Kỷ Kỷ Phục Kỷ Kỷ

Chương 27



Giản Minh ôm chăn nằm trên giường, tâm thần không yên mà chơi di động.

Mười giờ khuya, cửa phòng ngủ nhẹ nhàng két một tiếng, Hạ Tiểu Sơn uống rượu với ba ở ban công xong cũng trở lại.

Mùi rượu trên người hắn nồng nặc, không biết đã bị ba hắn chuốc cho bao nhiêu. Đá dép lê qua một bên rồi lăn lên giường, từ sau lưng ôm lấy Giản Minh, dụi dụi như chó, khàn giọng nói với Giản Minh, “Ba tôi nói ổng tha thứ cho tôi.”

Giản Minh bị hắn đè phía dưới, rên được một tiếng, sau đó với tay lên sờ hắn.

“Ổng nói lúc bị té não ổng lỏng ra một chút, rộng hơn, nghĩ về thứ ổng muốn, đầu tiên là nghĩ đến tôi, nghiệp chướng đoạn tử tuyệt tôn…… Ba tôi nói chỉ cần tôi ngẫu nhiên trở về gặp ổng, ở bên ngoài làm cái gì, ổng cũng lười quản, ba tôi đã tha thứ cho tôi.”

Giản Minh nhẹ nhàng sờ lưng hắn, “Như vậy rất tốt.”

Hạ Tiểu Sơn ừm một tiếng, cúi đầu hôn, “Cám ơn anh theo tôi trở về.”

Giản Minh há miệng nghênh đón môi miệng nồng mùi rượu của hắn, hai người kề cận thân mật một hồi, Hạ Tiểu Sơn khàn khàn, “Ba tôi hỏi tôi về sau tính toán cái gì, vì sao lại là anh mà không phải Tần Lãng, còn hỏi tôi có phải muốn cùng anh qua một đời hay không.”

— lão đầu này! không phải nói “Lười quản” sao? Lười quản cái lông! Giản Minh oán thầm.

“Cậu nói như thế nào?”

Hạ Tiểu Sơn trầm mặc một lát, “…… Tôi chưa nói. Tôi không biết. Anh thì sao, anh biết không?”

Giản Minh há miệng thở dốc, không thể nói gì.

Đây là lần đầu tiên hai người bọn họ trực tiếp đối mặt với vấn đề này.

Bọn họ trong thời gian ngắn như vậy, từ bạn cùng phòng biến thành bạn tình, lại thăng đến “Bạn trai”. Nhưng bọn họ thậm chí còn chưa tỏ tình. Bọn họ giống như lão phu lão thê, thực ra chân chính cùng một chỗ bất quá mới mấy tháng.

Bọn họ hiện tại là quan hệ gì? Con đường về sau có thể đi bao nhiêu xa?

Giản Minh suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói, “Hạ Tiểu Sơn, chỉ cần cậu dám, tôi sẽ có thể. Nhưng cậu có dám không?”

Đã từng có vài thời điểm, nếu không có con mèo nhỏ bẩn thỉu ướt nhem bị vứt bỏ ven đường, nếu không có hai lon bia còn lại kia, bọn họ có lẽ đã mỗi người đi một ngả. Nhưng tương lai làm sao chắc sẽ còn có những trùng hợp may mắn như thế, tính cách của Hạ Tiểu Sơn là đà điểu trốn tránh, tính cách của Giản Minh là kiêu ngạo sĩ diện, đoạn tình cảm này nhìn qua có rất nhiều trắc trở vô hình.

Hạ Tiểu Sơn ngưng một lát, quả nhiên như Giản Minh đoán, mở miệng, “Tôi cùng Tần Lãng lần đầu tiên, là ở trong gian phòng này, trên chiếc giường này. Tôi nói với cậu ta tôi yêu cậu ta cả một đời, nhưng sau đó thì sao? Sau đó tôi mới biết một đời cư nhiên dài như vậy, tôi không có tư cách nói ra khỏi miệng.”

Giản Minh bật cười, nhưng trong lòng anh có gì đó rất khó chịu.

“Hạ Tiểu Sơn, cậu không phải là chó, cũng không có can đảm, cậu chỉ là cục đá vừa lạnh vừa cứng, tôi thật muốn……” Anh cắn răng ngừng nói.

“Muốn đập tôi?”

“Muốn làm cậu ra bã!”

Không có dịch trơn, lúc bị tiến vào Hạ Tiểu Sơn đau đến mức cả người phát run, hắn dùng lực bấu nệm giường, cơ lưng gồng lên rối rắm, giống dã thú sắp chết giãy dụa. Giản Minh ở sau lưng hắn, chỗ đó nóng đến đáng sợ, tiến vào trong cơ thể hắn tựa như gậy sắt nóng rực, thiêu đốt hắn từ trong ra ngoài. Giản Minh đêm nay không ôn nhu, một chút cũng không ôn nhu, anh cắn vai Hạ Tiểu Sơn như ăn thịt kẻ thù, hạ thể đong đưa hung ác kịch liệt. Hạ Tiểu Sơn đau đến khổ, dúi đầu vào trong cánh tay phát ra tiếng kêu rên trầm trầm, hắn đau muốn la hét, lại chỉ có thể cắn cánh tay của mình.

Mẹ kế cùng đệ đệ vẫn còn nói chuyện ở phòng khách kế bên, đứa nhỏ muốn xem TV không chịu ngủ, mẹ kế không thể la, chỉ có thể dỗ dành.

“Con vừa làm xong bài, mẹ cho con coi thêm xíu nữa đi.” Đứa nhỏ bướng bỉnh.

Hạ Tiểu Sơn nhịn không được nhếch môi cười, hắn cảm thấy con nít có mẹ thật tốt, thật rất tốt. Sau đó ngay lúc hắn bị Giản Minh đâm thật sâu liền nức nở, khóe mắt thoáng chốc nóng lên, hắn cũng không biết là vì cái gì.

Hơi thở ấm áp của Giản Minh phà vào gáy hắn, anh kéo mặt Hạ Tiểu Sơn quay lại để cắn môi hắn. Động tác này Hạ Tiểu Sơn đã cố hết sức, nước mắt từ khóe mắt hắn đổ ra.

Giản Minh nhất thời ngây ngẩn cả người, anh không biết chính mình có thể khi dễ Hạ Tiểu Sơn đến khóc, anh dừng động tác lại lau nước mắt cho Hạ Tiểu Sơn, “Bị gì sao? Đau sao? Làm nhẹ một chút nha?”

Hạ Tiểu Sơn đỏ mắt lắc đầu, quay lại ôm lấy thắt lưng Giản Minh, “Mạnh hơn, làm tôi mạnh hơn.”

Cuồng phong bão táp trong yết hầu ngay lập tức bị nén thành tiếng rên rỉ. Giản Minh lật người hắn lại, mặt đối mặt mà thượng hắn, động tác kịch liệt làm giường gỗ phát ra đôi chút thanh âm, nhưng bị vây trong điên cuồng khoái cảm, bọn họ đã không còn ý thức. Hạ Tiểu Sơn ôm sát bả vai Giản Minh, đau đớn thở dốc mà hôn môi anh. Người này đi vào chỗ sâu nhất của cơ thể hắn, theo lý thường cũng sẽ xâm nhập vào tâm can hắn, nhưng hắn không biết đối phương đi vào cách nào.

Hắn đương nhiên không muốn người này rời khỏi hắn, nhưng hắn không biết chính mình làm sao cho người ta một đời.

Thời điểm cao trào Giản Minh cắn nát cổ Hạ Tiểu Sơn, Hạ Tiểu Sơn theo bản năng bịt kín miệng mình, bọn họ đỏ mặt, cùng nhau dùng xoang mũi phát ra tiếng rên rỉ nặng nhọc……

Cửa phòng ngay tại lúc này khẽ mở ra.

“Ca ca, em tới lấy bài tập…… Mẹ ơi! ba ơi! ca ca cùng Giản ca ca không mặc quần áo đánh nhau —! ca ca khóc —!”

“Oa a —! ba! ba đừng đánh! đừng đá bụng anh ấy có bệnh bao tử!”

“Hạ thúc thúc, Hạ thúc thúc nghe tôi giải thích —! tôi không biết khóa cửa hỏng! tôi thật không khi dễ con thúc mà! a! a —!”

“Lão gia không cần đánh —! lại đánh nữa mất mạng đó! đi mau đi! hai người đi mau a —! Tiểu Vũ, về phòng mẹ mau! không được nhìn!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.