Lâm Uyên nhất định phải qua Ửu Kim thị, thời gian… Bốn tháng.
Cấp trên cho tĩnh dưỡng hai tháng, hơn nữa còn là hai tháng ăn lương, tuy đi làm nhưng Lâm Uyên chưa từng nghỉ qua lâu như vậy, ngay cả hồi trước đi học ngày nghỉ cũng không có dài đến thế a ~
Với người khác lần đầu tiên rời khỏi nơi sinh ra và nuôi dưỡng mình là cảm giác như thế nào, Lâm Uyên không biết, ngược lại chính hắn cái gì cũng không kịp suy nghĩ.
Buổi tối thứ tư làm ra quyết định rời đi, thứ năm vé đã được mua xong, buổi sáng thứ sáu sẽ rời khỏi.
↑
Ngay cả xe chở hắn ra núi đều xác định cả rồi → xe thể thao sang trọng của A Hoa bà bà sát vách, chiếc xe thể thao duy nhất trên toàn trấn!
Khụ khụ!
Mặc dù là kiểu cũ bốn mươi năm trước, bất quá bảo dưỡng tốt, vẫn là rất phong cách.
Ngày qua bót cảnh sát xin nghỉ, cục trưởng lập tức cấp phép, đồng thời Lâm Uyên cũng kính nhờ Tiểu Sơn thỉnh thoảng qua nhà mình nấu cơm cho bà ngoại, cũng đồng ý thỉnh cầu khi hắn không có ở đây Tiểu Sơn có thể lấy bàn của hắn thu làm bàn phơi nắng cá nhỏ ← mỗi ngày 10 giờ đến 15 giờ chiều nắng chiếu đều nhất chính là bàn của hắn, Tiểu Sơn đã mơ ước nó rất lâu rồi.
Sau đó chính là Từ Nhiên. Biết Lâm Uyên muốn đi thành thị là Ửu Kim thị, Từ Nhiên kích động cực kỳ, không chỉ tổng kết các cách phối hợp trang phục nam sĩ trong sách quý truyền cho hắn, còn lấy bản đồ cực kỳ chi tiết ở Ửu Kim thị cho Lâm Uyên.
Mặc dù trước đây hoàn toàn không có hứng thú, bất quá nghĩ đến sau này, Lâm Uyên còn là vui vẻ tiếp nhận.
Từ Nhiên thậm chí còn cho Lâm Uyên một cái thẻ năm thông hành phổ thông ở Ửu Kim thị! Điều này làm cho Lâm Uyên cảm thấy ngoài ý muốn, phải biết rằng đây là thẻ năm, không thể so với thẻ thông thường, cần thân thỉnh, hắn hiện tại đã bỏ lỡ quý thân thỉnh hàng năm, phỏng chừng giỏi nhất cũng chỉ có thể mua được thẻ tháng mà thôi, mà thẻ tháng cũng là cần thân thỉnh, không có khả năng lập tức có được…
Hơn nữa thẻ năm thông hành của Ửu Kim thị ứng dụng phạm vi rất rộng, ngoại trừ dùng trên phương diện liên lạc, ngay cả bệnh viện, thư viện thành thị… Cùng với các phương tiện công cộng khác cũng đều có thể dùng, có thể nói, thẻ năm thông hành giá trị rất cao!
Theo lý thuyết loại thẻ này nếu như không phải dân bản xứ mà nói thì rất khó có được, nhưng do Từ Nhiên vẫn cứ một mực thu thập tích điểm từ báo Ửu Kim hằng ngày, rồi rút thưởng ngẫu nhiên gửi qua bưu điện…
Nghe Từ Nhiên dương dương đắc ý giải thích, Lâm Uyên cuối cùng nhận phần quà tặng trân quý.
Xế chiều hôm đó, Lâm Uyên cưỡi xe đạp của mình, ở Sơn Hải trấn tuần tra một lần cuối cùng, như thường ngày nhắc nhở cư dân các loại việc nhỏ lông gà vỏ tỏi, hòa giải một lần tranh chấp giữa đồng hương với nhau, đuổi một đứa nhỏ trốn học lạc đường về trường học… Cuối cùng qua nhà Hải bà dạo qua một vòng, giúp nàng một lần nữa bố trí lại bẩy rập, lúc này hắn mới cưỡi xe đạp ly khai.
Tan tầm, về nhà.
Như bình thường hắn cùng bà ngoại ăn một bữa cơm đơn giản, sau đó nằm trên chiếc giường đơn đã nằm hơn hai mươi năm an ổn ngủ.
Thẳng đến vừa rạng sáng hôm sau bị bà ngoại đánh thức.
“Vé xe đã lấy chưa?”
“Đã mang theo.”
“Y phục thế nào? Ửu Kim thị bây giờ là mùa xuân, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch lớn, áo khoác mang theo chưa?”
“Đã mang theo.”
“Mang một cái là được, mấy cái áo khoác này của cháu, mỗi món chí ít đều mặc cả năm năm, mang theo cái áo nào hữu dụng thôi, những cái khác đi nơi đó mua!”
“…”
Lâm Uyên không biết bà ngoại người khác đóng gói hành lý tiễn ngoại tôn ra cửa là như thế nào, nói chung, bà ngoại nhà mình thì nhìn thấy hắn đóng gói nghiêm nghiêm thật thật, chỉnh chỉnh tề tề, kiên quyết đem hành lý vốn cũng không nhiều liền giảm bớt phân nửa.
↓
Bị ném ra đều là quần áo cũ của Lâm Uyên, mặc đã nhiều năm, tuy rằng không có bị giặt hư thế nhưng vừa nhìn liền thấy rất cũ kỹ.
Thay vào đó, nàng đem một bộ công cụ xăm hình mình thường dùng nhét vào trong rương Lâm Uyên.
“Thành phố lớn tiêu phí rất cao, cháu không chịu lấy tiền trong nhà, tiền trợ cấp và dự trữ cũng không biết có thể dùng bao lâu, bất quá cháu từ nhỏ liền theo ta làm việc trong tiệm, bản lĩnh của ta trên cơ bản cháu đều đã lĩnh hội, vạn nhất thiếu tiền, thì dùng bộ lão gia này làm công kiếm tiền đi.”
“…” Nhìn hoa tay nữ thanh niên sáng sớm treo điếu thuốc thôn vân thổ vụ, Lâm Uyên cuối cùng vẫn cẩn thận cất bộ công cụ kia, đặt ở tầng trong cùng rương hành lý.
Dưới lầu truyền đến hai tiếng kèn vang dội, Lâm Uyên mở cửa sổ nhìn xuống dưới, phát hiện một chiếc xe thể thao màu hồng cực kì phong cách đang đỗ dưới lầu nhà mình, A Hoa bà bà mặc một chiếc váy cùng màu đang đứng cạnh xe, thấy Lâm Uyên đẩy cửa sổ, lão nhân gia hưng phấn phất tay.
“Xe đến rồi, cần phải đi.” Xách lên rương hành lý của Lâm Uyên, bà ngoại sải bước đi xuống lầu.
“Tiểu Lâm, phải đi rồi sao? Trên đường bình an a!” Đây là hàng xóm mở tiệm sáng sớm.
“A Uyên, thứ ta đưa cho ngươi nhất định cất tốt a! Có thể mang liền mang, mang không nổi thì gửi qua bưu điện a!” Đây là đồng dạng sáng sớm mở tiệm, bất quá thêm vào ủy thác Lâm Uyên đi Ửu Kim thị – đại lượng hàng xóm.
“…” Lâm Uyên.
Hướng mọi người phất phất tay, Lâm Uyên trốn vào… chỗ điều khiển của chiếc xe màu hồng.
Hoàn toàn không có như lúc biệt ly bình thường phải có thuần thuần căn dặn cùng lưu luyến không rời, Lâm Uyên phụ trách lái xe, hai vị nữ sĩ ở phía sau trò chuyện nhiệt tình, trên xe âm nhạc đinh tai nhức óc, tiết tấu vừa sôi động vừa nóng bỏng, vẻ mặt hắc tuyến lái xe tiễn chính mình, Lâm Uyên cảm giác hắn quả thực không phải đi xa nhà, mà là đi tham gia vũ hội tốt nghiệp.
Nhưng không giống ly biệt thế nào đi nữa, đây vẫn là một chuyến đi xa nhà, chiếc xe thể thao màu hồng phong cách vững vàng lái vào cạnh nhà ga duy nhất trên trấn, giây phút hắn rời đi đã đến rồi.
Một thân một mình xách hành lý lên xe, Lâm Uyên vẫy tay tạm biệt bà ngoại đang hút thuốc bên chiếc xe thể thao màu hồng.