Kingdom Of Heaven

Chương 14: Đối xử với npc như thế nào



– Ba ông “thần” này ôm nhiều tiền ghê, tổng cộng hơn bốn trăm ngàn Tango và một đống đồ, chia đều nhé.

Thiên Đăng cười hì hì, nhìn Mako và Jong Suk, cất tiếng khoe chiến lợi phẩm nhặt được từ ba cái xác. Mako cười khúc khích hỏi:

– Số tiền đó tương đương 200 Đô La Mỹ, Mako không nhận đâu, vì Mako khá yếu, giữ tiền trên người nhiều dễ bị cướp lắm, anh Wagashi cứ chia cho anh Jong Suk đi.

Xem ra cô nàng đúng chuẩn con nhà khá giả, tuy nói chuyện khách sáo nhưng cốt ý vẫn là không quan tâm đến món tiền còm này. Riêng gã Jong Suk thì lại cứ im im tự nãy giờ, Thiên Đăng tưởng hắn muốn nhận nên cất lời:

– Tôi và anh chia đôi nhé Jong Suk?

Bất ngờ thay, Jong Suk lại lắc đầu:

– Vớ vẩn, còn không bằng tiền tiêu vặt của tôi một ngày, lấy làm gì. Anh cho tôi biết, vì sao anh lại có kĩ năng triệu hồi ra quái vật vậy? Thứ kĩ năng đó tôi chưa từng thấy bao giờ.

– Trò chơi này còn có nhiều thứ anh chưa biết mà, chưa thấy không có nghĩa là không có. – Thiên Đăng cười cười đáp.

Jong Suk không nói không rằng ném luôn một hòn đá vào mặt Thiên Đăng. Chỉ thấy anh lắc nhẹ đầu, viên đá đã sượt qua mặt văng về phía sau một khoảng xa. Jong Suk cau có nói:

– Thế thì cái thứ Phản Xạ đỉnh cấp đó làm sao mà anh đạt được? Anh đừng lấp liếm với tôi, dựa vào phản ứng của anh lúc chiến đấu với hai thằng kia và khi nãy, tôi có thể khẳng định anh đã đạt đến cấp độ tối đa 120 của kĩ năng Phản Xạ. Mười năm chơi trò chơi này, tôi chỉ thấy có một xạ thủ và hai thích khách sở hữu kĩ năng Phản Xạ ở cấp độ tối đa. Wagashi, anh chính là người thứ tư.

Thiên Đăng nhún vai đáp:

– Khó nói lắm, may mắn thôi.

– May mắn, ha ha ha.- Jong Suk gằn giọng – kĩ năng Phản Xạ muốn lên cấp được chỉ có một cách duy nhất là thông qua chiến đấu bằng cách né và đỡ đòn. Cấp độ của anh mới 25, đào đâu ra thời gian và thể lực mà luyện thành được chứ. Wagashi, anh là hacker phải không?

Mako nhíu đôi mày liễu, cất tiếng:

– Trò chơi này bảo mật rất tốt, chưa bao giờ có báo cáo về hack hay lỗi bao giờ. Nghi vấn của anh Jong Suk là vô căn cứ.

– Bây giờ thì có rồi đó, cô đã cùng tôi chứng kiến còn gì? – Jong Suk giễu cợt.

Thiên Đăng bật cười:

– Chuyện đó để hệ thống giải quyết, tôi không có nhiệm vụ phải giải thích với hai người. Nhưng nếu tôi có sức mạnh mà hai người không tưởng tượng được, thì theo logic mà nói, hai người nên tận dụng cơ hội này, đi theo tôi, chúng ta chắc chắn sẽ mạnh lên theo thời gian.

Jong Suk nhìn Thiên Đăng một hồi, ngẫm nghĩ gì đó rồi gật đầu:

– Anh nói có lý, tôi sẽ lợi dụng anh.

– Là tận dụng chứ anh Jong Suk.- Mako che miệng cười khúc khích.

Jong Suk xì một tiếng, đột nhiên quay ngoắt câu chuyện qua hướng khác:

– Trong mớ đồ cướp được, có đá Ma Thuật Trang Bị nào cộng sức sát thương không?

Thiên Đăng cảm thấy gã này đúng là một người cơ hội đúng nghĩa. Có khả năng hắn ta không phải tò mò về mình có hack trò chơi hay không, mà là vì sợ bị vạ lây nếu mình là một hacker thật sự. Lúc nãy, chắc Jong Suk đã quyết định may rủi, chọn phương án đi theo, lợi dụng mình, nên giờ chuyển trọng tâm, không còn thắc mắc vớ vẩn nữa. Có bạn đồng hành là một người chơi kinh nghiệm dày dặn như Jong Suk và một cô nàng thông minh như Mako, xem ra cũng là điều may mắn với Thiên Đăng. Anh nắm giữ những thứ vật phẩm “lỗi”, có sức mạnh làm mất cân bằng của trò chơi, nhưng lại thiếu kinh nghiệm và kiến thức. May mắn thay, sự thiếu hụt này của anh lại được hai người bạn đồng hành mới quen bù đắp. Thiên Đăng luôn tâm đắc với câu:” mối quan hệ trường tồn chính là mối quan hệ dựa trên lợi ích”. Anh cho họ sức mạnh, họ bổ khuyết cho anh kiến thức và kinh nghiệm. Lợi dụng lẫn nhau cũng không phải xấu, quan trọng đừng hại nhau là được.

Thiên Đăng xem lại một lượt đồ đạc trong túi Vô Cực Hành Trang rồi đáp:

– Có 2 viên đá Ma Thuật Trang Bị tăng 300 điểm Sát Thương Pháp Thuật, 2 viên tăng 100 điểm Sát Thương Nguyên Tố Sét và Băng, hết.

Jong Suk vui mừng nói:

– Ngon, chia cho tôi và Mako mỗi người một viên tăng sát thương pháp thuật.

Mako nhắc nhở:

– Anh Jong Suk, tuy Mako và anh có vũ khí Tân Thủ có lỗ để đính đá Ma Thuật, nhưng phải tìm được NPC có kĩ năng Thợ Rèn mới có thể đính vào. Hai chúng ta giữ đồ, Mako sợ sẽ bị cướp mất, cứ để anh Wagashi giữ chúng đi.

Jong Suk quay qua nhìn đám NPC đang đứng đực ở góc xa rồi nói:

– Hỏi mấy NPC đứng đây xem có ai có kĩ năng Thợ Rèn không là được chứ gì, đá cấp thấp đâu cần kĩ năng Thợ Rèn cao.

Thiên Đăng nghe vậy liền nhìn vào những NPC đang lo lắng, sợ hãi đứng ở vách núi đá. Đảo mắt qua một lượt, anh chỉ tay vào một NPC rồi nói với Jong Suk:

– NPC nam tên T-Guruk là người có kĩ năng Thợ Rèn cấp hai, anh có thể hỏi thử xem có nhờ được không.

Jong Suk kinh ngạc nhìn Thiên Đăng trân trối, đoạn mang theo tâm trạng bán tín bán nghi đi đến gần NPC có tên T-Guruk hỏi chuyện. Chỉ thấy mới nói vài câu, Jong Suk đã quay lại gọi Mako và Thiên Đăng:

– Đúng rồi, hắn có kĩ năng Thợ Rèn cấp 2 thật, hai người lại đây đi.

Mako sóng bước bên Thiên Đăng, hỏi nhỏ:

– Anh cũng có thể giám định được à?

Thiên Đăng không đáp, chỉ quay qua lẳng lặng gật đầu. Lúc đi đến nơi, Jong Suk vỗ vai Thiên Đăng bôm bốp, cười khoái trá:

– Hay lắm, đến kĩ năng Giám Định cũng có, anh thật sự làm tôi ngạc nhiên quá thể.

– Vẫn còn ngạc nhiên sao? – Thiên Đăng gỡ tay hắn ra khỏi vai, vừa cười vừa nói.

Jong Suk thôi cười, cất tiếng:

– Từ giờ tôi sẽ cố gắng không ngạc nhiên nữa, còn bây giờ thì đưa đá Ma Thuật đây, để T-Guruk đính vào trang bị.

NPC T-Guruk nghe vậy liền cúi đầu, lắp bắp nói nhỏ:

– Tôi.. Tôi chưa được ăn gì từ sáng đến giờ, thể lực đã ở mức thấp, nếu các vị thần đây bắt tôi làm việc này, có thể T-Guruk sẽ không thể hoàn thành được.

Jong Suk và Mako ngớ người, họ quên mất điều này, nhớ lại thì trong hành trang hôm qua đã vứt hết đống thịt gấu để nhẹ bớt trọng lượng, hòng chứa các vật phẩm quý hơn khác, nếu biết tình hình diễn biến như thế này thì đã để lại một ít tặng cho NPC là được rồi. Mako bỗng nhớ ra, hình như không thấy Thiên Đăng bỏ lại bất cứ thứ gì, cô định hỏi thì đã nghe Thiên Đăng cất tiếng:

– Tôi có thịt gấu và thịt thỏ, anh cần bao nhiêu?

T-Guruk vui mừng đáp:

– Dạ, chỉ cần một miếng là được.

Thiên Đăng mỉm cười đi đến gần hắn, lấy từ hành trang ra một đống thịt thỏ và gấu, đặt trước mặt T-Guruk rồi nói:. Truyện Mỹ Thực

– Anh và mọi người cứ lấy hết đi, ăn cho thật no.

Cả đám NPC vui mừng hớn hở, tiếng tạ ơn vang lên nháo nhác cả một góc núi. Mako quay qua nói với Thiên Đăng:

– Sức chứa của anh Wagashi nhiều quá, chỗ thịt đó phải hơn hai mươi ký lô. Hành trang của Mako mua trong cửa hàng Tân Thủ có giá 10 coin thưởng, nhưng sức chứa chỉ có 50 chỗ và tải trọng tối đa ba mươi kí lô.

Jong Suk nhìn Thiên Đăng, định mở miệng nói gì đó thì lại thôi. Thiên Đăng nhìn thái độ của hắn, không nhịn được cười cất tiếng:

– Dù sao hai người cũng là bạn, riêng cái này thì có thể tiết lộ, hành trang của tôi không có giới hạn, cả về sức chứa lẫn trọng lượng.

– Hết sức để nói, đồ hacker.- Jong Suk thở ra một câu chứa đầy “mùi” ganh tị.

Mako che miệng cười khúc khích, nhác thấy các NPC đang hí hoáy, xoay sở chà mấy khúc gỗ trên tay để tạo lửa, Mako lấy ngón tay chạm nhẹ vào lưng của Jong Suk rồi nói:

– Anh Jong Suk, cho họ lửa đi kìa.

Jong Suk liền quát lớn:

– Mất thời gian quá, tránh qua một bên giùm.

Cả bọn NPC giật mình, đánh rơi cả dụng cụ tạo lửa thô sơ, hớt hãi dạt qua hết một bên, để lại một đống gỗ ở giữa chỗ trống. Jong Suk một tay cầm sách, một tay hướng về đống gỗ, miệng lẩm nhẩm niệm chú. Một ngọn lửa bùng lên trên đống gỗ, cháy phừng phực. Hai mươi NPC hò reo như nắng hạn gặp mưa rào, cảm ơn Jong Suk rối rít, đoạn nháo nhào đem thịt đi nướng. Thiên Đăng nhìn họ, có cảm giác như đây không phải là những chương trình vô tri của máy tính. Biểu hiện cảm xúc của bọn họ rất chân thật, vui có, buồn có, ngay cả sợ hãi hay lo lắng cũng đều rất thật. Đúng như phần mô tả ban đầu, những NPC này cũng là AI (trí thông minh nhân tạo) như Suse Jay, Đấng Sáng Tạo của họ. Chỉ có điều khác với Suse Jay, họ bị kềm chế bằng một thứ gọi là “tuổi tác” hay còn gọi “thời gian sống” mà thôi.

Đang suy nghĩ miên man, Thiên Đăng thấy người phụ nữ NPC tên T-Na Sa tiến lại gần mình, trên đôi bàn tay giơ lên cao của cô ta là một tảng thịt lớn đã được nướng chín, đặt trên một lớp lá cây to bản, dày cộp. Đến trước mặt ba người, cô ta mỉm cười, cúi đầu khẽ nói:

– Xin mời các Ngài dùng chung với chúng tôi ạ.

Jong Suk tự nhiên bốc miếng thịt trên mâm bằng lá được cô ta dâng lên bỏ vào miệng nhai. Mako lườm hắn một cái, rồi quay qua cười xởi lởi với cô gái NPC:

– Được rồi, T-Na Sa, cô cứ đưa cho Mako giữ chỗ thịt này rồi quay lại ăn chung với bạn của mình nhé.

Jong Suk vẫn xem như chẳng có chuyện gì to tát, hắn tiếp tục nhón thịt ăn trong lúc mâm thịt được chuyền từ tay của cô bé NPC qua tay Mako. Thiên Đăng muốn sút vào mặt thằng này ghê, tạo hình thì đẹp trai mà bất lịch sự kinh khủng. Anh mỉm cười nói lớn:

– Cảm ơn cô T-Na Sa nhé.

Cô gái NPC vậy mà lại trở nên bối rối với lời cảm ơn lịch sự của Thiên Đăng, lắp bắp đáp được có mấy chữ:

– Tôi… Tôi.. Dạ.

Vừa dứt lời cô ta liền quay lưng bỏ chạy về phía các NPC còn lại. Thiên Đăng nhìn Mako, anh cũng bối rối không kém. Jong Suk vừa mút mấy ngón tay còn vương ít thịt vụn của mình, vừa nói bằng một giọng điệu hờ hững:

– Anh lịch sự quá sẽ làm cho NPC sợ đó.

Mako ngạc nhiên hỏi:

– Tại sao lại thế?

Jong Suk cúi xuống lượm mấy chiếc lá khô rơi dưới đất để chùi tay cho sạch, quẹt quẹt mấy cái cho có lệ xong, hắn ngẩng đầu lên đáp:

– NPC thường không được người chơi đối xử đàng hoàng cho lắm. Quá trình này kéo dài đến 240 năm rồi, trãi qua nhiều thế hệ, các NPC trong Kingdom Of Heaven đa phần đều hình thành tâm lý sợ hãi các “vị thần” như chúng ta. Bằng chứng là cô gái NPC vừa nãy đó, khi nghe lão Wagashi nói chuyện dịu dàng liền cảm thấy không đúng, cô ta lập tức nảy sinh tâm lý lo sợ và đề phòng ngay.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.