Kỷ Đào

Chương 9: Làm bài



Tuần này hiếm thấy học tiết thể dục.

Sau khi lên lớp 11 thì tiết thể dục đã đổi thành 1 tháng/ 4 tiết, Kỷ Đào chuyển đến gần một tháng, tổng cộng chỉ học đúng một tiết.

Tiết thể dục có học chung sân với lớp 12, phải thay đồ thể dục trước.

Kỷ Đào từ trong tủ lấy ra quần áo đã là được phẳng phiu, thuận tay nhét hộp thuốc lá không cẩn thận rớt vào ra lại trong tủ.

Trường học đương nhiên không cho hút thuốc, Kỷ Đào tự giễu cười cười, vốn chuyển trường là muốn thoát ly khỏi nơi cũ, mở ra một cuộc sống mới vui vẻ hơn, ai mà dè sinh hoạt ở đây cũng không vui được bao nhiêu dù thân thể khỏe mạnh hơn so với lúc trước không ít..

Trường cũ quản không nghiêm, Kỷ Đào luôn trốn tiết thể dục và tiết luyện chạy giữa giờ, bốn năm qua ngoại trừ đoạn thời gian trước trung khảo (*) bị ép luyện chạy bộ và đánh cầu lông ra thì cơ bản không ai khuyên được cậu cả.

(*) Trung khảo: thi vào cấp 3. Sẵn nói luôn Sơ khảo là thi vào cấp 2, Cao khảo là thi vào Đại học.

Còn có hút thuốc, trường cũ kỷ luật lỏng lẻo, học sinh bất lương không nghe quản giáo, Kỷ Đào cũng giống như bọn họ, mấy người trong nhóm chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là hiểu ý muốn ra cổng sau hút thuốc, một đám bảy tám người như thế nhưng chưa một lần bị giáo viên bắt quả tang.

Chuyển trường mới ngày thứ hai, kiềm chế cả một buổi trưa làm Kỷ Đào thèm thuốc đến ngứa ngáy khắp người, vừa vặn bạn thân hẹn cậu lên lầu thí nghiệm hút thuốc rồi sẵn tiện chuyện trò một chút.

Thể lực cậu kém cỏi, bò đến lầu 6 đã thở hơi lên, còn chưa đẩy cửa đi vào đã nghe thấy tiếng nói.

“Tưởng Minh Vũ, bài tập tập của cậu đã nộp chưa? Tan học có thể cho tớ mượn photo lại một ít được không?”

“Được.”

Bạn thân có ở trong đó không thì cậu không biết nhưng Tưởng Minh Vũ thì chắc chắn có ở trong.

Lời chào hỏi đã sắp vọt ra miệng Kỷ Đào liền miễn cưỡng nuốt trở về, nhanh chóng quay người rời đi.

Ngày đó cách hôm cậu lần đầu tiên gửi ảnh chếch chi của mình cho Tưởng Minh Vũ không tới ba ngày, không thể tả được cảm giác hiện tại là đang chột dạ hay có xen lẫn một loại hưng phấn khác, mà thời điểm gặp gỡ Tưởng Minh Vũ luôn có loại cảm giác trần trụi xấu hổ.

Trở lại phòng học cậu mới nhớ đến việc có khi Tưởng Minh Vũ còn chưa nhớ danh cậu là gì mà cậu lại tự mình rối rắm trước. Tuy rằng bức ảnh chụp hơi qua loa nhưng đảm bảo không có xuất hiện vật gì cá nhân mang đặc thù hết.

Hắn rất lớn mật, thậm chí còn không ngại thể hiện chuyện mình là người song tính lên ảnh, dù sao là ai cũng sẽ không liên hệ được người song tính trong ảnh với bạn học vừa mới chuyển trường hai ngày lại với nhau cả.

Kỷ Đào gửi tin nhắn bạn thân, một bên tự giận bản thân vì sao lại xoắn xít cả lên như thế, một bên đánh chữ, tớ cai thuốc lá, sau này bớt gọi tớ hút thuốc cùng.

Nói chung cũng không quá muốn cho Tưởng Minh Vũ biết chuyện này.

Một tháng trôi qua rất nhanh, từ lúc khai giảng đến giờ gói thuốc Kỷ Đào giấu trong túi áo còn chưa vơi đi một nửa, cậu chỉ có thể tự an ủi bản thân đây là tiết kiệm tiền.

Tiết thể dục muốn trộm lười một chút, cậu mượn cớ làm bài tập chưa xong đi tìm thầy xin nghỉ, thầy chủ nhiệm giọng điệu như mẹ hiền nói: “Ở phòng học ngộp cả ngày, không cần vận động kịch liệt, chỉ cần ra ngoài hóng mát quang hợp một chút là tốt rồi. Đừng xin nghỉ nhé, tham gia nhiều hoạt động và sẵn kết bạn với bạn học một chút!”

Kỷ Đào không thể không không dám từ chối mà đi.

Trường học có phân một phòng đơn nhỏ để thay đồ, nam sinh ở hai lớp rất nhiều, xếp hàng chờ là không tránh được, Kỷ Đào trong lúc đứng ở đẳng đã thấy có nhiều nam sinh oai phong lẫm liệt mà thay đồ tại hành lang.

“Đùa giỡn lưu manh hả?”

“Biến biến biến, đùa giỡn cũng không phải đùa giỡn cho mi xem.”

Nam sinh hai lớp thường cùng nhau chơi bóng nên quan hệ cũng không tệ lắm.

“Mi có cái gì nhìn được hử???”

Nam sinh đối diện đã bắt đầu động tay đem bụng của một nam sinh khác tàn nhẫn vỗ vang.

“Tao đúng là không có gì nhìn được hết,” nam sinh thẳng thắn thừa nhận, bắt đầu dười đi lực chú ý sang người khác “Mi nhìn anh Tưởng (*) kìa, vóc người anh Tưởng rất đẹp ó!”

(*) Anh Tưởng hay Tưởng ca nhỉ???

Kỷ Đào nghe đến tên thì không dấu vết quay đầu ra sau nhìn.

Tưởng Minh Vũ không có quá so đo với mấy đứa kia, đã đổi xong quần thì tiếp tục cởi áo sơ mi đồng phục.

Sau khi nút áo cuối cùng được cởi thì đường nét cơ bụng cũng hiện ra, từng múi phân ra rõ ràng lưu loát.

Mấy nam sinh bên kia hâm mộ than thở nói đùa, “Anh Tưởng luyện thế nào đó? Sờ một cái được không.”

Tưởng Minh Vũ không tiếp lời, mắt thấy tay sắp đụng trúng mới nghiêng người né sang bên cạnh, Lý Hiến Tông ưỡn cái bụng trắng toát lại gần, “Sờ tao sờ tao này, y chang à.”

“Mi biến đi, mi làm gì có cơ bụng, đều dồn lại một cục thế này, nói đi muốn tao cắt lát hay khắc hoa lên!”

Kỷ Đào bị chọc cười, nghiêng đầu xem mấy tên kia đùa giỡn, tầm mắt đột nhiên không kịp chuẩn bị đối diện với Tưởng Minh Vũ.

Tưởng Minh Vũ đã lưu ý Kỷ Đào rất lâu, sợ lỡ nếu cậu ở bên ngoài thay quần áo cũng sẽ có nam sinh khác tới quấy rối.

Mới vừa rồi còn thối mặt ra Tưởng Minh Vũ theo bản năng muốn cười một cái, khóe miệng còn chưa có vung lên đã nhìn thấy Kỷ Đào như bị phỏng mà co người một chút, thật nhanh đã dịch tầm mắt, vừa vặn cửa phòng thay đồ mở ra, cậu không chút chậm trễ nào chạy vọt vào trong.

Tiếng người huyên náo vẫn còn ngoài cửa, Kỷ Đào chỉ nghe được tiếng màng nhĩ đập vọng qua tim như muốn nổ tung của mình.

Ngày hôm đó gần 6 giờ tối cậu mới ra khỏi nhà Tưởng Minh Vũ.

Toàn bộ buổi chiều Kỷ Đào bị ép đem hết thảy lực chú ý đặt trên hạ thể không thể khống chế của bản thân, mỗi một bước đều nhẹ nhàng như mây.

Tưởng Minh Vũ nhận ra được sự khác thường của cậu, hỏi có phải không thoải mái chỗ nào hay không.

Lúc đó cậu đang mượn khan trải bàn để che đi chiếc bướm đang lặng lẽ cọ mài lên mép ghế, lời nói kia của Tưởng Minh Vũ như dội một gáo nước lạnh lên người, Kỷ Đào ấp a ấp úng trả lời, tớ đang nghĩ về đề tài.

Vì vậy hai người chỉ dùng một buổi chiều giải xong số đề của một tuần trong cuốn “Cao khảo 5 năm Mô phỏng 3 năm” (*).

(*) Tên đầy đủ: Kỳ thi Đại học 5 năm và Mô phỏng 3 năm; viết tắt 5:3 – là tuyển tập đề thi do NXB Đại học Sư phạm Thủ đô và NXB Khoa học Giáo dục xuất bản tháng 6/2008 của tác giả Khúc Nhất Tuyến. Cuốn sách này chủ yếu tóm tắt nội dung ra đề, phân tích các dạng đề thường gặp và dự đoán đề thi sẽ ra trong kỳ thi tuyển sinh Đại học và Cao đẳng.

Trên chuyến xe bus về gia tâm tình Kỷ Đào có hơi phức tạp, không biết nên khóc hay cười.

Cậu vốn cho là ở lại cùng hắn thì quan hệ hai người sẽ up lên một chút, ai biết được lúc làm đề thì Tưởng Minh Vũ lại là kiểu đao thương bất nhập (*) thế kia.

(*) Đao thương bất nhập: kiểu như thầy tu lúc ngồi thiền ý, đao thương bất nhập =)))

Giữa chừng cậu làm bộ không cẩn thận cầm lấy cốc nước của Tưởng Minh Vũ uống một hớp, đối phương dùng ánh mắt kinh ngạc liếc mắt nhìn cậu rồi lập tức cúi đầu, không chút nào để ý mà hoàn toàn đắm chìm trong mớ đề thi.

Kỷ Đào lúng túng cuộn ngón chân lại, lần đầu tiên không dám nhìn thẳng vào chính mình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.