Ánh sáng lấp lánh, trong phòng lượn lờ hương khí, bên trong mạn giường truyền ra tiếng rên rỉ mềm mại.
Cảnh Đế yên ổn nằm ở đó, còn Tịch Nguyệt lại nằm sấp trên ngực hắn, nhẹ nhàng hôn, tay hắn liên tục di chuyển trên làn da trắng nõn của nàng.
Vuốt ve một hồi, hắn kéo tay nàng đi tới bên dưới, nàng giống như muốn phản kháng nhưng cuối cùng vẫn không mạnh bằng nam nhân nên cánh tay bị hắn lôi kéo đụng vào nơi đó.
Nàng không dám cúi đầu nhìn, ánh mắt nhìn hắn thẹn thùng mang theo vẻ sợ hãi, cánh tay bị hắn bắt ép, run rẩy cầm lấy thứ kia của hắn.
Hắn hít vào một hơi, tay kia nhéo cái mông nhỏ của nàng một cái.
“Hôm qua vừa mới sắc phong cho nàng, hôm nay còn chưa thấy nàng tạ ơn.” Ngữ khí của hắn nhàn nhạt, dường như có vẻ không vui.
Theo Tịch Nguyệt thấy, hắn nhắc tới chuyện này vào lúc này cũng chỉ là vì muốn dỗ ngọt mà thôi.
“Tịch Nguyệt đương nhiên là tạ ơn Hoàng thượng, người hiểu tấm lòng của thiếp mà.” Một tay của nàng nắm thứ kia của hắn bắt đầu hoạt động, tay kia vuốt ve khuôn mặt của hắn, đầu ngón tay mềm mại lướt qua lông mi, hai mắt của hắn, đặt lên đôi môi đang nhếch lên của hắn.
Vẽ theo hình đôi môi, ánh mắt Cảnh đế nhìn nàng dần trở nên thâm thúy.
Hắn hé môi cắn ngón tay nàng làm cho nàng khẽ kêu lên.
Hắn dùng lực không lớn nhưng cũng không chịu mở miệng ra.
Nàng cười khanh khách nói: “Hoàng thượng chẳng lẽ là muốn ăn Nguyệt Nhi sao? Chỉ sợ là thiếp lớn như vậy, người ăn không được.” Nàng cươi duyên, đôi môi hơi chu lên.
Cảnh Đế biết đây là thói quen của Tịch Nguyệt nhưng nàng lại không biết mỗi khi nàng chu môi đều khiến cho hắn nhiệt huyết sôi trào.
Không biết vì sao, mỗi khi nàng như vậy luôn cho hắn có loại cảm giác kích thích khi ‘bắt nạt’ nàng. Chỉ nghĩ muốn trừng trị cô bé này.
Thả lỏng miệng ra, nàng còn chưa kịp oán giận thì hắn đã nhấc thân thể nàng lên, hé miệng cắn cắn đôi môi đang chu lên kia.
Mặt nàng đỏ ửng như ráng mây chiều.
Gặm cắn hồi lâu, rốt cuộc hắn cũng buông nàng ra: “Thế nào? Không phải là trẫm đang ăn nàng sao?”
Cho dù ở địa vị cao, thân là quân vương của một quốc gia nhưng hắn chung quy vẫn là nam nhân, ở trên giường, hắn cũng vui vẻ nói mấy lời trêu chọc như thế này.
Thấy nàng thẹn thùng liền xoay người đè nàng xuống, đôi mắt thâm sâu nhìn chằm chằm nàng.
Nâng đùi nàng lên liền tiến vào.
“Mai hoa trướng lí tiếu tương tòng.
Hưng hật nan đương lũ chiết trùng.
Bách mị sinh xuân hồn tự loạn.
Tam phong tiền thải cốt đô dung”*
(Hoa mai trong trướng cười đùa, niềm vui vượt ngọn lũ đùa xông qua, xuân sinh quyến rũ thôi mà, tam phong mấy đỉnh hài hòa tâm can)
Hắn nỉ non khiêu khích bên tai nàng. Nhìn hắn đọc những câu thơ sắc tình như vậy, nàng thẹn đến nỗi muốn chui xuống đất.
Hắn cười hì hì, bắt đầu chuyển động.
Ra vào mấy chục lần, tốc độ của hắn bắt đầu trở nên điên cuồng.
Khi hắn tiến vào nơi sâu nhất của nàng, Tịch Nguyệt run rẩy khóc lên.
Nhưng, phàm là nam nhân, về vui vẻ khi được đứng đầu về khoản này, thấy nàng như vậy hắn càng cảm thấy thỏa mãn.
Ôm nàng vào lòng, vỗ về trấn an: “Nàng khóc cái gì? Thật là một đứa bé, vui vẻ cũng khóc, không vui cũng khóc.”
Tuy nàng vẫn nức nở nhưng không quen phản bác: “Thiếp không phải đứa bé. Nếu thiếp là đứa bé thì sao chàng có thể làm như vậy chứ.”
Nàng như thế khiến cho hắn phải bật cười, không phải đứa bé vậy lúc này nàng còn tranh cãi làm gì chứ.
Hắn thổi hơi bên tai nàng: “Trẫm làm gì?”
Trêu đùa trắng trợn.
“Làm… như vậy.” Đương nhiên là nàng không thể nói ra miệng. Thấy hắn lôi kéo nàng không chịu buông, kiên trì muốn nàng nói ra hắn đang làm gì.
Nàng tức giận: “Thích làm chuyện không đứng đắn.”
Lời vừa nói ra lại khiến cho Cảnh Đế bật cười.
“Nàng không thích sao?”
Tịch Nguyệt thiếu chút nữa thì trợn mắt nhìn hắn, xoay người chu môi không để ý tới hắn. anhtho_lequydon
Hắn không buông ta, ngồi trên người nàng, nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: “Sao? Nàng không thích sao? Hử?”
Loại đùa giỡn này thực khiến người ta tức giận. Tịch Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, hắn lại không ngừng hôn nhẹ lên người nàng.
Nàng cực kỳ sợ nhột, hắn trêu chọc nàng như vậy, nàng đương nhiên sẽ vặn vẹo để tránh né, tránh né một hồi, trong mạn gường lại truyền ra tiếng thở dốc, rên rỉ…
***
Nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa như trút nước, Tịch Nguyệt hơi uể oải nằm trên giường, không đứng dậy. Cũng may là không cần phải đi thỉnh an, nếu không thực sự là nàng bị hành hạ đến mệt chết.
Nhớ lại Hoàng thượng đêm qua kịch liệt thế nào, Tịch Nguyệt ai oán cúi đầu nhìn cơ thể mình, làn da vốn trắn nõn giờ không chỗ nào không có dấu vết. Hoàng thượng lúc nào cũng như vậy thật khiến cho người ta buồn bực, nhưng mà bản thân nàng lại luôn luôn không thể cự tuyệt hắn.
Tóm lại, trong quá trình này không phải là nàng không hưởng thụ, hiện nay cha và ca ca của nàng ở trên triều đình còn phải xem sắc mặt của người khác, nàng ở trong hậu cung cũng không thể tự coi mình là nhất.
Hôm nay mưa to đương nhiên sẽ không có người nào đến đây, vì vậy nàng cũng chiều theo tính tình của mình, vẫn nằm trên giường không đứng dậy. Tuy nằm nhiều không tốt nhưng hiện tại nàng mệt không chịu nổi.
Tối qua, lúc Cảnh đế rời đi đã vỗ vỗ gương mặt tròn trịa của nàng nói có thể hôm nay sẽ trở lại. Tịch Nguyệt không hiểu rốt cuộc Hoàng thượng thích như thế nào, nhớ tới những lời hôm qua hắn nói trong lúc làm chuyện đó thì khẽ thở dài.
Hoàng thượng đến đây, không biết hiện tại Phó quý tần kiêu ngạo sẽ có tâm trạng thế nào.
Tịch Nguyệt nghĩ tới mình ở hậu cung, chậc chậc, kẻ địch của nàng đúng là không thiếu.
“Chủ tử…” Đào Nhi trở về từ bên ngoài, đi vào nội thất.
“Có chuyện gì?” Có Đào Nhi ở bên cạnh, đúng là thường xuyên được nghe chuyện lí thú.
Trên mặt Đào Nhi có chút tức giận: “Không phải là chuyện Trần đáp ứng sao. Nô tỳ vừa từ bên ngoài trở về, nghe nói khi Hoàng thượng hạ triều nàng ta ở trên đường của Tuyên Minh Điện, giả bộ không quản mưa lớn hái hoa.”
“Chỉ là hái đóa hoa thôi, ngươi tức giận như vậy làm gì.”
Đào Nhi không phục nói: “Hoàng thượng tuyên nàng ta tối nay tới Tuyên Minh Điện thị tẩm đó, chủ tử.”
Tịch Nguyệt không hề tức giận, đây vốn là chuyện trong dự kiến của nàng. Chỉ cần Trần Vũ Lan sử dụng thủ đoạn, Hoàng thượng đương nhiên sẽ tiếp chiêu. Dù sao nàng ta cũng là một quân cơ trong trận thế chế ngự lẫn nhau trong hậu cung của Hoàng thượng!
“Trong cung này không phải đều là như vậy sao, Hoàng thượng thích là được. Ngươi không cần để ý những chuyện linh tinh này, nói không chừng người ta sẽ lại đẩy chủ tử nhà ngươi là ta đây lên đầu sóng.”
Tịch Nguyệt mỉm cười.
Đào Nhi nghe xong, suy nghĩ kĩ càng, quả là như vậy.
Âm thầm tự giận chính mình: “Là nô tỳ ngu dốt.”
Tịch Nguyệt lắc đầu: “Tối nay hẳn Hoàng thượng sẽ không tới đây. Ngày mai là ngày đầu tiên nàng ta thỉnh an sau khi được thị tẩm, buổi sáng chúng ra đi sớm một chút, ta không muốn trên đường đụng phải những người không liên quan.”
Tuy Tịch Nguyệt chỉ là một vị Tần Chính lục phẩm nhưng mà hậu cung này chỉ có ba mấy, chưa đến bốn mươi người. Trong số đó, phân vị của nàng cũng khá cao, hiện tại còn là người đang được sủng ái, đương nhiên không giống trước kia. di3nd4nl3quyd0n
Sáng sớm hôm sau.
Tịch Nguyệt rời giường rất sớm nhanh chóng mặc y phục rồi tới Tuệ Từ Cung. Bạch Tiểu Điệp và đích tỷ của nàng ta Bạch Du Nhiên cùng với Lệ tần Chu Vũ Ngưng đều đã ở đó.
Mỗi lần thỉnh an Bạch Du Nhiên đều tới rất sớm, cũng không nói nhiều, rất quy củ nhưng Chu Vũ Ngưng thì khác, đây là lần đầu tiên nàng thấy nàng ta tới sớm.
Chào hỏi lẫn nhau xong, Tịch Nguyệt ngồi xuống vị trí của mình bên cạnh Bạch Du Nhiên.
Quế ma ma thấy Tịch Nguyệt đến, thân thiết chào hỏi: “Hôm nay Thuần tần nương nương tới sớm vậy.”
“Hôm qua mưa cả ngày, ta ở trong vòng nhàn rỗi không có việc gì làm liền chợp mắt một hồi, buổi tối cũng ngủ tử sớm nên sớm ngày hôm nay đã tỉnh rồi.” Tịch Nguyệt cũng thân thiết nói.
Bạch Du Nhiên nhìn hai người trao đổi với nhau, mỗi ngày nàng ta đều tới sớm nhưng chưa từng được Quế ma ma nói chuyện như vậy.
Nhìn kĩ Thuần tần, trong vài ngày ngắn ngủi liền từ vị trí Thẩm thường tại đi tới phân vị Thuần tần. Phân vị dù không cao nhưng cũng đã là người lên nhanh nhất trong số đám phi tần.
Nàng hơi khó hiểu nhưng lại cảm thấy được đúng là nhìn người không nên chỉ nhìn bề ngoài.
Thực đúng là mỗi người đều có nhân duyên của mình.
Không bao lâu sau, mọi người đều đến đông đủ, tuy Phó Cẩn Dao mang thai nhưng vẫn rất giữ quy củ.
Thái hậu thấy nàng, gật gật đầu, dường như rất vừa lòng.
Phó Cẩn Dao thấy vậy khẽ cong môi cười.
Thấy không khí trong Tuệ Từ cung vui vẻ hòa thuận, Đức Phi chọn lúc này để mở miệng: “Mẫu hậu, mấy ngày trước mẫu hậu dặn dò con điều tra chuyện hạ độc trong cung giờ đã có kết quả rồi.”
Ánh mắt Thái hậu rơi xuống người Đức phi, nhàn nhạt “À…” một tiếng, giọng điệu có chút nghi vấn.
Chúng phi tần nghe thấy Đức Phi nói vậy đều yên lặng ngồi thẳng lưng, sợ bị liên lụy, ngưng thở đợi nàng nói ra kết luận.
“Ngày ấy tra được Thuần tần muội muội bị người ta tính kế làm cho nô tì bất ngờ, hậu cung này luôn luôn an ổn, không ngờ lại xuất hiện loại chuyện hèn hạ thế này. Được Thái hậu tín nhiệm, nô tì đã điều tra để cho Thuần tần muội muội một lời công bằng.”
Đức phi nói chuyện luôn luôn có ám chỉ, lần này là ám chỉ là tú nữ các nàng mới tiến cung làm cho hậu cung này xảy ra lắm chuyện hơn.
Thái Hậu ngồi trên chủ vị cũng không nói nhiều, người khác đương nhiên cũng sẽ không lên tiếng.
“Nô tì đã cẩn thận điều tra phủ Nội Vụ, tìm ra rất nhiều chứng cứ, hiện tại đã bắt được phạm nhân, người này vốn chính là thân tín của Tống thị. Tống thị thấy Thuần tần được sủng ái nên ghen tị mới làm ra chuyện này.”
Toàn bộ đúng như Tịch Nguyệt đã dự kiến, Tịch Nguyệt cong môi, mỉm cười như có như không.
Người khác không tiện lên tiếng còn Thuần tần thì lại cụp mắt xuống, không nhìn ra biểu tình. Thái hậu cũng không nói gì, trong lúc nhất thời, không khí lập tức lạnh xuống.
Thật lâu sau, Thái hậu nhìn những gương mặt xinh đẹp bên dưới, lạnh nhạt mở miệng: “Tống thị đã ở trong lãnh cũng, cho dù có xử lí nữa cũng không thể giết nàng. Mọi chuyện cứ kết thúc như vậy đi, nhưng mà đúng là Thuần tần chịu ủy khuất rồi. Truyền ý chỉ của ai gia, thưởng cho Thuần tần vạn lượng hoàng kim. Đứa bé nàng là một người không có tâm tư, tuổi tác lại còn nhỏ, dễ bị người khác lừa gạt nhưng lại không biết người vẫn luôn xưng tỷ gọi muội với ngươi chắc gì đã thật lòng với ngươi. Đức phi, về sau ngươi chiếu cố Thuần tần nhiều một chút. Còn những người không lên nổi mặt bàn thì không cần để ý.”
Thái hậu nói xong, thoáng nhìn qua Trần Vũ Lan, lúc này nàng ta an tĩnh ngồi ở đó giống như một con búp bê vải.
Lời này của Thái hậu rõ ràng là thiên vị Thuần tần, cho dù Đức phi không vừa ý thì cũng sẽ không làm trái ý Thái hậu.
Nàng ta cười mềm mại, nói: “Nô tì hiểu rõ.”
Thái hậu hài lòng gật đầu: “Ai gia lớn tuổi, không thích quản những chuyện lớn nhỏ trong cung này, nhưng mà như vậy cũng sẽ không để cho các ngươi làm loạn nơi này.”