Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào

Chương 12: Cậu có một chút ngốc đấy!



Trong lúc nhất thời mọi người ở đây đều nói không nên lời, đêm khuya ở nông thôn thật yên tĩnh, chỉ có tiếng gió lạnh xào xạc thổi qua những táng cây đang chuyển mình vào đông.

Dựa theo suy nghĩ này, rất nhiều điểm suy nghĩ không thông hiện giờ đã trở nên hợp lý hơn, nhưng đồng thời cũng mang đến một bí ẩn khác.

Trước đó, vẫn luôn không giải thích được Lưu Vệ Đông rốt cuộc làm thế nào dưới tình huống không sử dụng phương tiện giao thông mà vẫn có thể vận chuyển thi thể của Giả Bằng Phi từ nhà họ Giả đi ra ngoài. Nếu theo giả thiết mà Kim Húc vừa đưa ra, lật đổ tiền đề Lưu Vệ Đông và Giả Bằng Phi từng trở về cùng nhau thì tất cả đều thông suốt.

Sau khi Lưu Vệ Đông giết Giả Bằng Phi thì đem thi thể nhét vào cốp xe van để tạm thời giấu đi, hoặc là trực tiếp vứt xác bên trong đồng cỏ hoang vu không một bóng người.

Sau đó gã dẫn theo người thứ ba cùng về thôn này, đậu xe van ở trong nhà của Giả Bằng Phi, chờ sau khi đêm khuya tĩnh lặng, thôn dân đều đã nghỉ ngơi thì hai người lại lặng lẽ rời đi bằng con đường nhỏ.

Người thứ ba kia rốt cuộc là ai, Lưu Vệ Đông và người này tại sao phải trở về nơi này một chuyến?

Nghi vấn này đã biến thành một vấn đề mới.

Lịch Kiệt dù sao cũng là công an hình sự lão làng, một khi tiếp nhận mạch suy nghĩ mới thì phản ứng nhạy bén, nói: “Vì để chế tạo ra hiện tượng giả là Giả Bằng Phi từng về nhà, cũng vì để mang công cụ vứt xác là chiếc xe van này về đây, điều này có thể gây nhầm lẫn cho những người khác, cũng như gây trở ngại cho công tác điều tra của công an.”

Một người sống trở về nhà, trong khi thi thể lại xuất hiện ở nơi cách nhà mình hơn 50 cây số, không cách nào giải thích được thủ pháp vứt xác, đây thật sự đúng là trở ngại rất lớn cho quá trình điều tra của công an.

Có một vị công an hình sự có ý kiến bất đồng: “Điểm này có chút vẽ vời thêm chuyện rồi. Camera an ninh trên tuyến đường chính ở cổng thôn đã quay lại thật rõ ràng gương mặt của Lưu Vệ Đông, chúng ta cứ tiếp tục triển khai điều tra, phương hướng phá án lập tức sẽ rõ ràng, việc phải làm là tìm kiếm thêm manh mối mới để chứng minh được Lưu Vệ Đông là hung thủ. Thủ pháp gây nhầm lẫn cho người khác thế này, hình như cũng không có ý nghĩa gì quá lớn.”

Một vị công an hình sự khác phụ họa nói: “Đồng ý. Còn có một vấn đề, hung khí, chính là cái cuốc kia, khi bị phát hiện thì đã đặt ở trong căn nhà nhỏ kia.”

Anh ta chỉ chỉ góc sân nhỏ, nơi đó có một căn nhà nhỏ đơn sơ, bên trong chính là chứa những thứ lặt vặt cùng các loại nông cụ.

Thông thường, hung thủ hẳn là nên trực tiếp mang hung khí đi vứt bỏ, nghĩ cách tiêu hủy hoặc là ném đến một nơi xa không dễ dàng bị phát hiện, chứ không phải là đặt ở trong nhà người chết như vậy, nếu công an lục soát nơi này sẽ dễ dàng bị tìm ra, hơn nữa Lưu Vệ Đông còn để lại dấu vân tay của chính mình ở trên hung khí.

Hiện tại, Lưu Vệ Đông được xem là nghi phạm lớn nhất trong vụ án giết hại Giả Bằng Phi, manh mối mang tính quyết định chính là cái cuốc dính máu và dấu vân tay của gã ở trên đó.

Vụ án phảng phất như rơi vào cục diện bế tắc, bị tầng tầng lớp lớp sương mù dầy đặc bao quanh. Từ tối hôm qua, sau khi thi thể được phát hiện cho đến hiện giờ, không ít công an hình sự bao gồm cả Lịch Kiệt đã liên tục công tác trong hơn 24 giờ, tất cả mọi người đều đã mệt mỏi đến không chịu nổi.

Lịch Kiệt nói: “Hôm nay đến đây thôi, mọi người giải tán trở về ngủ một giấc đi, sáng mai lại tiếp tục.”

Anh ta phân phó hai vị công an hình sự đến tương đối trễ ở lại bảo vệ hiện trường, sau đó cùng những người khác tạm thời trở về nghỉ ngơi một chút.

Lịch Kiệt cũng ở trong phân cục Gia Chúc Viện.

“Sư phụ.” Kim Húc gọi anh ta, nói, “Ngồi cùng xe chúng em đi. Có thể trực tiếp về nhà, để người khác đỡ phải đi đường vòng đưa anh về.”

Lịch Kiệt liền tạm biệt những người khác, rồi đến ngồi vào xe cảnh vụ của ba người Kim Húc lái đến.

Viên Đinh vừa thấy tình huống ở trong xe, có một vị phó phòng, một vị phó cục, một vị đội trưởng đội điều tra hình sự, thôi được rồi, vẫn là để cậu ta làm tài xế là thích hợp nhất.

Đang muốn đến vị trí ghế điều khiển thì bị Thượng Dương ngăn lại, Thượng Dương nói: “Để tôi lái cho, nhìn cậu buồn ngủ như thế này, trên đường mà chạy thẳng xuống mương, thì một nửa giang sơn của đội điều tra hình sự thành phố Bạch Nguyên này sẽ bị cậu hủy diệt ngay tại chỗ luôn đấy.”

Kim Húc cùng Lịch Kiệt đều cười rộ lên.

Trên đường trở về thành phố.

Kim Húc và Lịch Kiệt ở hàng ghế phía sau tiếp tục thảo luận về vụ án.

“Còn có tình huống khác.” Kim Húc nói ra nghi ngờ của hắn về đoạn video mà camera an ninh đã quay lại được với Lịch Kiệt, “Sau khi Lưu Vệ Đông chạy vào cổng thôn thì cố ý dừng xe ở nơi có camera an ninh. Em luôn cảm thấy hành động này giống như là gã đang lo lắng camera an ninh không quay được tới mặt của gã, cho nên mới cố ý làm như vậy.”

Lịch Kiệt nói: “Ý cậu là, gã cố ý dẫn dắt hướng chú ý của công an sao? Có ý đồ gì?”

Viên Đinh ngồi ở ghế phó lái rất muốn phát biểu ý kiến, nhưng lại không dám nói chen vào, trong lòng sốt ruột, nhịn không được vò đầu bứt tai.

Thượng Dương chú ý tới, nói: “Cậu có ý kiến gì à?”

Kim Húc cũng nói: “Nói một chút đi, nơi này cũng không có người ngoài.”

Viên Đinh mới nói: “Em chỉ suy nghĩ vớ vẩn thôi.”

Kim Húc cười nói: “Trước khi chân tướng bị vạch trần, tất cả các suy nghĩ vớ vẩn đều có khả năng là một phần chân tướng.”

Viên Đinh được khích lệ, dáng vẻ nhát gan bớt đi không ít, nói: “Lưu Vệ Đông có khả năng là đang muốn gánh tội thay cho hung thủ thật sự hay không?”

Lịch Kiệt nói: “Sao lại nói như vậy?”

“Giống như Kim sư huynh đã nói, hành động của Lưu Vệ Đông có vẻ như rất muốn thu hút sự chú ý, sợ công an không điều tra ra được gã.” Viên Đinh nói, “Nếu gã là hung thủ thật sự thì điều này sẽ không hợp lý, cho nên em nghĩ, có thể là vì gã muốn bảo vệ hung thủ thật sự, cho nên mới dùng thủ đoạn hướng sự hoài nghi của công an lên người mình càng nhiều càng tốt.”

Kim Húc hỏi: “Vậy cậu cảm thấy gã muốn bảo vệ ai?”

Viên Đinh thử thăm dò nói: “Cửa hàng hoa…… Tôn Lệ Na? Chị ta bị Giả Bằng Phi làm tiền đến không thể nhịn được nữa, cho nên đã lỡ tay giết gã ta, Lưu Vệ Đông xuất phát từ lòng áy náy hoặc là tình yêu, chấp nhận gánh tội thay cho chị ta. Lúc ấy người giả trang thành Giả Bằng Phi ngồi trên xe van kia, cũng chính là Tôn Lệ Na mặc quần áo của Giả Bằng Phi.”

Kim Húc không nói tiếp, từ kính chiếu hậu nhìn về phía Thượng Dương.

Thượng Dương cùng hắn mắt đối mắt, tự nhiên liền hiểu ý, ý của Kim Húc là bảo anh tự mình giội gáo nước lạnh cho Viên Đinh, vậy thì mức độ đả kích tính tích cực của Viên Đinh sẽ giảm nhẹ một chút.

Anh nhịn không được chửi thầm, chuyện cổ vũ người ta thì cậu làm, giội nước lạnh lại bảo tôi làm sao? Cậu đối với sư đệ tốt thật đấy.

“Suy nghĩ này của cậu tất nhiên là có lý lẽ.” Thượng Dương nhìn Viên Đinh nói, “Chỉ là không thành lập.”

Viên Đinh hỏi: “Tại sao ạ?”

Thượng Dương nói: “Giả Bằng Phi tử vong vào ngày thứ bảy, cả ngày đó, Tôn Lệ Na đều làm việc ở cửa hàng hoa, chưa từng rời khỏi. Cô ta không có thời gian giết người gây án, cũng không có khả năng cùng một thời gian, vừa ở cửa hàng hoa, lại vừa xuất hiện ở nhà của Giả Bằng Phi trong thôn trang này.”

Viên Đinh chỉ lo suy luận logic, hoàn toàn đã quên mất điểm này, thất vọng nói: “Vâng.”

Thượng Dương một tay nắm tay lái, tay khác vỗ vỗ vai Viên Đinh, tỏ vẻ trấn an cùng khích lệ.

Kim Húc nói: “Bất quá, sư đệ nói cũng rất có lý, Lưu Vệ Đông vì muốn bao che cho người nào đó, tuy rằng không phải là Tôn Lệ Na, nhưng cũng có thể là một người khác. Hành vi của gã rất không hợp lý, suy luận nửa đoạn trước của Viên Đinh sư đệ là có thể giải thích thông suốt một vài loại khả năng.”

Lịch Kiệt cũng nói: “Đúng thật. Nhưng tôi có một suy đoán khác, Lưu Vệ Đông có gan lộ diện ở dưới camera an ninh như vậy, cũng có khả năng là dựa vào sự may rủi, vì gã cho rằng thi thể của Giả Bằng Phi sẽ không bị người khác phát hiện ra.”

Kim Húc lộ ra biểu tình như đang suy tư cái gì, Thượng Dương không đuổi kịp tư duy của hai thầy trò này, hỏi: “Câu này có nghĩa là sao?”

“Ý của sư phụ tôi là” Kim Húc giải thích nói, “Lưu Vệ Đông không phải muốn gánh tội thay cho người khác, mục đích của gã cũng không phải hy vọng công an sẽ nghi ngờ gã là hung thủ, mà là cho rằng thi thể bị ném ở cái nơi kia, sẽ không sớm bị người khác phát hiện, không ai biết Giả Bằng Phi đã chết. Chúng ta hiện tại đã rõ ràng, Lưu Vệ Đông và Giả Bằng Phi vẫn là tương đối quen thuộc, gã nhất định biết rõ các mối quan hệ xã hội của Giả Bằng Phi, biết rõ sau khi Giả Bằng Phi mất tích, người trong thôn trang cùng vợ của gã ta đều chỉ cho rằng gã ta lại đi ra ngoài làm công, trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không có ai tìm gã ta, lại chờ thêm một khoảng thời gian nữa, cuối cùng có người phát hiện ra sự mất tích của gã ta thì thi thể bị ném ở vùng hoang vu hẻo lánh cũng đã sớm bị hư thối, bị động vật gặm cắn, có thể lưu lại manh mối hữu dụng nào hay không thì cũng khó mà nói.”

Thượng Dương thoáng đuổi kịp một chút, vẫn là có chỗ không rõ, hỏi: “Cái này có liên quan gì đến chuyện gã cố tình bại lộ trước camera an ninh?”

Kim Húc nói: “Lãnh đạo, cậu có hơi ngốc đấy.”

Thượng Dương: “?”

Anh muốn nổi giận, nhưng chú ý đến Lịch Kiệt còn ở đây nên phải nhịn xuống.

Bất quá rất nhanh anh phát hiện, hai người Lịch Kiệt và Viên Đinh đều là một vẻ mặt “Tôi không có nghe thấy cái gì hết nha.”, Viên Đinh nhìn chung quanh, còn Lịch Kiệt thì nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thượng Dương: “???”

“Lưu Vệ Đông cho rằng đây sẽ không được xem là một vụ án giết người.” Kim Húc nói, “Camera an ninh quay được Giả Bằng Phi trở về nhà, xe van cũng đậu ở trong nhà, qua một khoảng thời gian phát hiện Giả Bằng Phi mất tích, công an bắt đầu tìm người, Lưu Vệ Đông cùng xuất hiện với Giả Bằng Phi ở trong camera sẽ bị công an hỏi chuyện, đến lúc đó gã có thể nói với công an, ngày đó chỉ là đến nhà Giả Bằng Phi làm khách, qua một chút thời gian liền rời khỏi, sau khi gã đi khỏi Giả Bằng Phi đã từng đi qua nơi nào, gã cũng không biết. Giả Bằng Phi sống không thấy người chết không thấy xác, vụ án loại này thông thường sẽ bị kết thành án mất tích tạm thời.”

Mỗi năm người mất tích nhiều vô số kể, có đôi khi kết án qua loa cũng là hành vi bất đắc dĩ.

Thượng Dương nói: “Chính là có hung khí, hung khí còn có vân tay của gã, lưu lại manh mối giết người rõ ràng như vậy, nói qua được sao?”

“Đúng vậy, đây là điểm đáng ngờ lớn nhất.” Kim Húc nói, “Sư phụ, điểm này anh thấy thế nào?”

Lịch Kiệt nói: “Trong chốc lát cũng nghĩ không ra, có thể vấn đề là nằm ở người thứ ba. Người này sẽ là ai đây?”

Thượng Dương nói: “Bất luận hắn ta hoặc cô ta là ai, khả năng bị nghi ngờ cùng Lưu Vệ Đông hợp mưu giết người vứt xác là rất cao, có lẽ không phải là Lưu Vệ Đông ngẫu nhiên tìm người giúp đỡ.”

“Cậu em họ kia không phải đã nói, Giả Bằng Phi lúc trước có người giúp đỡ cùng đào thi hay sao? Là người của tỉnh lân cận.” Kim Húc nói, “Ngày mai tôi đi điều tra người này trước. Tôi sẽ đến phân cục hỏi thăm về mấy vụ án nữ thi bị trộm trong năm nay, có thể sẽ có chút manh mối.”

Về tới phân cục Gia Chúc Viện.

Bác bảo vệ mở thanh chắn chạy bằng điện lên, nhìn nhìn vào trong xe, tiếp tục nhận nhầm Thượng Dương thành cô gái, quở trách mà nói: “Tiểu Kim, sao lại để bạn gái lái xe như thế?”

Một xe bốn người: “……”

Lịch Kiệt và Kim Húc không ở cùng tòa nhà, đậu xe ở sân xong, anh ta liền tạm biệt ba người khác, hỏi câu: “Trong nhà ngủ được không? Tiểu Viên, nếu không cậu đến nhà tôi ngủ đi?”

Viên Đinh và Kim Húc nhất thời suy nghĩ khác nhau nhưng không hẹn mà cùng giống nhau, hai người đều không lên tiếng trả lời.

Thượng Dương cho rằng Viên Đinh bị buồn ngủ đến choáng váng, thay cậu ta trả lời Lịch Kiệt: “Ngủ được mà, đội trưởng Lịch, anh mau trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai gặp.”

Vì thế Lịch Kiệt rời đi.

Nhà của Kim Húc.

Ký túc xá của cục phó Kim độc thân, là một căn nhà hai phòng ngủ.

Tối hôm qua, Thượng Dương ngủ ở trên giường lớn phòng ngủ chính, Viên Đinh ngủ trên giường gỗ đơn phòng ngủ phụ, Kim Húc hơn nửa đêm mới trở về, hắn ngủ ở trên ghế sô pha bên ngoài đến chưa đầy ba tiếng..

“Hôm nay không thể để chủ nhà tiếp tục ngủ sô pha.” Thượng Dương nhìn Kim Húc nói, “Đều là nam, ngủ cùng nhau cũng không có gì, đúng không?”

Viên Đinh mới từ toilet ra tới thì nghe thấy tin sốt dẻo này, cho nên vội dừng bước, không muốn ra ngoài làm phiền người khác, chủ yếu là sợ làm phiền chủ nhà.

Trong phòng khách, giọng điệu Kim Húc ra vẻ sao cũng được, nói: “Đương nhiên không có gì. Tôi sao cũng được.”

Thượng Dương nói: “Vậy là tốt rồi.”

Sau đó anh liền một mình tiến vào phòng ngủ phụ mà đi ngủ.

Kim Húc: “……”

Viên Đinh: “……”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.