Một lần hôn mê như vậy mà Kuroko ngủ say liền mấy tháng trời, đến khi trận đấu tới vòng bán kết vẫn không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.
“Kuro-chin…… sẽ ngủ mãi như vậy sao?” Murasakibara ôm trong lòng một đống bánh kẹo, cắn một miếng khoai tây, hai mắt ủ rũ nhìn xuống dưới, hệt như đứa trẻ làm lỗi.
Aomine nhăn mày không đáp.
“Kuroko sẽ tỉnh lại.” Midorima đẩy đẩy gọng kính.
“A…… Midorimacchi cậu làm sao chắc chắn được vậy chứ?” Kise nhìn về phía Midorima.
“Bởi vì……” Midorima dừng một chút, “Akashi nói như vậy.”
Akashi, nói như vậy.
Ở trong mắt bọn họ, lời nói của bất cứ ai cũng không thể so với Akashi, lời hắn nói ra đều khiến người ta tin theo dù có là vô lý đi chăng nữa.
Lời của Akashi, giống như là mệnh lệnh của thần, của bá vương quyết đoán đến nỗi không ai có thể nghe ngờ điều đó, nếu hắn nói có thể thì chính là có thể, ít nhất, hắn có đủ khả năng làm được điều đó.
“Kuroko!” Kagami đẩy cửa xông vào, tức giận nắm cổ áo Kuroko lên, “cậu lén trốn tới đây?”
“……” hai cánh môi mím chặt, Kuroko nhìn thẳng vào hắn.
“Sao không trả lời?” Kagami nhíu mày.
“Kagami-kun……” Kuroko chậm rãi mở miệng, “cậu…… có tư cách trách tớ sao?”
“Tớ……” Kagami sửng sốt, chưa từng có nghĩ tới Kuroko sẽ nói nhưng lời khiến người khác khó chịu thế này, ở trong lòng hắn, dù cho có là người xa lạ, cậu ấy cũng sẽ không bao giờ dùng những lời như thế nói ra, trừ khi là…… những kẻ đáng ghét, nếu như nói chuyện với kẻ đáng ghét, trong lời nói của Kuroko sẽ không có bất kỳ tình cảm gì, dù cho nhìn bề ngoài có vẻ hoà hoãn, nhưng vẫn có thể từ trong ngữ điệu mà nhìn thấy rõ sự chán ghét.
Mà hắn…… Là bị Kuroko chán ghét sao?
Kuroko nâng tay nắm vào cánh tay đang xốc áo mình của Kagami, tuy không dùng sức, nhưng Kagami giống như cảm giác được thứ gì đó vội vàng buông lỏng tay.
Đúng vậy, hắn có tư cách gì xen vào việc của cậu ấy.
Chính hắn trước đó còn không phải đã, ích kỷ vứt bỏ những người đồng đội từng cùng nhau đánh bóng ở Seirin sao?
Bản thân làm vậy…… Thật là……
Quá tồi tệ.
Trong mắt Kagami đột nhiên mang theo một chút hối hận, Alex đứng ở bên ngoài lặng lẽ nhìn đều thấy rõ, từ túi quần lấy ra cái điện thoại nhỏ cũ đã qua sửa chữa, nhấn mấy nút, thấp giọng nói, “Tatsuya…… Mọi chuyện đều xong cả rồi……”
“Thật không……” Bên kia đầu điện thoại truyền qua âm thanh nam trầm, “Taiga và Kuroko đã làm lành rồi?”
“Cái này thì, cô cũng không biết,” Alex dừng một chút, “Hiện tại bắt đầu?”
“Phải.”
“Làm như vậy……” Alex nghĩ nghĩ, nói, “Đối với Taiga hình như không tốt lắm?”
“Mọi việc đều có hai mặt, nếu với mọi người là tốt thì chỉ một người chịu thiệt không sao.”
“Điều này cô vẫn hiểu.” Alex bật cười, “Vậy thôi tạm biệt, Tatsuya.”
“Vâng, nếu mọi việc đều ổn vậy cô cũng quay lại Nhật Bản một chuyến đi,” Himuro nói, “Bọn em luyện tập ở đây có vài chỗ muốn hỏi ý của cô……”
“Được.” Alex sảng khoái đáp ứng, khép lại điện thoại.
“Thực xin lỗi,Kagami-kun,” nhìn Kagami dần buông tay mình ra, Kuroko sửa lại cổ áo, “tớ phải đi.”
“Đi……” Kagami lẩm bẩm, “Đi đâu? Cậu ở đây có chỗ nào có thể đi sao?”
“Dù cho ko có nơi nào để đi…… Tớ cũng không muốn ở đây làm phiền cậu.” Giọng nói của Kuroko vô cùng chắc chắn.
“Ừm…… Chuyện hồi nãy, cho tớ xin lỗi,” Kagami gãi gãi đầu, “Là tớ sai, do quá xúc động…… Nhất thời nhịn không được, hôn cậu…… Aizz, cái kia…… Đều là con trai với nhau, cậu chắc hẳn sẽ không để ý đâu ha?”
“Không, tớ tất nhiên để ý,” Kuroko nhăn mày, lời nói cũng trở nên lạnh nhạt, “Tớ chỉ muốn hôn môi một loại người thôi…… Đó là người tớ có tình cảm.”
Kuroko nhìn thẳng Kagami, trong mắt lập loè ánh sáng.
“Vì vậy, Kagami-kun, gặp lại sau.” Kuroko đưa nửa chân ra khỏi cửa.
Kagami theo bản năng níu lại tay áo Kuroko, “Tình cảm…… Giống như giữa cậu và bọn người Aomine đó đúng không……”
Kuroko gật gật đầu.
“Này, đừng nói giỡn,” Kagami tự lừa mình dối người không tin, “Không phải cậu từng nói, không thích bọn họ hay sao? Làm sao bây giờ lại……”
“Không, tớ rất thích mọi người ở Teikou…… tớ cũng từng, rất thích Kagami-kun,” Kuroko dừng lại bước chân, “Nhưng hiện tại, mọi thứ đều đã thay đổi, cũng không thể nào trở lại như trước nữa.”
Sức nắm của Kagami đột nhiên tăng lên, qua một lúc cuối cùng cũng chịu thả tay Kuroko ra.
“Hẹn gặp lại.” Kuroko bước qua cửa, cũng không quay đầu lại, bước chân kiên quyết.
“A…… anh bạn nhỏ, đi rồi sao?” Alex tựa người vào cửa ngăn Kuroko đang bước đi, trưng ra vẻ mặt tươi cười hạnh phúc, “Không ở lại chơi thêm một chút nữa sao? Cậu với Taiga đã lâu không gặp nhau rồi mà? Sao không ôn chuyện cũ một tí?”
“Không cần.” Kuroko nhàn nhạt nói.
“Như vậy……” đột nhiên nụ cười của Alex cong lên một độ vô cùng ẩn ý, “Muốn trở về sao?”
“Trở về?” Nghe hai từ này Kuroko nghĩ một chút, không biết Alex đang muốn nói cái gì.
“Đúng vậy, trở về.” Alex gật gật đầu, “Teikou…… Kuroko-kun, cậu, chẳng lẽ không phải muốn quay về Teikou sao?”
“……” Kuroko sửng sốt, đôi mắt mở lớn.
“Aizz, không cần sợ như vậy,” Alex nghịch ngợm mà thè lưỡi, “Murasakibara đã nhờ Tatsuya việc này…… Nói là cái cậu gì tên Akashi nhờ vả thì phải.”
“Akashi-kun……” Kuroko trong miệng vô thức nói lên.
“Đúng rồi, cái cậu Akashi gì đó với mấy người kia có gửi tới nhóc một câu ——’Tớ nhất định sẽ đón cậu trở về’, phải, chính là nói như vậy…… Tuy rằng cậu và Taiga từng là một đôi tuyệt vời, tôi cũng rất hy vọng cậu có thể ở bên cạnh Taiga tiếp tục chơi bóng rổ…… Nhưng mà, xét đến hiện tại, đưa cậu trở về vẫn là lựa chọn tốt nhất lúc này.” Alex nhìn Kuroko giật mình, tiếp tục nói, “Thế nào? Kuroko-kun, cậu sẽ làm gì đây?”
“Tôi…… tôi nên làm như thế nào?” Kuroko ngơ ngác hỏi.
“Nếu cậu chọn trở về……” Alex nói, “Cũng không có việc gì khó cả…… Chỉ cần, tìm lại cảm xúc như trước là được, Tatsuya đã nói với tôi như vậy.”
“……”
Cảm xúc như trước.
Kuroko lẩm bẩm câu này trong miệng vài lần.
Đầu đường ở Mỹ cơn gió mát lạnh thổi qua sợi tóc, làm tóc lay đưa cọ qua khiến Kuroko nhồn nhột, tóc mái thổi loạn che đi đôi mắt, dùng tay vén lên tóc mái, trong lúc đó vô tình nhìn thấy ở phía trước bên dưới cái đài phun nước thật lớn là một chàng trai tóc đỏ đậm đang thản nhiên đứng ở đó, hai con ngươi màu đỏ lấp lánh như đá quý, trong mắt tràn ngập một sự kiên định.
Kuroko sửng sốt một giây, nghi ngờ mở miệng dò hỏi, “Akashi-kun……”
Chàng trai tóc đỏ không đáp lại, nhưng là nghe được Kuroko kêu lên một tiếng, cong cong khóe miệng, hướng về nơi Kuroko đang đứng đi tơi.
“Tetsuya,” giọng nói của hắn nhàn nhạt, hệt như Aomine từng lời nói với Kuroko, “Tớ tới đón cậu.”
Akashi giọng điệu vô cùng chắc chắn.
…
Quà năm mới đây!! Hết năm rồi, cố đẩy cho mọi người thêm một chương nữa. Đam Mỹ Sắc
Sắp giao mùa rồi, mọi người năm mới vui vẻ!