Kinh Thành Về Đêm (Dạ Lan Kinh Hoa)

Chương 27: Vẻ say đối bách hoa (4)



Tạ Vụ Thanh gắp một đũa hương xuân rán cho vào miệng, từ từ nhấm nháp.

Ông lão từng nói, lúc trước phu nhân biết tướng quân thích ăn món này, vì để mùa đông vẫn có cái dùng nên từ mùa thu đã trồng mấy cây, mỗi tháng tích lại một ít, vừa đủ ăn đến tháng Chạp, nếu dùng kho đông lạnh cất trữ thì có thể dùng đến qua Tết Âm lịch. Dù chú thím đã đi rồi nhưng ông lão vẫn như cũ, năm này qua tháng nọ, thói quen không thay đổi.

Cô thấy anh ăn nhiều thêm hai đũa, càng vui hơn: “Nếu anh có thể ở lại tới mùa xuân thì tốt rồi, mùa xuân mới là mùa đẹp nhất”.

Tay Tạ Vụ Thanh cầm đũa lần nữa dừng lại.

Hà Vị lập tức nói thêm vào: “Không phải em có ý giữ anh lại đâu”.

Tạ Vụ Thanh theo ánh đèn tường, âu yếm nhìn mặt mày cô, nhẹ giọng nói: “Lần sau đi, lần sau anh sẽ ở lại tới mùa xuân”.

Anh thấy Hà Vị cười rất tươi, tâm tình càng thêm phức tạp, tay nâng dạ quang bôi, một hơi cạn sạch.

Hà Vị nhìn chén dạ quang bôi mỏng như cánh ve, nhớ đến hộp gỗ còn cất trong tủ nhà mình, thì ra, đây thật là một đôi chén.

Cái còn lại nằm trong Bách Hoa Thâm Xử.

Tạ Vụ Thanh cười cười, nhai thức ăn: “Có phải không xem kỹ cái chén kia không?”

“Xem qua rồi”. Cô lập tức cướp lời.

Cô luôn không đến Bách Hoa Thâm Xử đã phụ tâm ý của anh, lại không thể thừa nhận vừa nhìn thấy cái chén này sẽ nghĩ đến anh, nên cô không dám ngắm lâu, liền khoá trái lại trong tủ ở nhà.

Tạ Vụ Thanh nhẹ ngước mắt, cười nhìn cô.

Hay là… cái chén này có gì đặc biệt? Là cống phẩm ngày xưa? Hay giá trị liên thành? Hoặc là gì khác?

Tạ Vụ Thanh lật cái chén nhỏ lại, phía dưới quả nhiên khắc mấy chữ. 

Hà Vị kinh ngạc, muốn lấy cái chén xem kỹ, cái chén trong tay anh lật trở về, đặt xuống bàn bát tiên. Tạ Vụ Thanh có ý không muốn cô nhìn thấy rõ ràng chữ khắc dưới đáy.

Tạ Vụ Thanh cười liếc cô, mặt Hà Vị lập tức nóng lên, suy đoán dưới đế hai cái chén đều có khắc chữ. Cô nếu từng nhìn qua, chắc chắn sẽ không phản ứng thế này… Cô đành phải thừa nhận: “Em chỉ xem qua một lần. Năm ấy anh đi, em sợ sau này không còn gặp lại, nhìn vật nhớ người, nên nhanh cất đi rồi”.

Dứt lời, cô lại chân thành giải thích thêm: “Hơn nữa khi đó em không biết anh thích em, cứ nghĩ tự bản thân ảo tưởng… Càng không dám nhìn đồ anh để lại quá nhiều. Sợ lỡ như sa vào rồi, ngày gặp lại… gặp lại anh đã sớm kết hôn”.

Tạ Vụ Thanh ngưng mắt nhìn cô, một lúc sau, anh cười.

Anh cầm lấy bình muốn rót rượu, bàn tay cô gái ấn chặt miệng chén: “Anh cho em xem trước đã”.

“Anh tự mình khắc”, anh thấp giọng nói, “Trên đế chén này có dòng chữ ‘Hà vi sơn hải’ [1] ”.

[1] “Hà vi sơn hải” nguyên văn là “何为山海” có nghĩa là “Sơn hải thế nào?”, cũng đồng âm với tên của Hà Vị và Sơn Hải.

Sơn hải thế nào? Đây chẳng phải là Hà Vị cùng Sơn Hải sao?

“Đế chén kia thì sao?”

Anh mỉm cười: “Nhân gian khói lửa”.

Sơn hải thế nào, là nhân gian khói lửa.

Nếu cô nhìn thấy, nhất định có thể rõ ràng…

Hà Vị thấy anh rót đầy chén dạ quang bôi, cảm xúc vừa trấn tĩnh ban nãy giờ lại ùa về, như từng hồi sóng triều bao lấy cả người cô.

Tạ Vụ Thanh bỗng dưng cảm thấy như vậy cũng không tệ, có thể tận mắt nhìn thấy biểu tình của cô khi từ biệt. Thật ra anh từng tưởng tượng vô số lần, có điều vẫn không bằng trực tiếp gặp mặt.

Ví như, giờ phút này Hà Vị ngồi đó, hai tay không ngừng xoắn xít nếp váy mình, còn mím chặt môi, bộ dạng này của cô khiến anh cảm thấy hết thảy đều đáng giá.

“Anh Thanh”. Cô thấp giọng gọi anh.

Anh nhìn cô.

“Vì sao anh lại… đối tốt với em như thế?” Hà Vị nhịn không được hỏi.

“Anh thích em, em cảm nhận được”, cô nhẹ giọng nói tiếp, “Chỉ là không nghĩ tới anh lại nghiêm túc thích em như thế”.

Tạ Vụ Thanh cười, tay cầm chén rượu, cách một cái bàn chăm chú nhìn cô.

“Trước đây anh từng nói rồi”, anh đáp, “Anh không bì được với người trẻ các em, về mặt tình cảm không có nhiều biến ảo linh động. Một khi bắt đầu chính là đã quyết định. Đến khi tình cảm sâu nặng… Hiện tại vẫn chưa dám nói hy vọng cùng em giống chú thím anh, một người đi rồi, người kia cũng không muốn ôm tình cảm ở lại một mình. Hai người họ có mười năm vợ chồng cùng vượt qua hoạn nạn, chờ năm dài tháng rộng sau này, chúng ta cũng có thể đi đến bước kia”.

Cô đá nhẹ mũi giày vào chân bàn, cúi đầu không lên tiếng.

Tạ Vụ Thanh thấy cô vô tình lộ ra vẻ thẹn thùng, cũng không quấy rầy, ngắm cô xong lại rót đầy chén rượu.

Hà Vị thấy bóng dáng anh rót rượu, nhìn anh cởi bỏ một nửa cúc áo sơ mi, lộ ra xương quai xanh, hai chân anh còn hơi mở, ủng quân đội tách rời, thậm chí gai ngựa bằng đồng trắng trên đôi ủng anh bị ánh đèn chiếu vào phản quang… Bỗng dưng cô cảm thấy người đàn ông này càng thêm chân thật, không phải Tạ thiếu tướng quân người đầy công danh kia, cũng không phải cái tên từ năm cô tám tuổi đã nghe thấy người ta hết lời khen ngợi.

Tạ Vụ Thanh, là người nói muốn kết hôn với cô.

Hơn nữa cô tin, mặc kệ mối hôn sự này đến khi nào mới thành, anh vẫn sẽ giống như lời anh nói, quyết định thế rồi, là bất biến không đổi.

Tạ Vụ Thanh khó có dịp nếm thử tay nghề của cô, vốn định ăn thêm hai đũa, đáng tiếc Hà Vị là một cô gái rất biết cách chăm sóc người khác, mỗi phần đều làm rất ít, giống như sợ anh ăn nhiều. Anh uống thêm hai chén rượu nhỏ, nhìn thấy bàn tay cô đặt trên đầu gối, anh khẽ nắm lấy.

Ngón tay Hà Vị nằm gọn trong lòng bàn tay anh, hơi nhúc nhích, như thể bất an.

Anh mỉm cười hỏi cô: “Định khi nào về?”

Tim Hà Vị đập thình thịch, thấy sóng mắt anh chuyển động, đang nhìn thẳng vào mình.

Cô nhẹ đáp lời: “Không vội ạ”.

Tạ Vụ Thanh: “Vậy để anh bảo người mang chăn đệm vào trước?”

“… Hiện giờ sao?”

Anh không ý kiến.

Mặt Hà Vị hơi nghiêng ra ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: “Cái này hình như không ổn? Mọi người đều đang ăn cơm, chúng ta tự dưng lại đòi chăn đệm…” Không phải sẽ khiến người khác biết tỏng họ muốn làm gì ư.

Tạ Vụ Thanh mở chiếc khăn gấp thành hình tam giác, lau tay sạch sẽ, rồi đứng dậy đi ra ngoài, cô muốn ngăn anh lại cũng không kịp.

Chỉ lát sau, người đàn ông ôm chăn đệm quay về, xuyên qua tiền sảnh tiến vào phòng ngủ, đơn giản trải chăn lên giường. Toàn bộ quá trình Hà Vị đều ngồi ngoài bàn bát tiên, chỉ nhìn mà không hiểu. Đợi đến lúc Tạ Vụ Thanh vén rèm châu bước ra, đến cả súng trên người cũng cởi bỏ.

Tạ Vụ Thanh đứng bất động trước mặt cô, muốn nói gì đó, nhưng ngẫm lại, vẫn quên đi thì hơn.

Anh mặc dù là giáo viên, học trò rải rác khắp trong quân, nhưng lại không muốn thao thao bất tuyệt với cô vợ tương lai của mình, không định đàm luận cổ kim với cô. Anh khom người, từ phía sau vòng lấy cô: “Nào, để anh ôm em vào”.

Anh dễ dàng bế trọn cô trên ghế, bước đến rèm châu.

Hạt châu trắng lướt qua mặt cô, cô chôn chặt mặt mình lên vai anh, cho đến khi ngồi lên giường. Đèn bên ngoài không tắt, đèn trong phòng lại không bật, toàn bộ ánh sáng đều từ ngoài rèm hắt vào, còn có ánh trăng ngoài cửa sổ.

Tạ Vụ Thanh cởi từng cúc áo sơ mi, Hà Vị cắn môi dưới, ngước nhìn anh.

Người bên ngoài đặt bếp nấu trong sân viện, hiện đang xào món ăn, những binh lính ngày thường vốn quen hành quân, dù trời lạnh thế nào cũng không sợ, chỉ thích ăn cơm dưới ánh lửa bập bùng. Vô cùng náo nhiệt.

Anh buông nửa rèm xuống, che lại ánh sáng bên ngoài.

Tạ Vụ Thanh cúi người, cởi giày da trên chân cô, vừa định sờ đến tất dài của cô, Hà Vị đã lùi vào trong nửa tấm rèm kia. Rèm giường màu trầm hương, treo một cái tua dài đỏ sẫm, dọc hai bên mép giường.

Tạ Vụ Thanh ngồi trong rèm, thấy cô dựa vào một góc, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh chăm chú, không khỏi nở nụ cười.

“Anh cười gì vậy?” Cô thủ thỉ.

“Nhớ đến lúc ở Phụng Thiên”. Anh hơi cúi đầu.

Từ cái đêm lần đầu tiên thấy cơ thể cô ở Thiên Tân, anh luôn muốn nhìn hết thảy, chỉ ngại cô không gật đầu đồng ý chuyện hôn sự, nên không có hành động nào khác.

Sau đó đến Phụng Thiên, anh cùng mấy tướng lĩnh đứng trong gió tuyết hút thuốc, kết thúc chuyến tham quan nhà máy quân sự, bước đi trong nền tuyết dày đến đầu gối, quay lại khách sạn, trực tiếp đối diện với bóng dáng y hương tấn ảnh [2] trong buổi xã giao. Anh ngồi trên sô pha, ngửi thấy từng mùi thơm ngát, trong đầu nghĩ tất cả chính là hương thơm trên áo lót của Hà Vị.

[2] “Y hương tấn ảnh” là thành ngữ miêu tả phụ nữ đẹp.

Tối đó, có người trêu anh, nói Tạ thiếu tướng quân bần thần ngây ngẩn, là đang nhớ đến vị tiểu thư xinh đẹp nào.

Mọi người lấy tên “Ngộ Khanh” ra đùa, anh hiếm khi tâm tình tốt đến thế, bảo còn xem là gặp gỡ vị tiểu thư nào, nếu đúng người đáng theo đuổi, thì không phải “Ngộ Khanh”, mà là “Vụ Thanh”. Cả đám bật cười, suy đoán tiểu thư nhà ai có thể khiến Tạ Vụ Thanh lưu luyến không rời, người quen cũ ở Kinh Tân lập tức nhớ lại, trong rất nhiều tin đồn phong lưu của Tạ Vụ Thanh hai năm trước, có một vị tên gọi cô hai Hà là nổi danh nhất.

Vì thế trong tiệc rượu ở Phụng Thiên, tên Hà Vị trở thành đề tài bàn luận.

Toàn bộ đều biết, cô chính là người khiến Tạ thiếu tướng quân cầu mà không được, là người duy nhất sau khi anh nếm trải trăm hoa vẫn nhớ thương mà không cách nào đoạt về.

“Nhớ đến, cô hai đây”, Tạ Vụ Thanh lẫn trong rèm giường tối tăm khiến người ta choáng váng, trước mặt cô nói, “Là Tạ mỗ cầu mà không được”. Làm chuyện thân mật nhất, lại còn dùng kính ngữ.

Cô nhìn khuôn mặt anh ẩn trong bóng tối.

“Tối đó… không phải anh muốn nhìn sao?” Cô cúi đầu, từ từ kéo đôi tất khỏi đầu gối mình.

Váy áo con gái được gấp thành từng xấp đặt trong góc giường, có cái màu trắng, màu hường, hồng nhạt, cô không dám ngẩng đầu đối diện với anh, chỉ chuyên tâm cẩn thận gấp y phục của mình. Cuối cùng, cô kéo tấm chăn bạc tới, chắn lại khí lạnh.

Toàn bộ quá trình Tạ Vụ Thanh không nhúc nhích, chỉ chăm chú quan sát động tác của cô.

Cô vén góc chăn gấm lên, che đi đôi chân anh, dịu dàng nhìn anh cười.

“Vị Vị”, giọng nói của anh như hơi nước bốc lên trong ánh khói, “Anh không nghĩ đêm nay sẽ thế nào”.

Cô nhìn vết thương cũ trên cánh tay anh, bị thương khi ở Lợi Thuận Đức của Thiên Tân: “Anh không nói lời thật lòng rồi”.

Dứt câu, cô thấp giọng bổ sung: “Đêm đó anh đã nghĩ như vậy”.

Tạ Vụ Thanh bị cô chọc cười, nhếch môi, khẽ thở dài.

Tay phải anh vuốt ve mặt cô, trượt xuống cằm cô, dùng ngón tay giữ lấy, để cô quay mặt nhìn mình.

Bên ngoài có kẻ đổ nước sôi vào chảo dầu, tiếng nổ vang cùng ánh sáng ập tới. Binh lính đều cười, họ dùng tiếng địa phương mắng mấy tên đổ nước.

Tạ Vụ Thanh hôn môi cô, như bóng núi áp tới.

Vì mới uống rượu xong nên môi anh không có cảm giác khô ráp như nụ hôn đầu, lúc này ẩm ướt, còn mang theo độ ấm mềm mại. Hà Vị được anh hôn một lúc, giống như bị bóng anh đè đến không thở nổi.

Hà Vị vừa nghĩ đến vô số đêm anh từng ngủ trên chiếc giường này, máu trong người đều bị nhiệt độ thiêu đốt.

Anh hôn không thấy chán, giống như chỉ muốn hôn cô thôi.

Hà Vị cuối cùng không phân biệt được, hơi mở mắt ra, chống lại ánh mắt anh.

Đêm mùa đông, dù chậu than đỏ lửa, căn viện này vẫn vô cùng lạnh lẽo, rốt cuộc nơi ở của cô được thiết kế theo kiểu noãn các [3]. Không ngờ phòng ngủ có thể lạnh thế này, cô nhìn đôi mắt đen của Tạ Vụ Thanh, giống như bước đến ngày hè bên bờ Sát Hải, trong cái nóng oi bức ban ngày chưa tan, nhìn ngắm hồ nước dưới cái nắng đổ lửa không một gợn sóng…

[3] Noãn các là một loại phòng có thiết kế lò sưởi bên trong, thường rất ấm áp.

Cô khẽ mấp máy môi, muốn hỏi, hỏi anh khi nào… thì bắt đầu?

Tạ Vụ Thanh hôn lên mặt cô, phả hơi thở vừa nóng vừa ẩm bên tai cô, nhẹ giọng nói: “Từ từ đã”.

“Em không gấp…”

Anh cười, cách tấm chăn ôm lấy cô: “Lần đầu nên chậm một chút”.

“Ở Thiên Tân…” Không phải cũng làm qua rồi sao.

“Cái kia không giống”, anh thủ thỉ bên tai cô, “Kém hơn rất nhiều”.

Môi anh trượt tới môi cô, lần này nụ hôn như đang tán tỉnh, lúc gần lúc xa dày vò cánh môi cô. Hà Vị chờ càng lúc càng lâu, đột nhiên nghĩ, anh quả thật kiên nhẫn… Lúc cô muốn nói gì đó, phát hiện bản thân bất giác đang cắn răng, không biết đã như thế bao lâu rồi. Cô khẩn trương, mà Tạ Vụ Thanh vẫn còn đang hôn, nhất định anh sớm đã nhận ra.

Bàn tay anh cầm súng đã hơn mười năm, từng cưỡi ngựa, cũng từng dùng đao, giờ phút này quấn quanh lọn tóc cô, lần mò sau tai cô, liên tục vuốt ve.

Anh trở tay kéo tấm rèm đang treo cao phía bên kia. Mành lụa vừa buông xuống, ánh sáng bên ngoài đều bị chặn lại.

Hà Vị không tự chủ được đè nặng hơi thở, nghĩ đến hoa văn trên chăn gấm nhìn không rõ ràng lắm, như phảng phất nghe thấy tiếng vải vóc cọ xát nhau, sau đó bị ném vào góc giường. Đợi đến khi đôi cánh tay cách chăn gấm ôm chặt cô lần nữa, trong tấm rèm màu trầm hương, đôi tay dừng trên khuôn mặt cô, mắt mày cùng cánh môi Hà Vị bắt đầu trầm mê. Cô và anh không ngừng mút mát môi nhau, mơ mơ hồ hồ nghĩ, một tướng quân sống trong núi đao biển lửa, một người đàn ông cưỡi ngựa uống máu, sao có thể dịu dàng thế này…

Hà Vị nhớ đến lúc anh ngồi trong thư phòng nhà mình, dưới đôi ủng quân đội đều là tuyết tan chảy, một tay chống lên chỗ vịn ghế, uể oải trầm mặc ngước mắt nhìn, chằm chằm quan sát bộ dáng cô. Nhớ đến tóc anh hay vuốt ra sau đầu, để lộ ngũ quan rõ ràng, lịch sự lễ phép nói “Cảm ơn, cô hai Hà”… Vào lúc đó, hai người vẫn còn xa lạ.

Cô chưa bao giờ nghĩ có thể ở cạnh nhau, đầu ấp tay gối bên nhau giống như vậy.

Tạ Vụ Thanh tìm được cái áo sơ mi của mình trong phòng ngủ tĩnh lặng, chỉ có tiếng than lách tách còn cháy.

Anh dùng áo sơ mi lau qua loa một lần cho cô, cuối cùng cọ nhẹ chóp mũi đầy mồ hôi lên cánh môi cô, giọng khàn khàn: “Tối nay không thể qua đêm ở đây, để anh đưa em về”.

Cô nhẹ nhàng “vâng”, dựa vào vai anh, nhắm mắt lại: “Em buồn ngủ”.

“Vậy ngủ chút đi”. Anh dịu dàng đáp lời.

Cô ngủ thiếp đi một lúc.

Tạ Vụ Thanh mặc quần áo vào, rút ra một chiếc khăn tay sạch sẽ trong túi quần quân đội, lau sạch mồ hôi trên mặt và tóc cô, cảm thấy không có gì khác lạ. Sau lại đem từng xấp váy áo được cô gấp gọn trong góc giường, cẩn thận giũ ra trải trên đệm, chờ cô tỉnh dậy có thể mặc vào.

Anh đến vách ngăn chỗ đa bảo cách, muốn lục tìm thuốc lá, lại phát hiện bởi vì bày biện giàn hoa nên sắp xếp bên ngoài đã sớm thay đổi. Anh đứng trước khóm hoa, nhìn hải đường nở rộ trong đêm, gạt ra cành lá bên trong.

Cuối cùng vẫn rời khỏi chính phòng.

Hà Vị tỉnh giấc, bị thứ ấm áp trên mặt quấy nhiễu giấc mộng, vừa mở mắt đã nhìn thấy Tạ Vụ Thanh ngồi trong bóng tối, tay cầm một cái khăn lau cho mình. Cô lười nhác duỗi tay phải, Tạ Vụ Thanh khẽ mỉm cười, nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, giúp cô lau sạch mấy ngón tay.

“Sáng mai, vẫn đến lúc bốn giờ ạ?” Giọng cô ấm ách, hỏi nhỏ.

“Nếu em thức nổi, sớm một chút cũng không sao”. Anh thủ thỉ.

“Vậy ba giờ”, cô nằm bò trên đùi anh, “Hay là hai giờ đi”.

Tạ Vụ Thanh cúi đầu trong bóng tối nhìn cô.

“Hình như có hơi sớm”, cô gác trên đùi anh khẽ thì thầm, “Bằng không anh đừng mặc quân phục, tối nay về nhà với em. Em có thể để anh trốn trong sân”.

Anh dịu dàng cười: “Lần sau đi, đêm nay anh còn có việc”.

Cô nhẹ “ồ” một tiếng, xoay người lại, đối diện với ánh mắt Tạ Vụ Thanh, cô vươn tay: “Anh cúi xuống một chút”.

Tạ Vụ Thanh hơi khom người, Hà Vị như ý nguyện sờ được mái tóc ngắn của anh, sợi tóc đen nhánh mềm mại trượt qua lòng bàn tay. Cô học theo thói quen trước giờ, hơi vuốt tóc trên trán anh ra sau đầu, nhìn khuôn mặt anh lộ ra rõ ràng.

Nếu lúc này là mười năm sau, hay hai mươi năm sau thì tốt quá. Bọn họ đã trải qua đủ loại ly biệt, chiến loạn, họ vẫn còn sống, ở trong Bách Hoa Thâm Xử kể cho nhau nghe về một kiếp người. Cô hơi nheo mắt, tưởng tượng bộ dáng lúc anh già đi. 

Cô đưa hai bàn tay cho anh. Tạ Vụ Thanh cười, cúi người xuống, vòng qua eo ôm lấy cô.

Đây là lần thứ tư cô bước vào trong viện của Bách Hoa Thâm Xử, giống như mỗi lần trở lại đều đáng để khắc ghi cả đời.

— HẾT CHƯƠNG 27 —


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Kinh Thành Về Đêm (Dạ Lan Kinh Hoa)

Chương 27: Vẻ say đối bách hoa (3)



“Anh mười bảy tuổi đến Bắc Kinh, từng đi qua Đức Thắng Môn”. Tạ Vụ Thanh nói sau lưng cô.

Khi đó anh vừa rời trường Bảo Định, một mình lên tàu hoả đến Bắc Kinh. Tối hôm ấy anh đứng dưới Đức Thắng Môn, nhìn ngắm cánh cổng người xưa mỗi lần ra trận đều đi qua mà nghĩ, trận chiến này nhất định phải thắng, sau khi lật đổ Thanh triều trở về, anh sẽ dẫn binh đi dưới Đức Thắng Môn, đi một cách vui vẻ thống khoái.

“Nửa câu đầu trên tay em là viết vào ngày hôm đó”, anh nói, “còn nửa câu sau bị bỏ trống. Cho đến buổi tối năm kia sau khi rời khỏi Cung Vương Phủ, anh đi thẳng đến An Định Môn, mới viết nửa câu còn lại”.

Là cô nói cho anh biết, Bắc Kinh không chỉ có Đức Thắng Môn, còn có An Định Môn khi người chiến thắng oanh liệt trở về. Bất kể là đất nước hay gia đình, đều mong mỏi người xuất chinh có thể bình an quay lại.

Cách mười năm, anh cuối cùng cũng hoàn thành câu nói này, tại đây có quốc gia cùng chí hướng, cũng có tên cô.

Tạ Vụ Thanh đứng cách một bức rèm châu, thấy cô xoay người nhìn mình, anh vén rèm bước vào phòng ngủ. Dây châu rơi lả tả xuống sau lưng, những hạt châu trắng ngần không ngừng va chạm vào nhau, lắc lư đong đưa.

“Em… cho rằng”, trong tiếng cười đùa cùng âm thanh vụn vặt của quân quân thổi lửa nấu cơm, giội nước phá băng ngoài cửa sổ, cô mấy lần nghẹn ngào, rất nhiều chuyện bỗng trở nên rõ ràng, còn có những điều trước nay cô chưa từng nghĩ tới, “Cho rằng, anh không thích em nhiều như vậy”. Đam Mỹ Cổ Đại

Trong mắt Tạ Vụ Thanh đongđầy ý cười, nhẹ giọng trêu ghẹo cô: “Thích em bao nhiêu, anh không dám nói. Cũng không so sánh”.

Cô lập tức nhớ đến cái ngày hai người hôn nhau lần đầu tiên, anh hỏi cô có còn thấy thiệt thòi không? Bản thân cô cũng đáp lại anh như thế. 

Anh nhớ rõ những lời cô từng nói.

Không chỉ nhớ rõ, ngẫm lại, cho tới bây giờ Tạ Vụ Thanh đều theo tâm ý cô, nếu là vì cô, anh đều có thể làm mọi thứ.

Hôm nay ở sân ga, trước khi Tạ Vụ Thanh bước xuống tàu, anh để lại mấy binh lính canh giữ bên trên. Cách rèm cửa, cô thấy anh được mấy ngàn người vây quanh, bắt tay học sinh và các vị đại biểu tiến bộ, đôi mắt dưới quân mũ mang theo vẻ lịch sự lễ phép cùng ý cười. Cô nhìn đến cảm xúc lâng lâng, vì anh mà vui vẻ, cho dù mục đích chuyến ra bắc của anh không thể đạt được, nhưng các giới vẫn vô cùng ngưỡng mộ và khâm phục tướng lĩnh yêu nước như bọn họ.

Chỉ là cảm động không duy trì được bao lâu, khi cô vừa quay đầu đã hoàn toàn biến mất. Cô nhác thấy binh lính đứng bên cửa sổ giơ tay bóp cò, từ ô cửa nhìn ra bên ngoài theo dõi những kẻ đến gần Tạ Vụ Thanh. Bọn họ không rảnh cảm động, chỉ sợ có người lợi dụng thời cơ ám sát anh.

“Sân ga xưa nay là nơi đông người phức tạp, dễ có người bắn lén đứng lẫn trong đó”, một người trong số họ giải thích với cô, “Toàn bộ hành trình của tướng quân đều được bảo mật, không nên được tiếp đón nồng hậu ở sân ga thế này. Đây là — lần duy nhất, ngài ấy biết rõ hành trình bị tiết lộ, vẫn tiếp tục ngồi chuyến tàu này’.

Một lão binh khác sợ Hà Vị lo lắng liền an ủi: “Người nam bắc đều ở Bắc Kinh, chắc sẽ không có nhiều nguy hiểm”.

Hà Vị bước tới trước mặt Tạ Vụ Thanh, trong lòng vẫn còn sợ hãi, lo lắng bên trong đội ngũ đón tiếp thật sự có kẻ muốn lấy mạng anh.

“Hôm nay bọn họ có nói, đây là lần đầu tiên anh có người tiếp đón”, cô vô cùng áy náy, “Em không có kinh nghiệm với mấy chuyện lẩn trốn ám sát, lần sau anh cứ nói thẳng với em, ngàn vạn lần đừng chiều theo ý em bất cứ điều gì”.

“Không sao đâu”, Tạ Vụ Thanh ngắm nhìn mắt mày cô, dịu dàng nói, “Trước nay anh luôn cẩn thận, đột nhiên mạo hiểm đến, những kẻ đó đều sợ là cái bẫy, không dám xuống tay”.

“Hơn nữa, anh cũng có tâm tư riêng của mình”, anh nhẹ giọng nói tiếp, “Tạ Vụ Thanh trên lưng ngựa chiến đấu nửa đời, thanh danh tích cóp bấy lâu cũng chưa từng dùng tới, anh muốn ít nhất cũng để em nhìn thấy một lần”.

Ít nhất để cô nhìn thấy thanh danh tốt nhất của anh một lần, chứ không phải chỉ có lẩn trốn ám sát, từng bước gian nan còn phải tỏ vẻ ngày đêm thâu hoan, thanh sắc khuyển mã [1].

[1] “Thanh sắc khuyển mã” là tập hợp những thú vui của người xưa, bao gồm “Thanh” là sênh ca, khiêu vũ; “Sắc” là sắc đẹp, sắc dục; “Khuyển” là thú chơi nuôi chó của người giàu; “Mã” là cưỡi ngựa. Sau này được dùng như một câu thành ngữ phê phán cách sống ăn chơi truỵ lạc, hoang dâm vô độ của giai cấp thống trị thối nát thời phong kiến.

Mắt Hà Vị phiếm đỏ, cô quay đều sang chỗ khác, nhìn khắp phòng.

Trong tiếng va chạm khe khẽ, hạt châu trắng xâu thành từng chuỗi dài trên rèm đung đưa không ngừng.

“Chị của anh, ở nhà em”. Cô thì thầm.

Anh gật đầu: “Anh biết rồi”.

Tạ Vụ Thanh ban đầu không đồng ý để chị hai đến. Sau khi trở về khách sạn Bắc Kinh, anh gọi một cuộc điện thoại rất dài cho chị hai, sau khi cân nhắc kỹ càng, vẫn để chị hai đến Hà nhị phủ. Hiện giờ hai miền nam bắc còn chưa khai chiến, vẫn có cơ hội gặp mặt một lần. Tình thế ngày sau còn chưa rõ, người Tạ gia nếu muốn chính thức hẹn gặp người Hà gia chỉ e cũng vô cùng khó khăn. Hà Vị là một cô gái đàng hoàng, đã tính đến chuyện kết hôn, tất nhiên lễ vật không thể thiếu, gặp trước rồi bàn tiếp, xem như vì ngày sau nói chuyện.

Huống hồ cô vốn hiếu thảo với chú hai, nếu sau này vì đủ loại nguyên nhân mà cuối cùng không thể gặp được, chỉ sợ khiến cô hối tiếc cả đời.

“Người nhà anh đều tương đối cổ hủ”, anh giải thích với cô, “Trước kia anh trai chị gái đều theo lệnh của cha mẹ, cùng lắm trước khi kết hôn gặp mặt nhau hai lần, đến lượt anh đã được xem tân tiến nhất. Cha anh trên người có vết thương cũ nên không thể đi đường xa, nhờ chị hai đến, hy vọng chú hai em sẽ không để ý”.

“Dù sao cũng phải gặp”, anh nói tiếp, “Đây là đạo lễ, cũng là thành ý của Tạ gia”.

Trái tim Hà Vị chậm rãi đập, mím môi không thốt lời nào.

Trong tay cô không có thứ gì nắm được, cô không ngừng gấp tờ giấy kia.

Tạ Vụ Thanh yên tĩnh chờ cô.

“Em muốn hỏi anh một chuyện, hỏi lời trong lòng anh”, cô nói ra tâm sự của mình, “Anh có bao giờ để ý chuyện trước kia của em không?”

“Chuyện trước kia gì?” Anh dịu dàng hỏi lại.

“Là… tin đồn của em”.

Anh ngẫm nghĩ, thừa nhận nói: “Từng cảm thấy không thoải mái”.

Tâm tư Hà Vị chùng xuống, anh vẫn để tâm.

Tạ Vụ Thanh nhìn bóng dáng cô cúi đầu, tóc mái khẽ vén ra, nghĩ đến lần đầu gặp cô trong căn phòng này. Một cô gái còn nhỏ như thế lại dám nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi anh có nha hoàn thông phòng hay không, hoặc có thiếp thất trong nhà chưa… Anh có thể ngó lơ cô, nhưng rốt cuộc vẫn trả lời.

Cô luôn có bản lĩnh buộc anh phải nói ra những lời trong lòng mình.

“Là cơn ghen của một người đàn ông”, Tạ Vụ Thanh thấp giọng nói, “Nên không thoải mái”.

“Chuyện còn lại”, anh nghiêm túc, “Đối với Tạ Vụ Thanh mà nói, không đáng nhắc tới”.

Cô cúi đầu, nước mắt lần nữa trào dâng.

Cô từ lúc mười bốn tuổi sau khi anh trai mất, chú hai bệnh không dậy nổi, một mình cô đối mặt với sự bao vây của chú bác dòng tộc Hà gia, ban ngày giả vờ đáng thương, ban đêm nằm trong chăn ấm ức khóc, cô sợ chú hai cứ vậy mà đi, sợ không giữ nổi vận tải đường thuỷ Hà gia. Đến năm mười sáu tuổi, cô bị nhiều lời đồn đãi quấn thân, chưa từng có ngày nào thanh tịnh… Cô từng lặng lẽ nghĩ, hôn nhân sau này của mình sẽ không có kết quả tốt, có ai lại không để ý đến mấy lời đồn đãi bên ngoài chứ? Cho dù ban đầu tình thâm nghĩa trọng đến đâu, lâu ngày dài tháng cũng bị tin đồn mài mòn hết kiên nhẫn, từ từ xa cách… Vì vậy cô luôn tự nhủ với bản thân mình, hôn nhân là hôn nhân, không liên quan gì đến cảm xúc, đều là lợi ích của gia tộc mà thôi.

Cô không quan trọng người khác nhìn mình thế nào, chỉ thật sự để tâm đến suy nghĩ của anh. Sợ anh nói ra những lời không hay. 

Bên ngoài đèn dầu đã thắp, trong viện ánh sáng ngập tràn, chiếu đến trong phòng tối om, tạo thành dáng vẻ khác. Thân hình Tạ Vụ Thanh tiến lại gần cô.

“Vị Vị”. Anh gọi cô nhỏ nhẹ.

Cô cúi đầu “vâng” một tiếng.

“Em vẫn còn cơ hội lựa chọn”, Tạ Vụ Thanh nói, “Còn anh đã quyết thế rồi”.

Đôi mắt cô đỏ hồng, nhìn bóng đen trên mặt đất, nhẹ mỉm cười.

Gặp được Tạ Vụ Thanh, làm gì còn có lựa chọn nào khác.

Hai năm vật đổi sao dời, nhưng không có cảnh còn người mất. Cô vẫn giống như đêm đó, từ Cung Vương Phủ trở về Bách Hoa Thâm Xử, mang một bầu rượu ngon ấm nồng, đối với hải đường trắng ngần vươn đầy phòng, tình cảm sâu nặng, bàn chuyện chung thân.

“Chúng ta —”, cô ngừng hồi lâu, nhẹ nhàng nói, “Quyết định hôn sự đi”.

Anh cười.

Cô ngước mắt nhìn anh.

“Được”, Tạ Vụ Thanh dịu dàng đáp, “Chúng ta cứ định hôn sự vậy đi”.

Hương hải đường tràn ngập trong phòng, bóng dáng anh như núi cao, rơi xuống người cô.

Hà Vị muốn nói chuyện, bị Tạ Vụ Thanh nắm chặt hai tay. Cô giữ lấy tờ giấy đã sớm bị gấp thành mảnh nhỏ, Tạ Vụ Thanh lại kéo tay cô. Đó là lần đầu tiên cô cảm nhận được thì ra bàn tay của một người đàn ông có thể chuyển từ lạnh sang nóng hầm hập như thế. 

Hai người tuy không nói lời nào, lại giống như chất chứa rất nhiều tâm sự.

Tạ Vụ Thanh cúi đầu, như ngọn núi bất ngờ đè xuống.

“Chúng ta có nên về nhà nói chuyện với chú hai không? Nhân lúc chị hai anh còn ở đây?” Cô hỏi.

“Chị hai đã đi rồi”, đôi môi anh rất ấm, hôn xuống môi cô, “Chuyến tàu đêm nay”.

Lời nói của Tạ Vụ Thanh như kéo cô về với thực tại, tình cảnh giằng co hai miền nam bắc vẫn còn, cô hai nhà họ Tạ mạo hiểm nhập kinh. Lần này Tạ Sính Như một phần vì chuyện công, nửa kia vì chuyện tư, trừ bỏ làm việc quan trọng, sau khi gặp gỡ xong khách nước ngoài, liền mang theo thành ý lớn nhất, đến bái phỏng Hà Tri Hành. 

Người Tạ gia xem cô là trân bảo, không muốn chậm trễ mọi chuyện.

Tạ Vụ Thanh hôn cô áp lên bàn làm việc, rút mảnh giấy trong tay cô đi, đặt lại lên bàn.

Hà Vị ngồi tựa vào bàn làm việc, bị anh hôn ngấu nghiến, lại cảm giác giống cảnh tượng lúc anh ôm mình trên tàu hoả. Có điều lúc này Tạ Vụ Thanh không còn né tránh. Cô nghĩ, có lẽ đây là sự khác biệt giữa trước lúc đính hôn và sau khi quyết định hôn sự? Nhưng lúc trước đính hôn, cũng chưa từng bị như vậy.

Bộ váy liền thân hôm nay cô mặc vốn không dài lắm, bên hông xẻ cao, lúc này váy hơi vén ra, để lộ tất dài màu trắng kéo cao đến đầu gối cùng đôi chân của cô. Da cô trắng ngần, trong bóng tối vẫn sáng ngời, cô thấy ánh mắt Tạ Vụ Thanh dừng trên đùi mình, mặt càng nóng hơn.

Có thể cảm nhận được cơ thể đàn ông biến hoá vô cùng rõ ràng, mặt cô đỏ ửng, nghĩ cách né tránh lại bị Tạ Vụ Thanh giữ chặt eo.

Hồi lâu Tạ Vụ Thanh không hôn nữa, chỉ chăm chú nhìn người trong lòng.

“Không bật đèn, e là người bên ngoài sẽ thấy kỳ lạ”. Cô nhẹ giọng nói.

Anh cười, cũng không đáp lời.

Tạ Vụ Thanh kéo ghế bên bàn làm việc ra, đổi thành anh ngồi trước mép bàn, ủng quân đội bên phải giẫm lên ghế, ôm cô đặt lên người. Hà Vị không biết làm sao cho phải, hai tay cũng lúng túng không biết nên đặt ở đâu.

Quay lưng về phía ánh trăng khiến bóng dáng anh càng nặng nề hơn, giống bóng đêm đè áp từ trên xuống dưới.

“Trên đường đến Phụng Thiên, anh đều nghĩ về em”, anh thủ thỉ, “không chỉ một lần”.

Cô muốn hỏi anh nghĩ gì?

Vừa ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, liền sáng tỏ.

Hơi thở của cô dần nóng lên, giống hệt đêm đó. Nhưng hoàn cảnh tối ấy bên ngoài không có người chờ đợi, cũng không có tiếng cười đùa náo nhiệt, không có cơm nước củi lửa bình dị, hâm rượu chuẩn bị thức ăn, lúc nào cũng có thể có người đến gõ cửa mời họ dùng bữa tối.

“Em cũng… nghĩ tới”. Cô không biết có nên thừa nhận không, nhưng rốt cuộc vẫn nói.

Tạ Vụ Thanh nhìn cô: “Nghĩ tới cái gì?”

“Anh”. Cô dịu dàng nói.

“Nghĩ đến anh sao?” Giọng của anh càng trầm hơn.

Căn phòng tối như mực ngăn chặn bọn họ với thế giới bên ngoài. Anh khẽ hôn tai cô, xoã tóc dài sau lưng cô, mái tóc mềm mại trượt xuống trên lưng, phủ qua hai vai cô. Ở phương diện này cô biết không nhiều lắm, thân thể đàn ông cô từng biết qua cũng chỉ có Tạ Vụ Thanh, nhưng đêm đó anh vẫn kiềm chế bản thân, quần dài từ đầu chí cuối vẫn nằm trên người anh, đến thắt lưng cũng chưa từng cởi.

Cô thấy anh cởi bao súng sau eo, nín thở nhìn, anh đặt bao súng đặt ra sau bàn sách, bắt đầu cởi thắt lưng.

“Em… không hiểu lắm”, cô vùi mặt vào vai anh, “Như vậy có phải sẽ có con không?”

“Sẽ không đâu”, anh nhỏ giọng đáp lời, “Anh sẽ không để em mạo hiểm mang thai con”.

Cô giống như bị kim đâm vào người.

Cô cúi đầu, bất động không nói lời nào.

Tạ Vụ Thanh phát giác có điều khác thường, dừng động tác cởi thắt lưng. Anh nương theo ánh trăng, nâng khuôn mặt cô lên nhìn: “Sao vậy/”

“Những kẻ đó… đều không sợ, vì sao em phải sợ chứ”. Những tên quân phiệt kia động một chút là có đến mười mấy bà vợ, con cái thành đàn, bất luận hoang đường thế nào, chỉ cần nắm binh quyền trong tay, cho dù là cưỡng đoạt nữ sinh cũng biến thành chuyện phong lưu trong miệng đám người khác. Nhưng Tạ Vụ Thanh là người trọng tình nghĩa, tình cảm lại quá mức trong sạch, một lòng vì quốc gia, muốn có con cái lại chỉ có thể nghĩ đến mấy chữ “mạo hiểm”, cô nghe vô cùng đau khổ.

Cô thì thầm: “Vừa rồi hỏi anh, là vì em chưa từng trải qua chuyện… nam nữ”, giống đêm tân hôn thấp thỏm bất an, “Em chưa từng lo lắng có con với anh. Ngay cả lúc trước khi ở Thiên Tân, anh hỏi em nghĩ thế nào về hôn nhân, em đã nghĩ đến những đứa con của mình… Khi đó dù không suy nghĩ kỹ, nhưng em chỉ sợ đứa nhỏ gặp nguy hiểm, nhất định phải bảo vệ nó thật tốt”.

Hà Vị càng nói càng đau lòng: “Chứ không phải sợ bản thân mình gặp nguy hiểm”.

Tạ Vụ Thanh yên lặng nhìn cô, nhẹ nhàng xoa mái tóc dài của cô: “Đừng khóc nữa”.

Hà Vị kinh ngạc phát hiện trên mặt mình có nước mắt, cô vốn không phải người thích khóc, vừa rồi nhìn thấy hoa hải đường, lại đọc được mảnh giấy kia, cô cũng không rơi một giọt lệ… Cô ấn mu bàn tay lên mặt chặn dòng nước mắt.

Tạ Vụ Thanh cười, dịu dàng nói xin lỗi: “Đều trách anh, là anh nói sai rồi”.

Căn bản không phải là nói sai.

Cô biết đây là suy nghĩ chân thật của Tạ Vụ Thanh, nên mới đau lòng như thế.

Anh cười bên tai cô, nói: “Anh cái gì cũng chưa làm, em lại vì đứa bé khóc một hồi. Có phải nghĩ hơi sớm rồi không?”

Mắt cô rưng rưng nước, lại bị những lời anh nói chọc cười.

“Em không phải không nghĩ ý tứ…” Cô thấp giọng, “Đều đã quyết định, không có chuyện không muốn”. 

Tạ Vụ Thanh đeo lại thắt lưng, cười cười rời khỏi bàn làm việc.

“Anh đi đâu vậy?”

“Lạnh quá, lấy thêm hai chậu than ấm”.

Chỉ chốc lát sau, Lâm Kiêu bưng chậu than tiến vào.

‘Đọc sách’ cũng bê một chậu đồng đến, bên trong có nước sạch. Chậu đồng được đặt trên mặt đất bên ngoài rèm châu, trước tiên Tạ Vụ Thanh vắt khô khăn vải trắng trong nước sạch, lau sạch giá treo quần áo, xong xuôi mới cởi quân phục phơi lên giá áo. Anh tiếp tục xắn tay áo sơ mi lên, Hà Vị tỉnh ra, là anh muốn dọn dẹp phòng ngủ. Trước đó mấy ngày, cô dặn dò chú Mậu đưa người đến thu dọn sạch sẽ giúp anh, lúc ấy ông lão quay về, nói không cần, cô cứ ngỡ nơi này đã được thu xếp ổn thoả.

“Bên ngoài nhìn rất sạch, sao chỗ này không được người ta dọn dẹp gọn gàng vậy/” Cô nhìn ngắm bốn phía.

Cho dù đêm nay dọn xong, cũng phải hông gió phơi khô.

“Không phải anh đã nói rồi sao? Chuyện của anh trước nay đều tự mình làm”, anh lặp lại lời từng nói, “Phòng ngủ này, từ lúc anh vào ở, em là người thứ hai bước vào”.

Lúc trước cô cứ tưởng anh nói cho qua chuyện, không nghĩ là thật.

Hà Vị mấy lần muốn giúp anh, đều bị anh ngăn lại. Tạ Vụ Thanh từ nhỏ đã không phải kiểu người sống hưởng phúc, từng rèn luyện trong quân doanh và trên chiến trường, làm mấy chuyện vặt vãnh này có là gì. Anh biết Hà Vị chưa từng làm mấy việc này, muốn để cô ra ngoài tìm một quyển sách đọc chờ mình.

Hà Vị trước nhìn chậu than đỏ lửa, sau lại nhìn bóng dáng loay hoay của anh sau rèm châu: “Để em làm cho anh hai món nhắm rượu, tuy là… không có gì đặc sắc, nhưng hôm nay là ngày đặc biệt, muốn làm cho anh nếm thử”.

Không đợi Tạ Vụ Thanh đồng ý, cô liền lấy áo khoác để trên giường, rời khỏi chính phòng.

Cô từng học nhiều thứ, duy chỉ có mấy chuyện như nấu ăn dọn dẹp nhà cửa là không giỏi, cũng chưa từng có ý định nghiên cứu sâu. Lúc vận tải đường thuỷ Hà gia vừa mới khởi sắc, cả nhà bọn họ còn ở trong một căn tứ hợp viện nhỏ. Chú hai cùng anh trai ngày đêm bộn bề, khẩu vị không tốt, chú Mậu có tìm một đầu bếp nấu ăn ngon, nhưng bọn họ đều không ăn quá hai đũa, Hà Vị vì muốn ép hai người họ ăn uống đàng hoàng, nên đã học qua mấy món ăn gia đình đạm bạc nhất, bất luận thế nào ít nhất bọn họ cũng phải nâng niu thành quả của chính cô. Về sau gia nghiệp càng làm càng lớn, thỉnh thoảng lễ tết cô cũng sẽ làm một ít món ăn, giúp chú hai nhắm rượu.

Hà Vị biết rõ tài nấu nướng của mình không tốt, bảo Quân Khương đang chờ trong sương phòng ra ngoài mua loại rượu ngon nhất về.

Chờ Tạ Vụ Thanh dọn dẹp phòng ngủ xong cũng vừa đúng lúc đồ ăn dọn lên bàn.

Tạ Vụ Thanh cùng cô lần lượt ngồi xuống bàn, anh cầm đũa trúc, nhìn một bàn đầy thức ăn trước mặt yên lặng.

“Cái này không phải món theo mùa”, Hà Vị chỉ món hương xuân rán trên đĩa sứ trắng, giải thích qua, “Đây là do bác Tần cất trữ trong kho đông lạnh”.

Anh khẽ gật đầu, cầm chén sứ lên.

Hà Vị lần đầu thấy anh ăn món mình làm, chống cằm nhìn anh, trước mắt tưởng tượng đến cảnh không thích hợp ban nãy. Mới vừa rồi…

Phòng ngủ bẩn như vậy, khắp nơi đều là bụi bặm, anh ngồi bên cạnh bàn cởi thắt lưng, làm thế nào để hoàn thành chuyện viên phòng.

Cô ngẫm nghĩ, đổi tay chống cằm, nhìn hàng mi dài thật dài của anh, lại nhớ đến, có phải mình hiểu sai ý anh rồi không?

Tạ Vụ Thanh nhấc dạ quang bôi lên, uống một hợp rượu, mắt thấy cô chìm sâu vào trầm tư: “Đang nghĩ gì vậy?”

Cô bị hỏi bất ngờ có chút đỏ mặt, mơ mơ hồ hồ nói: “Nghĩ xem thức ăn có ngon không”.

Tạ Vụ Thanh ôn nhu cười nhìn cô.

“Vừa rồi…’

Tạ Vụ Thanh dừng đũa, giương mắt nhìn cô.

“Em không phải người thích khóc đâu”. Cô giải thích với anh.

“Anh biết”.

Hà Vị tiếp tục chống cằm nhìn Tạ Vụ Thanh dưới ánh đèn, tầm mắt dời xuống, nhìn thắt lưng căng chặt trên quần quân đội của anh. Tạ Vụ Thanh vừa ngước mắt, cô liền chuyển hướng nhìn sang ánh đèn trắng sáng trên tường, nhìn từng khóm hải đường mọc đầy trên giàn. Lời kịch viết không thấu rõ, phần lớn chỉ là tình ý trong cảnh, ngược lại ngẫu nhiên trong sách có nói, đều là trên giường.

Ngẫm nghĩ lại, cô xuyên qua tấm rèm châu nhìn về phía ván giường gỗ phòng ngủ, bên trong đã được quét dọn sạch sẽ, mấy tấm mành xanh đỏ lục hồng đều bị tháo xuống. Chỉ không có đệm chăn trải lên.

Hay là… không cần lên giường vẫn làm được? 

— HẾT CHƯƠNG 26 —


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.