Edit: Phong Miên
Beta: Cá ơi Cá đẹp nhất đời
Liên Đăng bụm miệng, cô không dám khóc lớn nhưng do quá hốt hoảng nên lúc xuống giường, cô ngã nhào vào lòng chàng ta.
Cô nắm tay chàng ta, run run hỏi: “Đến lúc rồi sao? Cánh Đông quan ra ngoài tìm kiếm vẫn chưa có tin tức gì, phải làm thế nào đây?”
Lâm Uyên cười bất đắc dĩ: “Tôi cũng không ngờ lại nhanh đến thế, đến hôn lễ cũng không kịp… Mà như vậy cũng tốt.”
Tốt gì chứ? Vui vì lỡ dịp may sao? Cô nghẹn ngào, trách ông trời quá nghiệt ngã với mình, hạnh phúc đã ở ngay trước mặt lại không chịu cho cô thêm chút thời gian. Cô đã độ công lực trả chàng ta mà vẫn chỉ có được hai tháng ngắn ngủi. Sau trận quỷ đấu, nguyên khí chàng ta bị tổn thương nặng nề, không khác gì cái cây mục rễ, dù cố gắng chống chọi nhưng sớm muộn gì cũng phải đối mặt với cái ch3t.
Liên Đăng không dám để chàng ta thấy mình rơi lệ nên tránh sang một bên, đứng dậy tìm áo choàng khoác lên cho chàng ta: “Về thần cung đã, về rồi chúng ta sẽ nghĩ cách.”
Chàng ta tiến lên soi gương, lúc sư phụ qua đời cũng không đến thế này. Chàng ta giơ tay cào tóc, trắng như cước, dáng vẻ thật sự đã già nua. Lâm Uyên thở dài rồi đội mũ lên, sợ Liên Đăng lo lắng nên bèn quay lại nói mấy lời an ủi: “Nàng đừng sợ, nhất định sẽ có cách. Thi thể người có máu thuần dương không bị thối rữa, dẫu có chờ vài ba năm nữa cũng không sao.”
Liên Đăng nắm chặt cành ngọc trúc, ngẩng đầu lên nhìn chàng ta: “Nhưng trước đây chàng nói phải trong vòng bảy ngày.”
“Trong bảy ngày đầu hồn phách chưa tiêu tán thì vẫn tính là kiếp này, sau bảy ngày sẽ phải vào quỷ môn quan, lúc đấy có thể tính sang kiếp khác rồi.” Chàng ta chạm lên má cô, cố mỉm cười: “Nàng đừng buồn, lúc đó tôi vẫn sẽ nhận ra nàng ngay thôi, máu âm dương trời sinh thu hút lẫn nhau. Hơn nữa kiếp này tôi yêu nàng còn chưa đủ, sang kiếp sau vẫn sẽ chọn nàng.”
Liên Đăng biết chàng ta đang an ủi cô, thế này là sao đây, chàng ta sắp ch3t mà còn đi khuyên ngược lại người khác. Cô vỗ vai chàng ta: “Đương nhiên, tôi sẽ trông coi chàng, nhốt chàng lại cho chàng không gặp được cô gái nào khác, chỉ được khuất phục trước tôi thôi.” Cô vừa nói vừa giơ tay cài cúc cổ áo mạ vàng cho chàng ta. Chàng ta đỏm dáng như thế, không thể lộ mái đầu bạc ra ngoài được. Liên Đăng cẩn thận sửa sang lại áo cho Lâm Uyên, tìm niềm vui trong nỗi sầu: “Thật ra thế này cũng đẹp mà, giống thần tiên trên núi tuyết ấy, nhấc tay lên là có tuyết.”
Chàng ta cong môi cười: “Không giống ông già sao?”
“Làm gì có ông già nào trẻ thế này chứ? Mặt chàng không có nếp nhăn cũng không có đồi mồi, trong sách ghi như thế bạc là đầu mà vẫn tươi xuân.”
Ai cũng sợ hãi cái ch3t, cả hai đều đang cố làm dịu bầu không khí. Thế nhưng tai kiếp vẫn ở đó, chỉ xoay đi là lệ tràn mi, chẳng qua là không dám cho người kia trông thấy mà thôi.
Lòng Liên Đăng nóng như lửa đốt, không thể ngồi chờ ch3t như thế này được, cô phải nghĩ ra cách nào đó. Cô đi cùng Lâm Uyên ra ngoài, đưa chàng ta lên xe còn mình thì ở lại. Thấy chàng ta vén rèm nhìn mình, cô nói: “Chàng về thần cung trước đi, tôi còn có chuyện cần làm, xong việc tôi sẽ đến ngay.”
Lâm Uyên không biết cô định làm gì, chỉ ngập ngừng lên tiếng: “Nàng đừng làm tôi lo.”
Cô nhét cành trúc vào tay chàng ta, quay sang nói với Phương Châu: “Chăm sóc chàng giúp tôi, tôi sẽ về ngay.”
Phương Châu gật đầu, không hề lần lữa mà đánh xe đi luôn.
Liên Đăng đứng dưới bậc thềm lấy lại bình tĩnh rồi sai người dắt ngựa tới. Tình hình hiện tại không cho phép cô thư thả ngồi xe, trước đây do sợ chàng ta phản đối nên cô không nói. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hiện giờ ngoài Thúy Vi ra thì không còn ai có thể gửi gắm được nữa. Thúy Vi là đồng môn của chàng ta, tuy đạo hạnh không bằng chàng ta nhưng dù gì cũng có hơn trăm năm. Trước đây vì chuyện của Bảo Nhi mà Lâm Uyên và cô ấy xảy ra xích mích, chàng ta đã đuổi cô ấy ra khỏi Thái Thượng thần cung, may mà khi ấy chàng ta nương tay, không phế tu vi của cô ấy. Lúc Lâm Uyên và quốc sư đời trước đánh nhau bị thương, cô ấy từng đến thăm nên Liên Đăng biết cô ấy còn nhớ tình xưa. Nếu biết chàng ta ra nông nỗi này, nhất định cô ấy sẽ không thấy ch3t không cứu.
Vu nuôi khuyên nhủ: “Điện hạ, bây giờ điện hạ không nên vận động mạnh…”
Liên Đăng đoạt dây cương rồi nhảy lên ngựa, không quan tâm đến họ, vung roi phóng đi.
Cung Tì Sa của Thúy Vi được xây ở phía tây Long Thủ Nguyên, cách Hoàng thành không xa. Do phần lớn vu nữ phải làm trong vườn ngự uyển nên hành cung của Thúy Vi không xây bên ngoài thành Trường An như Thái Thượng thần cung. Liên Đăng ghìm cương trước cổng cung, nhờ vu nữ thông báo cho Thúy Vi. Cô đứng dưới mái hiên nhìn mặt trời dần ló dạng đằng đông, lòng rầu rĩ nên cũng chẳng có tâm trạng thưởng cảnh.
Thúy Vi nghe nói cô đến thì đích thân ra cổng đón. Liên Đăng cũng không quan tâm lễ nghĩa gì nữa, đi đến nắm cố tay cô ấy: “Tôi đến cầu xin phu nhân cứu mạng, sáng nay cơ thể Lâm Uyên khác thường, có vẻ kiếp nạn sắp đến rồi. Xin phu nhân niệm tình đồng môn, nghĩ cách cứu chàng với.”
Thúy Vi cũng hoảng: “Lần trước điện hạ không độ công lực cho huynh ấy ư? Sao lại đến nhanh thế được?”
Liên Đăng khóc không ra nước mắt: “Tôi đã làm theo lời phu nhân, giờ xem ra không hiệu quả lắm, chỉ cầm cự được hơn hai tháng thôi. Giờ tôi không biết cậy nhờ ai nữa, chỉ đành cầu xin phu nhân. Tôi biết trước đây vì chuyện của tôi mà khiến huynh muội hai người bất hòa, dù ai đúng ai sai thì chàng vẫn là sư huynh của phu nhân, mạng người quan trọng, xin phu nhân mở lòng từ bi.”
Liên Đăng vừa nói xong lập tức quỳ xuống, Thúy Vi vội đỡ cô, lên tiếng đầy khó xử: “Điện hạ không cần cầu xin tôi, nếu không tại tôi nhất thời nảy lòng riêng thì đã chẳng hại hai người mất con. Điện hạ cứ yên tâm, chỉ cần có một hi vọng sống nhỏ nhoi thì dẫu có phải hao hết tu vi, tôi vẫn sẽ cứu huynh ấy.” Nói rồi, cô ấy gọi người chuẩn bị xe ngựa. “Tạm thời điện hạ không thể cưỡi ngựa được, chúng ta vẫn còn hai ngày, chớ vì nóng vội nhất thời mà ảnh hưởng đến đứa bé.”
Liên Đăng hơi ngượng: “Phu nhân cũng biết tôi mang thai sao?”
Thúy Vi mỉm cười: “Bọn tôi là vu nữ, nếu không có chút bản lĩnh này thì sao ở lại Trường An được.” Cô ấy đỡ Liên Đăng lên xe, lại hỏi: “Tôi nghe nói đã tìm được Kinh độ vong rồi phải không? Giờ nó đang ở đâu?”
“Mấy hôm trước tôi mới biết, hóa ra kinh thư ẩn trong di vật của mẹ tôi, vừa nãy tôi để lại cho chàng mang về Thần cung trước rồi.” Cô nhìn thẳng vào Thúy Vi: “Phu nhân có chắc chắn không?”
Cô ấy hơi ngần ngừ: “Tôi sẽ cố hết sức nhưng với tu vi của tôi chưa biết liệu có điều khiển Kinh độ vong được không.” Cô ấy ngượng ngùng, khóe miệng hơi chùng xuống: “Trước đây tôi thong dong quá, nếu biết có ngày này thì tôi đã chịu khó luyện công hơn.”
Thế nên cô ấy mới không dám nói chắc, dẫu sao trên đời này người có thể dùng nửa bộ kinh thư để thức tỉnh vong linh trăm năm chỉ có mình Lâm Uyên thôi. Giờ tình thế đảo ngược, ai có thể cứu chàng ta đây?
Liên Đăng lo lắng, quay đầu nhìn ra cây cối núi non lướt qua ngoài cửa sổ, u ám ngập cõi lòng. Thúy Vi cố gắng an ủi, cô mới cố xốc lại tinh thần đáp mấy câu, lòng sốt suột chỉ mong mau chóng về đến Thần Hòa Nguyên.
Thúy Vi thấy thế thì cũng lặng im không nói gì nữa. Thật ra cô ấy cũng giống Liên Đăng, cho dù bị chàng ta đuổi khỏi Thần cung thì khi hay tin chàng ta gặp nạn, cô ấy vẫn một lòng một dạ muốn cứu, chỉ cần chàng ta sống khỏe mạnh tiếp, dù người ở cạnh chàng ta không phải mình cũng không sao. Trước đây cô ấy có nghe chàng ta nhắc tới cách sử dụng kinh văn, cộng thêm việc vu nữ cũng thường dùng các loại thuật chiêu hồn, nếu không có gì bất trắc thì chắc là vẫn có phần thắng. Nhưng Thúy Vi vẫn không dám khẳng định là bởi việc này cần có nội lực thâm hậu chống đỡ. Cô ấy thầm quyết, bấn quá thì đành chịu nguy hiểm ép hồn phách mình vào cơ thể sư phụ. Thi thể kia đã mất hết hồn vía nhưng tu vi mạnh mẽ, nếu may mắn thành công, việc mượn tay y cứu Lâm Uyên sẽ không thành vấn đề.
Đó là hạ sách, cô ấy không thể tiết lộ quá nhiều, trước mắt chỉ có thể cố trấn an Liên Đăng. Cô đang mang thai, đứa bé là nguồn sống của quốc sư, không thể có nguy hiểm gì được. Lâm Uyên là người lạnh nhạt, tình cảm của chàng ta với mọi người đều không sâu đậm, ngay đến người bầu bạn trăm năm cũng nói đuổi là đuổi luôn. Nhưng Liên Đăng thì khác, tình cảm chàng ta dành cho cô sâu nặng đến khó tin, dù chẳng lo nổi thân mình nhưng không thấy cô đến thì lòng vẫn bất an.
– —–oOo——