Chàng ta đột nhiên lớn giọng khiến cô giật mình, lòng lo sợ không yên hỏi lại: “Tôi không biết ngày sinh tháng đẻ của mình, cho dù không phải thuần dương nhưng chưa biết chừng lại có tác dụng.”
Chàng ta hoàn toàn bác bỏ suy nghĩ của cô: “Cô chẳng giúp được gì đâu, dùng máu của người khác có khi phải vài ba canh giờ sau mới ch3t. Dùng máu của cô thì chưa hết một nén nhang là Đàm Nô đã tắt thở rồi!”
Liên Đăng đứng trơ ra không biết phải làm sao. Vậy chắc cô là người thuần âm rồi, có vẻ còn độc ngang thạch tín. Cô nhìn chàng ta đầy mong đợi, buồn bã nói: “Quốc sư không giúp tôi thật sao?”
Quốc sư hơi do dự, trong lòng không thoải mái nên quay mặt đi: “Không giúp.”
Cô ngồi xổm xuống, vùi mặt vào lòng bàn tay mà khóc như đứt từng khúc ruột. Không phải giả vờ, cô thật sự đã rơi vào đường cùng.
Thật ra ép người khác khóc không phải thói quen tốt, sau cùng thì quốc sư cũng cảm thấy áy náy. Cuối cùng thì vẫn cứ cho, cô đang bị thương, chỉ vì niềm vui nhất thời mà đùa cô như vậy quả là không phải đạo làm người. Chàng ta đặt tay lên vai cô: “Thôi được rồi, tôi đi lấy máu cho cô, cô đừng khóc nữa.”
Cô ngẩng đầu, trên mặt không có gì gọi là vui vẻ, đôi mắt đen láy ngân ngấn nước. Quốc sư bị cô nhìn thì chột dạ, vội gật đầu nhắc lại: “Tôi nói thật, đi luôn bây giờ đây.”
Cô nghe thế mới đứng dậy, đi tới trước bàn lấy chiếc bình bạc rồi đưa cho chàng ta: “Quốc sư hãy cảm ơn giúp tôi, đại ân đại đức này, tôi suốt đời không quên.”
Cảm xúc trong lòng quốc sư lẫn lộn, chàng ta không có gì để nói, bèn cầm chiếc bình bạc rồi ra ngoài.
Đi giữa ánh xuân mà lòng man mác lạnh, chẳng biết những tháng ngày như thế này đến khi nào mới hết. Quốc sư vuốt v3 cánh tay của mình, cũng may năng lực tự chữa lành của chàng ta khá mạnh, vết thương từ hai lần trước đã dần biến mất, chỉ còn dấu mờ mờ. Song, bây giờ phải lấy thêm lần nữa, chàng ta không sợ bị thương nhưng lại rất sợ máu. Nhất là máu chảy ra từ cơ thể mình, cảm giác đó quả thật không gì kinh khủng bằng.
Phải tìm một nơi không người để lấy máu, sau đó còn phải giả vờ điềm nhiên như không, thật đúng là tự làm khó mình. Tuy lòng quốc sư không tình nguyện, song cũng chẳng còn cách nào khác, chàng ta đành phải quay lại phòng quan sát. Đây là nơi để chàng ta nghỉ trưa, không được phép thì không ai dám vào. Chàng ta đặt bình bạc lên bàn, xắn tay áo chuẩn bị hồi lâu mới quyết tâm hạ dao xuống. Quốc sư nhắm chặt mắt không dám nhìn nhưng vẫn cảm nhận được cảm giác ủy mị khôn nguôi khi máu chảy dài trên cổ tay. Lúc này quốc sư đang rất yếu đuối, chàng ta im lặng chịu đựng nhiều như vậy, sao cô gái chỉ biết lắm lời ấy làm có thể hiểu được.
Khi trong đầu ngập nỗi buồn phiền thì quốc sư sẽ mất cảnh giác, dù sao chàng ta cũng chỉ là người phàm.
Liên Đăng đã đi theo quốc sư từ xa từ khi chàng ta rời khỏi hành cung. Cô quả thực rất muốn gặp người cho máu, vậy mà cuối cùng cô lại phát hiện ra bí mật này, nhất thời hoảng hốt không biết làm gì.
Bảo sao lần nào chàng ta cũng gây khó dễ, suy cho cùng thì có ai nỡ tự dùng dao cắt tay mình chứ. Lòng Liên Đăng trào dâng nỗi chua xót, lúc trước cô còn giận chàng ta ra vẻ. Nhưng bây giờ biết được chân tướng, cô mới phát giác ra mọi chuyện đều có thể hiểu được. Thật không dễ dàng cho quốc sư, một mặt thì nhịn đau, mặt khác lại còn phải tỏ ra kiêu ngạo, thì ra vẻ cao quý ấy phải đánh đổi bằng máu.
Liên Đăng cảm động không nói nên lời, cổ họng nghèn nghẹn, kìm nén đến mức lồng nguc đau nhói. Liên Đăng vô thức bước vào, quốc sư thấy cô xuất hiện thì hoảng hốt, suýt hất đổ bình bạc. Cô vội bước lên đỡ, ngồi xổm trước mặt chàng ta, hổ thẹn đến mức không dám nhìn thẳng: “Tôi không ngờ… Tại sao quốc sư không nói cho tôi biết sớm chứ?!”
Quốc sư vô cùng quẫn bách, sau khi bình tâm lại thì thẹn quá hóa giận: “Nói cho cô cái gì? Nói cô biết tôi có máu thuần dương, rồi để cô bắt về nhốt à?”
Liên Đăng ngớ ra, chàng ta mà không nói thì cô cũng quên luôn. Cô vừa thấy buồn vừa thấy may mắn, sau này không đến mức quay lung tung như con ruồi mất đầu nữa rồi. Cô vốn đã quyết tâm ép chàng ta về Đôn Hoàng, bây giờ lí do lại càng trọn vẹn hơn.
Nhưng cứ cách bảy ngày lại phải lấy máu của chàng ta một lần khiến cô cảm thấy đau lòng khôn tả. Tại sao lại là quốc sư chứ, quốc sư lo cho dân cho nước còn chưa đủ, bây giờ còn vì cứu người giúp cô mà tự làm đau mình, quả thật quá thiệt thòi.
Cô sụt sịt: “Cả người quốc sư từ trên xuống dưới đều là báu vật.”
Quốc sư xụ mặt nhìn cô: “Bổn tọa đổ máu vì cô mà cô còn chửi bổn tọa ư?”
Ý cô không phải vậy, chàng ta hiểu nhầm nên mắng cô đôi câu, Liên Đăng cũng chẳng vì thế mà để trong lòng. Cô chăm chú nhìn chiếc bình đã đầy máu, lại thấy quốc sư không có ý định thu tay về nên bèn nhắc nhở: “Ấy! Sắp tràn rồi!”
Quốc sư vội liếc qua, trời đất lập tức quay cuồng. Chàng ta hít sâu một hơi rồi đột nhiên ngã quỵ xuống.
Liên Đăng sợ hết hồn, vội vàng xê dịch chiếc bình ra chỗ khác, cầm máu cho chàng ta. Cô là kiểu người đến khăn tay cũng chẳng có, thứ duy nhất dùng được là đai lụa trên váy. Không quan tâm được nhiều nữa, Liên Đăng giật đai lụa xuống, quấn từng vòng cho chàng ta, vừa khóc vừa gọi: “Quốc sư… Quốc sư… Quốc sư không thể ch3t được, quốc sư mà ch3t thì tôi sẽ bị người của Thái Thượng Thần cung băm vằm mất…”
Trong lúc mơ màng, quốc sư nghe thấy cô gào léo nhéo, song cô lại chẳng có vẻ tự trách chút nào hết, đúng là lòng lang dạ sói!
Liên Đăng vỗ lên mặt chàng ta, lay người chàng ta, lòng bỗng rất sợ. Tuy trông quốc sư vẫn còn trẻ nhưng thật ra cơ thể lại là một ông lão hơn trăm tuổi, thảo nào mới chảy máu mấy lần đã ngất xỉu. Nếu chàng ta chỉ vì thế mà mất mạng thì sau này cô sẽ ra sao đây, chẳng lẽ phải sống cô độc nốt quãng đời còn lại ư? Càng nghĩ càng không yên, cô không nén nổi mà khóc òa lên: “Đều tại tôi không tốt, nếu tôi không ép quốc sư thì đã chẳng có chuyện này. Quốc sư mau tỉnh lại đi, tỉnh lại rồi mắng tôi…” Trên người cô cũng có vết thương, vừa lay chút mà đã đau đến nhói tim, mồ hôi trên trán kèm với nước mắt tuôn như suối. Lúc này đây, cô thật sự rất sợ hãi, sợ hơn bao giờ hết.
Quốc sư mừng thầm, nói cô đầu óc thiển cận quả không sai. Cô không nghĩ tới chuyện nếu chàng ta ch3t thì viên thuốc mà cô nuốt phải sẽ tự động mất hiệu lực sao? Tính tình của cô đúng là khó nói thật, lúc giết người thì bản lĩnh điêu luyện, bình thường xử sự lại lộ ra nhiều thiếu sót đến vậy. Nhưng cô càng ngày càng khóc to hơn, chàng ta cũng sợ cô sẽ gọi người tới, làm hỏng tiếng tăm anh hùng cả đời của chàng ta. Cuối cùng, chàng ta đành “từ từ tỉnh lại”, khẽ quát câm miệng, thành công chặn lại tiếng gào khóc của cô.
Hai mắt cô đẫm nước, chóp mũi đỏ bừng, nhìn vô cùng đáng thương. Liên Đăng ra sức véo cánh tay chàng ta: “Quốc sư tỉnh rồi? Quốc sư cảm thấy thế nào?”
Chàng ta đỡ trán, không dám nói với cô là ngất xỉu vì thấy máu, chỉ nói: “Không sao. Hôm nay chưa ăn sáng, lại chảy nhiều máu như thế nên mới…”
Liên Đăng cuống quýt gật đầu: “Dẫu sao quốc sư cũng có tuổi rồi, không giống người trẻ tuổi, tôi hiểu mà.”
Quốc sư nghe mà trợn ngược mắt, lập tức khôi phục sức lực, cao giọng hỏi: “Cô nói cái gì? Cô dám nói bổn tọa lớn tuổi?”
Liên Đăng nhận ra mình nhanh nhảu, thành ra lỡ miệng mất rồi. Cô sợ co rúm người lại, co người thì thôi, nhưng cô lại quên mất đai lụa vẫn còn quấn trên tay chàng ta. Kiểu váy đang thịnh hành của thiếu nữ Đại Lịch là kiểu váy vừa dài vừa cao, rồi được thắt lại ngay đỉnh nguc. Thế nên, một khi cạp váy không còn đai buộc thì, nghĩ thôi là đủ hiểu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
*Để dễ hiểu thì mời các bạn xem ảnh nhé. Đây là kiểu váy mà Liên Đăng mặc.
Dải lụa buộc váy bị cởi ra nên váy tụt xuống, chỉ còn áo ngắn bên trong. Ngoài ra theo chương trước thì Liên Đăng còn mặc thêm một lớp áo cộc tay bên ngoài nữa.
– —–oOo——