Vì đã là cuối mùa thu cho nên khí trời càng ngày càng lạnh, trong cung càng ít người mặc loại váy tơ tằm sa mỏng, ngay cả Tịch Nguyệt cũng vậy, toàn thân là y phục gấm vóc màu tím hồng có thêu hoa văn Lưu Vân. Mặc dù không được coi là đẹp nhất nhưng màu sắc tươi sáng này lại có thể khiến Hoàng Đế yêu thích.
Tịch Nguyệt mang theo Hạnh Nhi và Đào Nhi đi thẳng tới Tuệ Từ Cung, hôm qua cũng là hai người này đi theo Tịch Nguyệt đến Tuệ Từ Cung.
Tường cung thật dài này giống như không có điểm đầu cũng không có điểm cuối.
Mắt thấy đã sắp đến Tuệ Từ Cung của Thái Hậu thì phía xa xa lại có Hiền phi dẫn theo mấy phi tần cấp thấp đi về hướng này.
Tịch Nguyệt chỉ là một quý nhân, tất nhiên phải hành lễ: “Thần thiếp tham kiến Hiền phi nương nương.”
Nàng hơi nhún người xuống. Hiền phi nhíu mày đánh giá nàng, cũng không bảo nàng đứng dậy. Tịch Nguyệt lén liếc mắt nhìn, thấy mấy người đi phía sau Hiền phi lấy khăn che miệng, trên mặt có chút vui mừng.
Người vừa bật cười thành tiếng kia là Chu tài nhân.
“Bản cung còn tưởng là ai, thì ra là Thẩm quý nhân. Quyến rũ Hoàng Thượng xong thì vội vàng tới Tuệ Từ Cung nịnh bợ sao? Thật đúng là loại thấp hèn.” Tuy vẻ ngoài Hiền phi xinh đẹp, nhìn qua có vẻ phúc hậu nhân từ nhưng thực ra tính tình của nàng ta lại không phải như vậy.
Nữ tử trong cung này, cho dù là người bình thường cũng sẽ không nói ra loại từ ngữ khó nghe như vậy.
Chỉ có nàng ta mà thôi, trái lại còn có Chu tài nhân mặt dày phụ họa: “Hiền phi nương nương nói đúng. Nhưng mà có người nào đó, không biết rõ thời thế, tự cho là có thể dựa vào diện mạo quyến rũ mị hoặc là có thể vươn lên! Trong cung này, phàm là những người biết chút quy củ đều sẽ không làm những chuyện đó.”
Nói xong lại dương dương tự đắc nhìn Thẩm Tịch Nguyệt.
Tịch Nguyệt cười ngẩng đầu nhìn thoáng qua Chu tài nhân, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Trong cung này không phải vẫn còn có quy củ sao?”
Chu tài nhân không phản ứng kịp nhưng lại thấy mấy phi tần đi cùng có người nhìn nàng ta, trong nháy mắt nghĩ tới Thẩm quý nhân này đang châm chọc nàng ta, phân vị nàng ta thấp hơn so với Thẩm quý nhân nhưng mà vẫn chưa thấy nàng ta thỉnh an.
Tuy là đã suy nghĩ cẩn thận nhưng mà mấy ngày nay Chu tài nhân đi theo Hiền phi, tất nhiên là không để Thẩm Tịch Nguyệt vào mắt.
Trong mắt chứa ý châm chọc: “Chúng ta đều là những nữ tử thành thực quy củ đợi Hoàng Thượng tuyên triệu, có thế nào cũng không làm ra hành động quyến rũ người khác kia.
Tịch Nguyệt nhún người hồi lâu, chân cảm thấy có chút tê dại nhưng vẫn quy củ nhún chào: “Nữ tử coi phu quân là trời, chỉ cần phu quân của mình vui vẻ, thần thiếp tất nhiên là nguyện ý làm bất cứ điều gì.”
Miệng lưỡi đúng là không chịu thua người ta.
Mà Đào Nhi và Hạnh Nhi cúi người phía sau chủ tử, không rõ tâm tư của chủ tử nhà mình. Đám người Hiền phi nương nương rõ ràng là đang kiếm chuyện, chủ tử cứ như vậy, sợ là hôm nay phải chịu thiệt thòi.
Hiền phi nghe nàng nói như vậy, trong lòng tức giận liền vung tay tát nàng một cái bạt tai.
“Bốp!” Tịch Nguyệt bị tát lảo đảo ngã ra đất.
“Chủ tử…” Hạnh Nhi và Đào Nhi lập tức xông ra, đỡ Thẩm Tịch Nguyệt.
Tịch Nguyệt vẫn không chịu thua, ngẩng đầu nói: “Không hiểu vì sao Hiền phi lại giáo huấn thần thiếp? Chẳng lẽ cảm thấy vừa rồi thần thiếp nói sai?”
Hiền phi không nghĩ tới Thẩm Tịch Nguyệt vậy mà lại thiết kế một cái bấy nhỏ để cho nàng nhảy vào, trong lòng vô cùng tức giận.
“Ngươi, tiện nhân lẳng lơ này, chỉ biết đục khoét thân thể Hoàng Thượng, hôm nay bản cung không giáo huấn ngươi, sợ là ngươi còn không hiểu được quy củ trong cung. Chu tài nhân, đi tới vả miệng.”
Hiền phi cố ý dùng Chu tài nhân để làm nhục Thẩm Tịch Nguyệt.
Nàng ta không phải vẫn coi thường Chu tài nhân sao, để cho Chu tài nhân tới trừng phạt nàng ta đi.
Chu tài nhân vừa nghe nhanh chóng đi tới, nhướng mi, cười nhạo nói: “Thẩm quý nhân, làm người cũng không nên khiến người khác tức giận.”
“Bốp.” Lại là một cái bạt tai.
“Chủ tử, chủ tử… Hiền phi nương nương, cầu xin người tha cho chủ tử đi, chủ tử nhà nô tì mới tiến cung, không biết quy củ trong cung, cầu xin người…” Hạnh Nhi đỡ Thẩm Tịch Nguyệt, Đào Nhi quỳ xuống dập đầu với Hiền phi.
Hiền phi cười lạnh: “Không nghĩ tới Thẩm quý nhân không hiểu chuyện, những cung nữ này cũng không hiểu chuyện, kéo hai kẻ này ra, Thái Kỳ, giáo huấn hai cũng nữ này cho bổn cung.”
Đại cung nữ Thái Kỳ bên người Hiền phi liền lập tức đi lên tát, không chút khách khí. Những người ở bên cạnh Hiền phi đều là những người kiêu ngạo ương ngạnh.
“Chu tài nhân, tiếp tục giáo huấn nàng ta.” Hiền phi không khách khí.
“Chủ tử, chủ tử…” Không đợi mấy người động thủ lần nữa thì đã thấy trên mặt và cánh tay Thẩm Tịch Nguyệt hiện lên những nốt đỏ, thêm vào đó vì vừa bị đánh xong nên đôi má đều sưng lên.
Hạnh Nhi xoay người lại khóc: “Hiền phi nương nương, Chu tài nhân, chủ tử nhà chúng ta cho dù có sai, người cũng không thể dùng thủ đoạn như vậy…” Hạnh Nhi khóc lớn lên.
Những phi tần đi theo Hiền phi nhìn thấy Thẩm Tịch Nguyệt đột nhiên biến thành như vậy cũng có chút kinh hãi.
Có thể là do tiếng ồn ào bên này quá lớn cho nên Quế ma ma trong cung của Thái Hậu mang theo mấy người đến đây xem.
Hạnh Nhi và Đào Nhi thấy Quế ma ma phía xa, càng không ngừng dập đầu với Hiền phi, thanh âm trong miệng lại càng lớn.
Hiền phi giận dữ: “Thái Kỳ, vả miệng hai cung nữ này cho bản cung, để cho các nàng đừng có nói bừa.”
Lúc này Quế ma ma mang theo mấy cung nữ của Tuệ Từ Cung đã đi tới gần, quy củ thỉnh an các vị chủ tử.
“Lão nô tham kiến Hiền phi nương nương và các vị chủ tử. Thái Hậu cho gọi
Thẩm quý nhân tới chơi cờ nhưng Thẩm quý nhân mãi vẫn chưa tới cho nên lão nô tới xem.” di3nd4nl3quyd0n.com
Quế ma ma vừa nói hai ba câu đã chỉ đích danh Thẩm Tịch Nguyêt.
“Chủ tử…” Lúc này Thẩm Tịch Nguyệt lại ngất đi, Hạnh Nhi kinh hãi hô.
Mọi người có chút bối rối, Quế ma ma cũng không hỏi Hiền phi rốt cuộc Thẩm quý nhân đã làm gì sai, một ma ma như bà không có tư cách hỏi chủ tử, nhưng bà vội vàng sai người đưa Thẩm Tịch Nguyệt tới Tuệ Từ Cung của Thái Hậu.
“Nếu Thái Hậu đã ra lệnh cho lão nô ra ngoài tìm Thẩm quý nhân thì Thẩm quý nhân cho dù có là một thi thể thì lão nô cũng phải đưa đến Tuệ Từ Cung.” Bà nhàn nhạt giải thích.
Hiền phi tất nhiên là không để cho Thẩm Tịch Nguyệt một mình kể lại chuyện này, cho nên cũng vội vàng đi theo. Tuy trong lòng có chút suy đoán nhưng nàng ta tự nhận mình thân là một vị phi tử, giáo huấn một quý nhân nho nhỏ cũng không phải chuyện lớn gì.
Thẩm Tịch Nguyệt bị đưa đến Tuệ Từ Cung của Thái Hậu.
Thái Hậu thấy nàng biến thành như vậy cũng giật mình kinh hãi. Hai má vốn trắng nón lúc này đều sưng lên, có thể nhìn thấy rõ dấu năm ngón tay, những chỗ khác cũng nổi đầy những vết mẩn đỏ.
Thái Hậu không hỏi nhiều, Hiền phi vừa định giải thích thì Thái Hậu quăng một ánh mắt sắc như đao qua. Hiền phi dù ương ngạnh thế nao nhưng cũng vẫn sợ Thái Hậu, liền lập tức ngậm miệng lại.
Không bao lâu sau Vạn thái y của Thái Y Viện liền chạy tới. Vạn thái y này và Từ thái y là hai người lớn tuổi nhất Thái Y Viện, thời gian làm việc ở Thái Y Viện cũng đã lâu, Thái Hậu chỉ quen dùng hai người này. Mỗi khi Thái Hậu tuyên gọi thì đều là một trong hai người này tới Tuệ Từ Cung.
Trùng hợp, người tới hôm nay lại là Vạn thái y.
Nghe nói Thẩm quý nhân bị thương, Vạn thái y quy củ bắt mạch, sau khi bắt mạch xong có chút khó xử.
Thái Hậu nhìn thoáng qua Hiền phi, lạnh giọng nói: “Nói thật đi, không sao, có ai gia ở đây, chẳng lẽ ngươi còn lo lắng có người gây hại cho ngươi sao.”
“Thần không dám. Là như thế này, trên mặt Thẩm quý nhân là bị người ta đánh, cũng không có gì đáng ngại nhưng những nốt đỏ này, thần nhìn thấy trên tay và trên cổ đều có, hẳn là trên người Thẩm quý nhân cũng như vậy. Thần cả gan suy đoán, Thẩm quý nhân bị như vậy hẳn là do có người dùng phấn hoa. Vài năm trước thịnh hành một loại hoa lạ, thường có người mài nó thành phấn hoa, chỉ cần có người dính phải liền toàn thân mẩn đỏ giống như Thẩm quý nhân. Nhưng mà loại hoa đó đã sớm bị tiên hoàng cấm sử dụng.”
Thái Hậu nhìn những người đang quỳ phía dưới, trên mặt cười cực kì ôn hòa. Không biết tại sao Hiền phi đột nhiên liên tưởng tới Hoàng Thượng. Thái Hậu và Hoàng Thượng là mẫu tử ruột thịt, tất nhiên là giống nhau.
“Hoàng Thượng giá lâm…” Hoàng Thượng vừa hạ triều liền nghe nói chuyện này, không chút chậm trễ, lập tức tới đây.
Nhưng mà Tuệ Từ Cung lúc này lại vô cùng yên tĩnh.
“Nhi thần tham kiến mẫu hậu.”
“Chúng nô tì tham kiến Hoàng Thượng.” Mọi người nhao nhao quỳ xuống.
Hoàng Thượng cũng không bảo mọi người đứng dậy, hắn nhìn về phía Thái Hậu, nở nụ cười ấm áp: “Nhi thần nghe nói chỗ mẫu hậu xảy ra vài chuyện, sợ là đã quấy nhiễu mẫu hậu nghỉ ngơi rồi.”
Nụ cười lúc này của Thái Hậu đã không giống lúc trước, trong mắt cũng đã có độ ấm.
“Bẩm Thái Hậu, Thẩm quý nhân tỉnh rồi.”
Tịch Nguyệt mơ mơ màng màng tỉnh dậy, dường như có chút không hiểu tại sao mình lại nằm ở đây.
Cảnh Đế đi vào nội thất, chỉ thấy gương mặt vốn xinh đẹp tinh xảo lúc này lại khiến người ta sợ hãi vô cùng.
“Sao lại thế này?” Hắn không hề ghét bỏ nàng, ngược lại còn đi qua đỡ nàng.
Tịch Nguyệt không hề thêm mắm dặm muối, chỉ nói hết những chuyện vừa xảy ra cho Cảnh Đế. Nhưng là nàng vẫn không hiểu tại sao người mình lại nổi nhiều nốt đỏ như vậy. Nói xong mới đột nhiên nhớ tới bộ dạng này của mình lại bị Hoàng Thượng thấy rồi.
Nàng “A” một tiếng sau đó đẩy Hoàng Thượng ra, vùi mình vào trong chăn.
“Đừng nhìn thiếp, hiện giờ đừng nhìn thiếp, đợi thiếp khỏe lại rồi nhìn, bây giờ rất xấu.”
Cảnh Đế thấy nàng dáng vẻ trẻ con của nàng lại nở nụ cười, cách một cái chăn vỗ vỗ nàng mấy cái.
“Nàng nghỉ ngơi trước đi.”
Đám người Hiền phi quỳ ở bên ngoài, thấy Hoàng Thượng đi vào bên trong hồi lâu vẫn chưa trở ra, trong lòng cũng bất an.
Thấy Hoàng Thượng ra ngoài, các nàng hơi ngẩng đầu lên, bộ dạng giống như chính mình cũng rất ủy khuất.
“Hiền phi, Thẩm quý nhân nói nàng cũng không làm sai chuyện gì nhưng ngươi lại dạy dỗ nàng, có việc này hay không?” Hắn cầm một quân cờ vua lên tay thưởng thức. Thái Hậu lại giống như nhà sư ngồi thiền, cái gì cũng không nói.
Trong lòng Hiền phi thầm mắng “Đúng là tiện nhân” nhưng ngoài mặt vẫn ủy khuất nói: “Bẩm Hoàng Thượng, Thẩm quý nhân này nói năng lỗ mãng cho nên nô tì mới dạy dỗ nàng. Các vị tỷ muội đều ở đó, có thể làm chứng cho nô tì. Nô tì đúng là bị oan.” Nàng ủy khuất khóc nỉ non.
Tuy là khóc nhưng cũng không lớn tiếng, ngược lại giống như hoa lê dưới mưa, thỉnh thoảng vẫn liếc mắt nhìn Hoàng Thượng một cái, bộ dạng kia quả thực cũng khiến người ta thương tiếc.
Nhưng mà Hoàng Thượng lại không có biểu tình gì, chỉ “À…” một tiếng.
Mấy người khác thấy Hiền phi như vậy cũng giúp nói đệm mấy câu