêu là mù quáng sao? Lúc đó cho dù trong lòng rõ ràng dao động nhưng ngoài miệng em vẫn chẳng chịu tin anh, bênh vực tên khốn kia quyết liệt còn gì?”

Giọng điệu này, chắc chắn là ghen tuông. Trì Tuyết nở nụ cười vui vẻ, không ngại lớn giọng thêm một chút trêu chọc anh.

“Đừng bảo là anh đang ghen đấy nhé?”

“Anh chẳng bao giờ nhàm chán đến mức đi ghen với người cũ cả”.

“Thật không? Thế ai đã bảo em rằng nếu biết trước đó em với Huy Khải là tình đầu của nhau thì sẽ tống cổ đối phương sang nước ngoài tiếp tục tu nghiệp ấy nhỉ?”

Thấy đầu dây bên kia im lặng, Trì Tuyết đoán rằng anh đang xấu hổ đến mức chẳng nói được thành lời. Quả thật lúc này, vành tai của anh đã nhuộm đỏ, trong lòng liên tục phỉ báng bản thân thiếu thấu đáo, tại sao lại quên mất rằng cô thích nhất là trêu chọc anh cơ chứ. Trì Tuyết thấy anh liên tục ho khan, liền chủ động đánh tan sự lúng túng.

“Được rồi, không đùa anh nữa. Quế Chi vừa tặng em hai vé đi công viên, vừa vặn ngày mai là cuối tuần, anh đi với em chứ?”

“Lớn rồi mà em vẫn thích mấy nơi trẻ con như thế à?”

“Nếu anh nói mấy ngày em mặc bộ đồ con gấu phát tờ rơi trong công viên được tính là đi chơi thì em cũng đành chịu.”

“… Xin lỗi, anh không cố ý”.

Thấy Trì Tuyết đối với chuyện bản thân từng đi làm mệt mỗi khổ cực vẫn xem nhẹ mà bông đùa, anh càng thêm áy náy. Anh chỉ cần tưởng tượng ra giữa trời trưa nắng nóng cô vẫn một thân đồ nặng trịch, nhảy tới nhảy lui khiến đám trẻ con vui vẻ, cảm giác không thoải mái liền ngập tràn trong lòng.

“Đừng nói vậy. Làm việc bán thời gian, bất kì sinh viên nào cũng đều phải trải qua. Em đi được đến ngày hôm nay, đã tốt hơn rất nhiều người rồi.”

“Em lúc nào cũng lạc quan như vậy cả. Hôm nay nếu về sớm thì ở nhà đợi anh, anh về sẽ nấu bữa tối cho chúng ta”.

“Không phải hôm nay đến lượt em sao?”

“Ngoan, đừng tranh với anh”.

“Được hầu hạ tận miệng như thế này, đương nhiên em không tranh với anh rồi. Lái xe cẩn thận”.

Thời điểm cuối tuần nên mọi người đến khu vui chơi đông hơn thường lệ, thời tiết sáng sớm lại nắng gắt nên anh quyết định dời cuộc đi chơi xuống chiều. Anh mở cửa tủ lạnh, ngoái đầu hỏi Trì Tuyết đang ngồi trên ghế sofa cặm cụi làm việc.

“Em có muốn mang theo đồ ăn như kiểu đi picnic không?”

“Chúng ta vẫn nên ăn ở ngoài thì hơn. Nơi đó anh không ăn trưa ăn chiều gì nổi đâu.”

“Tại sao thế?”

“Thì…mấy thảm cỏ lẫn lùm cây đều có người chiếm dụng cả rồi anh ạ.”

Trì Tuyết bĩu môi ra chiều ghét bỏ. Khu vui chơi nằm ở đoạn đường trung tâm, xung quanh cũng chẳng thiếu gì nhà nghỉ tình yêu hay khách sạn sang trọng, cần gì phải chơi dã chiến làm hư mắt trẻ em và người lớn như cô cơ chứ. Anh bật cười, đồng thời dẹp bỏ đi ý nghĩ chế biến món ăn đem theo. Trời nhá nhem tối, anh chở cô đến nơi. Lúc này khu vui chơi đã giăng đèn khắp lối, ánh sáng nhàn nhạt từ đèn đường rọi xuống còn mang theo chút dịu dàng khó tả.

Trì Tuyết nắm chặt vé trong tay, háo hức đưa mắt nhìn quanh. Anh xoa nhẹ mái tóc mềm của cô, nắm tay dắt người vào trong. Khi anh ngỏ lời hỏi xem cô muốn thử chơi những trò cảm giác mạnh hay không. Trì Tuyết lập tức lắc đầu nguầy nguậy.

Cô đối với mấy trò như vậy có ám ảnh vô cùng sâu sắc. Từng đọc được thông tin, lại còn vô tình xem được những đoạn phim do người dùng internet quay lại về tai nạn khi chơi, kết cục toàn bộ đều tử vong khiến cô sợ hãi mất mấy ngày liền, từ đó về sau nhìn thấy đều cảm thấy tay chân run lẩy bẩy. Anh chẳng hề biết gì về chuyện này, chỉ nghĩ cô thần kinh yếu liền trực tiếp bỏ qua, dẫn cô đến chỗ vòng quay ngựa gỗ.

“Anh mau chơi cùng em.”

“Trò con nít, anh thấy hợp với em. Chỉ mình em lên thì thích hợp hơn.”

“Nếu anh không chịu lên cùng, em sẽ đứng lì mãi ở đây. “

Trì Tuyết bướng bỉnh tựa vào gốc cây gần chỗ soát vé, tựa chẳng có ý định đi vào. Anh đưa mắt nhìn lũ trẻ con đang nhao nhao chơi đến vui vẻ, lại nhìn sang cô vẫn đang dán chặt mắt lên mấy chú ngựa hồng cột nơ, chỉ biết đỡ trán thở dài.

“Được rồi, đi thì đi”.

Thế là vị tổng giám ở nơi làm việc hô phong hoán vũ, khiến nhân viên sợ tái xanh cả mặt mày lúc này đây đang có chân ôm cổ chú ngựa trắng, cạnh bên anh là Trì Tuyết đang cười hạnh phúc đến mức cả đôi mắt cong lên tựa vầng trăng khuyết.

Mặc kệ mọi người xung quanh tò mò bàn tán, cô vươn tay nắm lấy bàn tay anh, giọng nói vang lên với âm lượng vừa đủ cho hai người nghe.

“Cảm ơn anh”.

“…Ngu ngốc”.

Chẳng biết Trì Tuyết có nghe được anh mắng yêu hay không, chỉ biết nụ cười cô càng thêm phần rạng rỡ. Thay vì nghỉ chân, cô bảo anh cùng đi đến nhà băng, nghe bảo rằng nơi đó rất tuyệt.

Vào được mười phút, cô lạnh đến độ cả người run cầm cập, răng đánh vào nhau nghe lách cách. Anh nhịn cười đến khó khăn, cuối cùng vẫn để vụt tiếng, để cô nghe thấy. Trì Tuyết quay sang trừng mắt nhìn anh, đầu ngón tay lạnh buốt chạm lên má anh hù dọa.

“Anh mà còn cười cợt em nữa thì em sẽ dính chặt ngón tay lên mặt anh, để bất kì ai cũng tách ra không được”.

“Sau đó anh sẽ gọi người đến cạy, cả da thịt trên tay em đều sẽ bị bong ra vì lạnh. Có khi máu em vừa chảy ra liền bị đông cứng đấy”.

“Kỷ Nhiên, anh chết với em!”

Trì Tuyết trợn tròn mắt, không tin nổi mồm miệng anh đối với người yêu mà còn độc địa đến mức này. Cô vươn tay véo má anh, quai hàm đối phương bạnh ra, bị Trì Tuyết véo đến mức đỏ ửng.

Đến khi ra được bên ngoài, lập tức thấy rõ hai bên má anh đỏ như người say rượu trong khi chóp mũi Trì Tuyết lại tựa như chú tuần lộc, còn liên tục hắt xì hai cái. Anh sợ cô bị cảm nên nhanh chóng chạy đi mua chocolate nóng, còn mình thì uống nước lọc. Cô xoay ly giấy trong tay, hít hà một hơi.

“Thơm quá đi mất. Bây giờ ngẫm lại mới thấy có khi nào Quế Chi cố tình trêu em không nhỉ, chứ trò đó chẳng vui gì hết.”

“Cấu mặt anh đến đỏ bừng như thế này đối với em còn chưa đủ vui sao?” anh nhướn mày, màu đỏ trên đôi má vẫn chưa dịu xuống khiến anh trông hiền hòa hơn hẳn. Cô rụt vai mỉm cười, đôi mắt đảo loạn.

“Ai bảo anh cứ phải cố tình khiến em tức giận chứ”.

“Vì mỗi khi em tức giận, rất đáng yêu. Chỉ cần ở cũng anh, em cứ mặc nhiên trở thành trẻ con, anh sẽ lấy đó làm niềm vui”.

Câu nói thật lòng chẳng chút hoa mỹ thành công khiến Trì Tuyết đỏ mặt. Cô nghĩ mãi cũng chẳng nói được lời nào ra hồn để đáp lời anh. Trì Tuyết gãi đầu, cảm giác lúng túng vây chặt khiến cô chẳng dễ chịu chút nào.

Phóng mắt ra xa, cô phát hiện gần đây có vòng đu quay rất lớn, đặc biệt khi lên đến đỉnh, chóp của mỗi khoang sẽ chớp đèn cầu vồng bảy màu vô cùng xinh đẹp. Trì Tuyết nắm lấy tay anh, kéo anh đi. Anh đi phía sau cô, thắc mắc hỏi dò.

“Em dắt anh đi đâu đấy?”

“Vòng đu quay. Em chợt nhớ ra nơi đó có thể ngắm nhìn toàn cảnh thành phố về đêm, em muốn lên thử xem sao”.

Vẫn như lần đi vào nhà băng, thậm chí lần này còn tệ hơn, chưa đến năm phút Trì Tuyết đã nhàm chán chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. “Lần này là do em chọn, không được phép than vãn”.

“Em đâu ngờ nó lại chậm đến nhường này. Có khi em ngủ một giấc rồi mà chúng ta vẫn còn đang lơ lửng đấy”.

Anh lắc đầu bất lực trước sự ví von ngộ nghĩnh của Trì Tuyết, anh mỉm cười, chuyển từ ngồi đối diện sang ngồi kế cô. Anh hơi ngả đầu về sau, ở khoảng cách này anh có thể nhìn rõ sườn mặt nhu hòa cạnh bên mình. Hai người đều im lặng, thế nhưng bầu không khí không vì vậy mà trở nên áp lực, ngược lại còn có cảm giác ấm áp dễ chịu.

Càng lên cao, tầm nhìn càng mở rộng, cảnh đêm tuyệt đẹp của thành phố khiến đôi mắt Trì Tuyết mở to hết cỡ. Cô vội vàng rút điện thoại kề sát với mặt kính, chụp một tấm bao quát toàn bộ mọi thứ. Trì Tuyết đối với tác phẩm của mình vô cùng hài lòng, xòe tay khoe với anh, để anh cùng mình ngắm nhìn.

“Đẹp thật”.

“Đúng đó. Anh lúc nào cũng làm việc nơi cao tầng, em nghĩ anh đã vô số lần nhìn thấy rồi. Nhưng cảm giác bên ngoài ít nhiều sẽ có phần khác biệt đúng không?”

“Ừ, khi ở đây ngắm cảnh, chỉ đơn thuần là ngắm cảnh mà thôi. Còn thời điểm ở công ty, lúc anh khép rèm cũng chính là lúc anh phải quay về với công việc”.

Nụ cười của anh chẳng hiểu sao khiến lòng Trì Tuyết khó chịu. Cô vụng về nắm lấy bàn tay đối phương biểu đạt sự an ủi. Anh bất giác cúi đầu nhìn vào bàn tay mình, sau đó ngẩng lên, trực tiếp nghiêng người áp sát Trì Tuyết, nhẹ nhàng ngậm lấy vành môi cô, bàn tay ve vuốt phía sau gáy, dịu dàng hôn lên môi.

Cùng lúc đó, khoang của hai người đã lên đến đỉnh. Trì Tuyết thoáng liếc mắt ra ngoài, phía bên kia mặt kính phản chiếu ánh đèn rực rỡ xinh đẹp. Nhưng cô cảm thấy, thứ đẹp đẽ nhất hiện tại lại chính là người đàn ông đang ở trước mắt mình đây. Trì Tuyết khẽ khép hờ mắt, cuối cùng thả lỏng tâm trí, để anh chậm rãi hôn cô, nâng niu cô trong lòng bàn tay.

Thời tiết cuối ngày se lạnh, Trì Tuyết rụt cổ, kéo cao cổ áo khoác để tránh gió. Anh choàng tay ôm eo, kéo sát cô nấp vào người mình. Anh nhìn đôi môi đỏ ửng đến mức bất thường của cô, trong lòng đặc biệt vui vẻ, cái ôm càng thêm chặt.

Khu vui chơi sắp đóng cửa, anh lại đỗ xe cách cổng khá xa nên cả hai quyết định chơi xong vòng đu quay thì ra về. Thời điểm đi ngang cửa hàng tiện lợi, Trì Tuyết nhắc thấy bóng người quen thuộc, cô thoáng dừng bước muốn xem kĩ là ai thì tiếng tranh cãi kịch liệt vang lên đã giúp cô ngay lập tức nhận ra.

“Đồ khốn! Anh dám gạt tôi!”

“Cao Ý Yên, tới bây giờ mà cô vẫn chưa chịu soi gương để tự xem lại bản thân mình à? Chơi bời đến nỗi bị thiếu gia nhà họ kỷ từ hôn, hiện tại thì muốn cùng tôi kết hôn? Tôi không muốn tương lai đi làm về nhà thì thấy cô đang vui vẻ với người đàn ông khác trên giường đâu. Cao tiểu thư à, chúng ta đều là kẻ gặp dịp thì chơi, cô đừng nên vọng tưởng đến những thứ xa vời kia thì hơn”.

Người đang giằng co đằng kia không ai khác chính là Cao Ý Yên, kẻ từng thông đồng với bạn trai cô làm chuyện bất chính, đồng thời cũng là vị hôn thê cũ của anh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.