Kỳ Huyễn Dị Điển

Chương 15



Lâm Uyên và cậu bé ngồi xe taxi trở về, xe taxi chính là không người điều khiển, khi hắn vừa lên xe phát hiện không có tài xế, còn sửng sốt một chút.

Thẳng đến cậu bé ngồi ở trong xe ra hiệu buồng sau xe, sau đó vừa chỉ chỉ mặt mình, đối phương không nói gì, bất quá Lâm Uyên đã hiểu ý của đối phương:

Hắc! Đồ của chúng ta vừa nhiều vừa nặng, trên mặt anh còn có máu, dưới loại tình huống này vẫn là không có tài xế thì tốt hơn một chút đi?

Nhìn đối phương nhãn thần lấp lánh, hơn nữa hợp thời vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, Lâm Uyên tức thì ngồi vào xe.

Hắn đánh giá xe mình lên: Cùng xe thông thường như nhau, tổng cộng có bốn chỗ ngồi, bất quá không có tài xế, cho nên nhiều thêm một chỗ đặt hành lý, lúc này hành lý Lâm Uyên để ở chỗ tài xế, mà túi lớn cậu bé đeo thì đặt ở chỗ phó lái.

Đây là loại xe bên ngoài bây giờ rất lưu hành, trang bị hệ thống lái tự động đi? Còn là xe taxi —— Lâm Uyên tò mò nghĩ.

Đương nhiên, trên mặt của hắn một tia tò mò cũng không có, tương phản, hắn theo thói quen cau mày, vẻ mặt có chút ý tứ xoi mói.

Chú ý tới vẻ mặt của hắn, cậu bé lập tức cúi đầu gõ một trận trên điện thoại di động, sau đó đưa màn hình nâng lên cấp cho Lâm Uyên nhìn:

“Xin lỗi, em cho rằng tình huống hiện tại không tìm người điều khiển xe mới tốt, cái kia… Anh sẽ không phải là một thành viên trong Hội phản đối hệ thống điều khiển không người lái đi?”

Vẫn là trong thời gian ngắn liền cho ra một đoạn chữ dài, cuối cùng còn có một ký hiệu biểu tình →o(≧ 口 ≦)o

Lâm Uyên:…

Lắc đầu, Lâm Uyên hướng tay của đối phương ra hiệu, đối phương sửng sốt một chút, ngay sau đó liền đưa điện thoại cho Lâm Uyên.

Điện thoại của đối phương cũng là kiểu dáng Lâm Uyên hoàn toàn chưa thấy qua, thoạt nhìn thập phần khốc, còn công phu làm đồ trang trí, sở dĩ biết đó là đồ trang trí là do văn phòng có một Từ Nhiên.

Ngoại trừ Từ Nhiên, Sơn Hải trấn không có ai làm sửa sang cho điện thoại di động cả, Lâm Uyên không chừng sẽ cho rằng điện thoại của đối phương mua tới đã như vậy!

Hắn chầm chậm dùng điện thoại của đối phương gõ vài cái:

Chưa ngồi qua xe lái tự động, hiếu kỳ.

Đánh xong, hắn bỏ máy vào trở lại trong tay đối phương.

Cậu bé tiếp nhận điện thoại di động, liếc mắt quét xong chữ Lâm Uyên gõ xong, sau đó quay sang trực tiếp nhìn Lâm Uyên một hồi.

Đối phương hoàn toàn không cần lên tiếng, nhìn nhãn thần hắn Lâm Uyên đã biết đối phương đang suy nghĩ gì:

Nguyên lai cái biểu tình này của anh là tò mò a…

“Tôi hiếu kỳ chính là cái dạng này.” Lười đánh lại chữ, Lâm Uyên đơn giản trực tiếp nói với đối phương.

Sau đó đối phương liền một bộ tâm tình rất tốt.

Hai người một đường không ai nói gì, bất quá giao lưu lại chưa từng dừng. Dọc theo đường đi, phàm là Lâm Uyên trên mặt lộ ra biểu tình”Hiếu kỳ”, đối phương sẽ hợp thời đưa điện thoại di động qua.

Nhắc tới cũng kỳ quái, chữ trên màn hình điện thoại luôn mỗi lần tinh chuẩn miêu tả sự vật Lâm Uyên đang tò mò, không có một lần ngoại lệ.

“Cảm tạ.” Qua vô số lần qua qua lại lại, Lâm Uyên mượn điện thoại đối phương một lần nữa.

Sau đó đợi được điện thoại di động trở lại, trên màn ảnh không có chữ, chỉ có một ký hiệu biểu tình: (^^*)

Tàu điện ngầm quả nhiên là phương tiện giao thông nhanh nhất, xe taxi tuy rằng thoải mái, bất quá tốc độ so với tàu điện ngầm chậm hơn không ít, bọn họ tổng cộng đi nửa giờ mới dừng lại.

Đỗ xe ở chỗ đậu chuyên dụng cho taxi lái tự động, cậu bé cầm tốt hành lý như trước không cho Lâm Uyên cầm, không có cách nào, Lâm Uyên chỉ có thể tiếp tục giơ cây dù che mưa cho cả hai, bất quá bọn hắn xuống xe không bao lâu mưa liền ngừng, Vì vậy Lâm Uyên cả việc cuối cùng để làm cũng không còn.

Tùy ý cậu bé bao lớn bao nhỏ ở phía trước dẫn đường, trong tay nắm một cây dù đi mưa, Lâm Uyên chầm chậm theo sau đối phương.

Thời gian hiện tại là 23 giờ 23 phút tối, không biết là nơi bọn họ cập bến quá hẻo lánh hay là cuộc sống thành phố lớn về đêm kỳ thực cũng không có náo nhiệt như trong tưởng tượng, nói chung, Lâm Uyên phát hiện con đường bọn họ đang đi phi thường an tĩnh.

Trừ hai người bọn họ ra, cư nhiên không có lấy một ai khác.

Bất quá ngoài điều đó thì nơi đây xanh hoá phi thường tốt, đèn đường cao thấp chằng chịt nhu hòa rọi sáng hoàn cảnh xung quanh, Lâm Uyên chú ý tới xung quanh đều là các dạng hoa và cây cảnh.

Nếu như đổi một người khác ở chỗ này, người nọ sẽ lập tức biết nơi đây không phải là khu dân cư thông thường: Ửu Kim thị căn bản không có đất tiện nghi, có thể lãng phí diện tích lớn như vậy để xanh hoá, đây nhất định là một trong những khu dân cư đỉnh cấp của Ửu Kim thị!

Chung quanh hầu như không có người đi đường, bởi vì trong loại khu dân cư đỉnh cấp này, thường thường mỗi gia đình đều có “Đường nhỏ tư nhân “! Cái gọi là “Đường nhỏ tư nhân” là đường chuyên dụng chuyên môn mở cho mỗi hộ gia đình, giới hạn hộ gia đình đó hành tẩu, những người khác căn bản không được phép bước vào!

Phải rồi, dưới tình huống như vậy, xanh hoá phụ cận con đường này kỳ thực cũng là xanh hoá của tư hữu, coi như là hoa viên tư nhân nga ~

Đáng tiếc Lâm Uyên một chút thường thức cũng không có.

Đi theo phía sau cậu bé, hắn vẫn vẻ mặt bình tĩnh.

Không có biện pháp, đối với Lâm Uyên mà nói: bất kỳ một cái ngóc ngách nào của Sơn Hải trấn ← ngoại trừ cạnh biển, xanh hoá đều phải tốt hơn nhiều so với nơi đây, mà ở Sơn Hải trấn, tùy tùy tiện tiện đều có thể tìm tới một cái đường nhỏ còn an tĩnh không người hơn so với nơi đây.

Lâm Uyên đã quá quen rồi.

Cho nên hắn cứ như vậy vẻ mặt không sao cả đi theo, căn cứ đèn đường dẫn đường, trước mặt bọn họ đầu tiên xuất hiện một ngôi nhà hai tầng, tiếp theo cuối đường xuất hiện một cánh cửa.

Cậu bé lúc này mới mỉm cười quay đầu lại, hắn không nói gì, nhưng mà Lâm Uyên lại nhìn thấu câu hắn nói.

“Đến rồi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.