Kỳ Hôn - Cuộc Hôn Nhân Kỳ Lạ

Chương 50: Giải cứu



Cha nguyên chủ bị ốm nặng? Đúng là một tin tức xấu. Nhưng giờ Tề Lẫm không phải nguyên chủ, nghe vậy anh cũng chỉ buồn thay cho cậu ta mà không có quá nhiều cảm xúc.

Tề Thước không tìm được biểu cảm mình mong muốn ở gương mặt Tề Lẫm thì không chỉ nghi ngờ kết quả mình đã tìm người điều tra, Tề Lẫm nặng tình như vậy sao có thể không có phản ứng gì sau khi nghe tin cha mình sắp qua đời chứ? Chẳng lẽ cậu ta thật sự không giả vờ mất trí nhớ?

Ngay sau đó Tề Lẫm bình tĩnh đáp: “Thì sao đây, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ về lại nhà họ Tề, không có cảm giác gì với họ nữa.”

Lúc này Tề Thước có cảm giác mình hết chiêu để dùng thì không cười nữa: “Một khi vậy thì tạm thời tôi sẽ không nói chuyện với cậu nữa. Cho cậu thời gian một ngày để suy nghĩ, nếu không có được đáp án tôi mong muốn thì tôi nghĩ cậu cũng hiểu rồi đó.”

Tề Lẫm dễ dàng nhún vai: “Tôi không hiểu anh đang nói gì.”

Tề Thước vỗ vỗ vai anh: “Tự xử lý cho tốt.”

Lúc này Tề Lẫm đã không còn lời gì để nói, người nọ thật kỳ lạ, đã nói anh mất trí nhớ rồi, không muốn về nhà rồi, rốt cuộc hắn muốn làm gì? Muốn mình phối hợp cùng để đoạt gia sản Tề gia?

Có lẽ Tề Thước có dã tâm có lý do để cướp đoạt, nhưng lôi kéo Tề Lẫm anh vào làm gì chứ. Anh đang sống yên lành, cũng chẳng có lòng tham, chỉ muốn bình yên trải qua nửa cuộc đời còn lại, có cần thiết phải cùng người khác chơi trò đoạt sản sao? Quả thực là tên điên.

Sau khi Tề Thước rời đi, Tề Lẫm bắt đầu tin tưởng người anh ruột Trần Khoát là tốt nhất. Tuy người có chút độc mồm nhưng lúc quan trọng vẫn khá đáng tin, ngay cả công việc cũng không cần mình phải quan tâm, đương nhiên Tề Lẫm cũng có năng lực đó. Chẳng qua giờ anh bị bắt cóc, Trần Khoát có biết không nhỉ? Có phái người tìm anh không? Rõ ràng nội dung phim kỳ lạ này nên xảy ra với nữ chính chứ, sao giờ lại xảy ra với anh?

Tề Thước rời đi với tâm trạng hoàn toàn giận dữ, đương nhiên chẳng đoái hoài đến Tề Lẫm, cơm chiều vẫn như trước, không thiếu phần anh.

Tề Lẫm ăn uống no đủ thì nhàm chán xem TV trong phòng khách rồi về phòng ngủ ngủ. Hai tên trông giữ anh dưới tầng thường thường báo cáo với Tề Thước về Tề Lẫm, nhưng sau khi báo cáo xong thì lại lên tầng hai, cung kính mời Tề Lẫm ra bên ngoài chờ xe.

Tề Lẫm không biết Tề Thước muốn làm gì thì khi nhìn thấy người ngồi trong xe, giật mình một cái, người nọ nhẹ nhàng nói với anh một câu: “Anh đã tới chậm, Tề Lẫm.”

Ôi má, chuyện khỉ gió gì đây, ai có thể nói cho anh biết rằng vì sao thân thế nguyên chủ lại phức tạp như vậy không!

Lúc này Tề Thước đang hẹn người thì giận sôi lên, Tề Lẫm căn bản không ăn mềm cũng không ăn cứng, trong mắt hắn hiện lên vài phần độc ác, suy đi tính lại vài phương án. Tuy nhiên mấy thứ đó còn chưa kịp dùng với Tề Lẫm, chưa chạm tới mông anh thì gáy hắn đã bị đặt một họng súng.

Một người đàn ông ngậm xì gà, làn khói bay viền quanh gương mặt đáng sợ xuất hiện trước mắt hắn: “Con riêng nhà họ Tề.”

Nghe được năm chữ này, Tề Thước đột ngột thay đổi sắc mặt, người mẫu trẻ bị doạ đến mức không thể động đậy, ở một xã hội có pháp luật sao lại có người dám mang súng đi…

Tề Thước biết chuyện gì đang xảy ra, miễn cưỡng cười nói: “Không biết anh Khoát có thể lấy đồ vật nguy hiểm này trước ra không?”

Trần Khoát lạnh lùng cười: “Không thể.”

Tề Thước bị nghẹn: “… Không biết khi nào tôi đã đắc tội anh Khoát vậy?”

Trần Khoát ngồi xuống đối diện hắn, cũng không lòng vòng mà trực tiếp nói: “Cậu muốn giao người hay muốn giao mạng mình?”

Tề Thước mạnh miệng: “Tôi không biết anh Khoát đang nói gì.”

Trần Khoát cười lạnh: “Cho cậu một phút để suy nghĩ, nếu không tôi sẽ cho cậu biết thủ đoạn của tôi.”

Nghĩ tới bối cảnh nhà họ Trần, Tề Thước run người, vô cùng sợ hãi mà nói địa chỉ chỗ Tề Lẫm đang ở cho Trần Khoát, sau đó Trần Khoát trực tiếp gọi điện cho Âu Dương Khiêm Vũ, để y mang người tới địa chỉ được cung cấp.

Sau đó, Trần Khoát ngồi yên không đi đâu cả, còn uy hiếp Tề Thước: “Nếu cung cấp sai địa chỉ, cậu biết tôi sẽ làm những gì rồi đó…”

Tề Thước bị uy hiếp giờ mới nhớ lại lời uy hiếp hắn nói ban chiều với Tề Lẫm, hắn đã hiểu cái gì gọi là tự làm bậy không thể sống rồi. Biết rõ núi có hổ nhưng vẫn cứ xông vào, còn trói con hổ con lại, quả thực phải bị chết đến mức không thể chết lần nữa.

Mười lăm phút sau, Âu Dương Khiêm Vũ vội vã chạy tới địa chỉ Tề Lẫm bị sắp xếp ở đó thì tức giận mắng Trần Khoát: “Này, anh làm anh kiểu gì vậy, bên trong không có ai cả, chỉ có hai tên đần bị đánh ngất thôi!”

Trần Khoát nheo mắt lại, lộ vẻ nguy hiểm: “Địa điểm cậu nói không có ai.”

Tề Thước cũng bị doạ ngây người: “Sao có thể! Rõ ràng Tề Lẫm đã tạm thời ở đó! Chiều, chiều nay lúc tôi đi cậu ta còn đó mà, trước khi ăn cơm hai người tôi bảo trông coi còn nói cậu ta đang ngủ…”

Thấy Tề Thước sợ hãi như vậy, Trần Khoát lạnh lùng khinh thường nhìn hắn một cái, sao lại kém Tề Lẫm nhà họ tới vậy chứ, quả nhiên là con riêng. Quay lại đã nghe Âu Dương Khiêm Vũ nói: “Chắc người nhà họ Tề mang đi rồi, tôi nghĩ chỉ có người Tề gia mới có thể theo dõi động tác của Tề Thước mọi lúc thế này.”

Trần Khoát và Âu Dương Khiêm Vũ nghĩ giống nhau, Trần Khoát nói: “Tôi sẽ dẫn Tề Thước tới nhà họ.”

Âu Dương Khiêm Vũ ở bên kia thì lạnh lẽo cười: “Tôi sẽ tới nhà họ đòi người, dám đụng vào bạn đời tương lai của tôi, muốn chết sao.”

Mà phải nói rằng, lịch sử và căn cơ có thể so sánh với Tề gia chỉ có nhà Âu Dương, Âu Dương Khiêm Vũ xuất hiện chắc chắn sẽ tạo ra cho họ một áp lực lớn. huống chi giờ nhà họ Tề đang mục ruỗng, nhà Âu Dương lại chạy kịp thời đại mà tiến một bước lớn, khoảng cách vốn mong manh giữa hai nhà giờ đã kéo xa, có nhà Âu Dương đứng ra, cũng không sợ họ không nể mặt. Xì, Tề Lẫm thật đúng là nhiều chuyện, tự dưng chơi trò mất trí nhớ, giờ thì tốt rồi, tất cả mọi người đều tranh nhau đòi người, không biết là phúc hay là hoạ đây. Có một người em phiền toái, làm anh cũng mệt mỏi quá.

Sau khi bảo người đánh ngất Tề Thước, Trần Khoát dẫn một số người đi tới nhà chính Tề gia. Có một số việc giải quyết sớm thì tốt hơn, dù là người phụ nữ tên Trần Tĩnh Mỹ hay những người xấu xí lại giả vờ thanh cao kia.

Nhà họ Tề nằm ở cực đông nội thành, nơi đó dựa núi, con đường lên trên không có chiếc xe nào, cũng không có người ở. Nhà cổ Tề gia được toạ lạc quá xa, nhưng khu đó đã từng là khu giàu có, giờ những gia tộc còn sót lại đã không nhiều, Tề gia là một nhà lớn trong số họ.

Mỗi một nhà đều có một lịch sử đau buồn, đương nhiên nhà họ Tề cũng không ngoại lệ. Tề gia hương khói tràn đầy, nhưng càng ngày cũng càng xuống dốc. Con trai trưởng cưới một người phụ nữ không thể sinh con, chỉ có thể lựa chọn nuôi con từ nhà em gái. Con trai thứ hai sinh con trai nhưng lại thích đàn ông, đứa con trai thứ tư lại vì bị bệnh từ nhỏ nên luôn nằm trên giường, còn chưa kết hôn hay báo hỉ.

Lúc vừa đến Âu Dương Khiêm Vũ cũng cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo, chung quanh đều lộ vẻ u ám, cánh cửa to màu sơn đỏ từ xưa xuất hiện trước mặt họ, Lý Tân Hi đi theo Âu Dương Khiêm Vũ nói: “Không ngờ Tề Lẫm còn có chuyện gia tộc như vậy.”

Âu Dương Khiêm Vũ trừng cậu ta một cái: “Cậu đừng quên anh của Tề Lẫm là ai.”

Lý Tân Hi nghĩ nghĩ: “Vậy nếu cậu muốn kết hôn với cậu ta, chẳng phải sẽ bị ép khô à?”

Âu Dương Khiêm Vũ: “… Cậu không nói gì không ai bảo cậu câm đâu.”

Lý Tân Hi sờ sờ mũi: “Âu Dương giờ càng ngày càng nhỏ mọn.”

Âu Dương Khiêm Vũ: “Tôi là người đàn ông tốt.”

Lý Tân Hi: “…”

Trong lúc hai người vui vẻ trò chuyện, cửa lớn chậm rãi mở ra. Hai người đàn ông trung niên mặc áo xưa đứng hai bên cửa, làm động tác mời họ vào. Hai cánh cửa cổng nhà chính đã mở, nơi đó có quản gia đứng chờ.

Nghe nói cậu hai nhà Âu Dương tới, đại công tử Tề gia hiện nay Tề Cẩn phải ra đón, trên mặt hắn có ý cười là lạ. Âu Dương Khiêm Vũ sao? Từ lúc nào thân thiết với nhà họ Trần vậy?

Âu Dương Khiêm Vũ và Lý Tân Hi đột nhiên xuống xe, quản gia Tề tiến lên nghênh đón: “Xin mời hai vị đi bên này, cậu Cẩn đã ở trong phòng khách chờ hai vị.”

Hai người nhìn nhau: có quỷ mới tin!

Tuy không tin lời quản gia Tề nói, nhưng đoàn người Âu Dương Khiêm Vũ và Lý Tân Hi vẫn chậm rãi đi vào phòng khách nhà họ Tề, có cảm giác như rồng đến nhà tôm vậy.

Khi thấy Tề Cẩn, cuối cùng Âu Dương Khiêm Vũ biết được mẫu đàn ông hào nhoáng là thế nào rồi, hoàn toàn là kiểu y ghét nhất, nói thẳng ra là cảm thấy đối phương quá dối trá, quá nham hiểm. Đương nhiên Âu Dương Khiêm Vũ không sợ.

Quần áo của Tề Cẩn có vẻ không hợp với bầu không khí nơi đây, hắn mặc một bộ quần áo rộng rãi hiện đại, mà phòng khách lại mang kiểu cổ điển, hai người nhìn nhau, ánh mắt như toé lửa, tuy họ cũng không biết tại sao mình có cảm giác này.

Tuy nhiên trong đối thoại tiếp theo, hình như Tề Cẩn đã tìm được nguyên nhân, hắn cười nhẹ mời hai người ngồi xuống uống trà: “Không biết đêm nay hai vị tới thăm là có ý gì?”

Âu Dương Khiêm Vũ cũng không lòng vòng: “Tôi muốn Tề Lẫm, ừm, cậu ấy là đối tượng sắp kết hôn của tôi.”

Tề Cẩn cứng người: “…”

Lý Tân Hi nghe vậy mà quặn ruột, cậu rất muốn bật cười. Ở bầu không khí này có thể nói thẳng ra mục đích của mình chắc chỉ có mình Âu Dương Khiêm Vũ này mất, cũng chỉ có cậu ta mới kiêu ngạo như thế.

Âu Dương Khiêm Vũ: “Cậu ấy ở đây, tôi biết.”

Tề Cẩn: “Tề Lẫm đã mất tích nhiều năm rồi, anh đang làm tôi khó xử.”

Âu Dương Khiêm Vũ lắc lắc đầu: “Haha, cậu Tề Cẩn đang nói chuyện cười phải không, chiều nay cậu đã mang cậu ấy về đây.”

Âu Dương Khiêm Vũ nói: “Video là chứng cứ, có phải biển số xe cậu là SB419OX?”

Tề Cẩn: “Vậy chắc anh Âu Dương hoa mắt rồi, nhà chúng tôi không có số xe nào như vậy.”

Âu Dương Khiêm Vũ lắc cái chén phập phềnh lá trà bên trong, cười nói: “À? Nhưng tôi không tin thì sao?”

Ngay lúc Tề Cẩn muốn tiếp tục giấu diếm thì sau lưng đã vang lên một tiếng kêu cứu lớn, rất quen thuộc: “Âu Dương Khiêm Vũ, mau cứu tôi!”

Âu Dương Khiêm Vũ lạnh thấu xương, ném cái chén trong tay xuống: “Cậu Tề Cẩn nói không có đây sao?”

Lúc này Tề Cẩn chỉ có thể á khẩu không trả lời được, nhìn Âu Dương Khiêm Vũ vọt vào đón được Tề Lẫm đang lao ra, nhìn người yêu cũ mới tìm được lao vào cái ôm của người khác, ai có thể thấu hiểu nỗi chua xót trong lòng hắn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.