Cả người Ngôn Hạ vừa đau vừa nhức, đặc biệt là đầu, đau như có thứ gì đó rất lớn vừa cán qua.
Chiếc giường lớn rất lộn xộn. Ngôn Hạ miễn cưỡng đứng dậy, cô nhìn xung quanh. Đây là một phòng ngủ có diện tích gần bằng toàn bộ căn hộ nhỏ của cô. Rèm cửa gồm hai màu đen trắng, đồ đạc trong phòng rất đơn giản và tinh tế.
Tàn tích của đêm qua hiện lên trong đầu Ngôn Hạ. Cô say rượu… ôm lấy Ninh Trác Nhiên và hôn anh… Ôi trời, cô đã làm gì vậy!
Ngôn Hạ vội vàng ngồi dậy, đã không có ai bên cạnh nữa. Cô chỉ mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa, bộ quần áo cô mặc trước đó không thấy đâu nữa.
Bước chân trần xuống đất, Ngôn Hạ đi một vòng quanh phòng, trong phòng ngủ có một phòng để đồ rộng 20 đến 30 mét vuông, quần áo của Ninh Trác Nhiên được sắp xếp gọn gàng trong đó.
Ngôn Hạ cảm thấy hoảng sợ xen hụt hẫng. Cô không nhớ chuyện gì đã xảy ra vào đêm qua. Ninh Trác Nhiên sẽ không để cô ở phòng của anh. Chẳng lẽ cô say quá nên mặt dày ở đây, thậm chí đuổi Ninh Trác Nhiên đi.
“Cốc – cốc – cốc!”
Người bên ngoài lịch sự gõ cửa ba lần.
“Mời vào.” Ngôn Hạ giật mình nói.
Cửa mở ra, dì Triệu đứng ở cửa, cầm một đống quần áo sạch sẽ nhìn cô: “Cô Ngôn, quần áo của cô đã gửi đi giặt. Buổi chiều họ sẽ mang tới. Đây là quần áo phu nhân mua lúc trước nhưng chưa từng dùng. Thiếu bảo cô Ngôn hãy dùng tạm trước.”
Làn da lộ ra bên ngoài áo ngủ lụa có chút lạnh, sắc mặt Ngôn Hạ tái nhợt, cô cầm lấy quần áo, cố cong môi nở nụ cười. “Làm phiền dì rồi.”
“Đại thiếu gia chạy bộ sắp về rồi, cô Ngôn tắm rửa xong có thể ăn sáng.” Không hiểu sao vẻ mặt của dì Triệu có chút phức tạp, thở dài một hơi rồi đóng cửa đi ra ngoài.
Ngôn Hạ cảm thấy lạnh lẽo, ánh mắt dì Triệu nhìn thấy cô khác với tối hôm qua.
Người phụ nữ trạc tuổi mẹ cô này chắc hẳn rất sốc, một cô gái trẻ như cô lại đi làm tình nhân.
Ngôn Hạ cười khổ trong lòng, nhưng sự bối rối trong cô rất nhanh biến mất.
Chẳng sao cả, Ngôn Hạ chỉ cần coi đây là một công việc đặc biệt, Ninh Trác Nhiên là sếp của cô. Việc cô phải làm bây giờ là làm việc chăm chỉ để làm hài lòng sếp, cô sẽ không bao giờ say xỉn và làm rối tung công việc của mình như hôm qua nữa.
Khi đến phòng ăn, Ninh Trác Nhiên đã ngồi vào bàn. Anh thay một bộ quần áo thể thao màu trắng, trái ngược với vẻ mệt mỏi của Ngôn Hạ, anh trông rất sảng khoái và vui vẻ.
“Em xin lỗi!” Ngôn Hạ ngồi xuống và xin lỗi “Tối qua em quá say. Em có làm điều gì kỳ lạ không?”
Ninh Trác Nhiên liếc nhìn cô, ôn nhu nói: “Còn nhớ không?”
Ngôn Hạ thầm than trong lòng, mạnh dạn nói: “Em chỉ có ấn tượng mơ hồ.”
“Em ôm tôi không buông, nói thích tôi chết đi được, cả đời này chỉ yêu tôi thôi.” Ninh Trác Nhiên đưa một miếng bánh mì vào miệng, vẻ mặt tự tin nói.
Ngôn Hạ mặt đỏ bừng. “Không phải chứ?… Thực sự như vậy sao?… Anh hãy coi như em nói lung tung đi…”
“Không lẽ em lừa tôi?” Ninh Trác Nhiên nheo mắt, khóe mi hơi nhếch lên, có cảm giác như anh đang cố tình trêu chọc Ngôn Hạ.
Ngôn Hạ vội vàng lắc đầu: “Không phải… Em không lừa anh…”
Ngôn Hạ muốn nói mình say rồi nói nhảm nhưng hiển nhiên Ninh Trác Nhiên đã hiểu lầm ý của cô, khóe miệng cong lên. “Tôi không nghĩ rằng em có thể lừa tôi. Ngày hôm qua em còn nhất định phải cưỡi lên tôi. Hành động đó có ý nghĩa gì sao?”
Nếu có cái hố trên mặt đất, Ngôn Hạ chắc chắn sẽ nhảy xuống ngay lập tức.
“Thực xin lỗi, em không biết mình sẽ như thế này, em nhất định sẽ không bao giờ uống rượu nữa.” Ngôn Hạ sắp khóc đến nơi rồi, cô muốn giơ tay thề độc.
“Tôi đoán em muốn cưỡi ngựa lớn.” Ninh Trác Nhiên nhìn bộ dạng đáng thương của Ngôn Hạ, muốn trêu chọc cô. “Em không coi tôi là ba em chứ?”
Ngôn Hạ lắc đầu lia lịa. “Không, tất nhiên là không. Anh chỉ hơn em tám tuổi thôi. Nếu bố em còn, ông ấy cũng gần năm mươi rồi.”
“Bố em… không phải có một công ty sao?” Ninh Trác Nhiên sững sờ, anh vẫn nhớ lúc đó Điền Hạo Vũ chuyển yêu cầu của Ngôn Hạ, nói rằng cô hy vọng anh có thể giúp đỡ công ty của bố cô, đừng để công ty bị phá sản.
Ngôn Hạ cúi đầu, khẽ nói: “Đó là bố dượng của em.”
Ninh Trác Nhiên đã hiểu, đây hiển nhiên không phải là một chủ đề thoải mái, anh ho nhẹ một tiếng. “Được rồi, mau ăn đi. Ăn xong tôi sẽ đưa em trở lại trường học.”
Dì Triệu tình cờ mang sữa ra, cười nói: “Thiếu gia, không nên phiền đến cậu, lão Chu ở đây, để tài xế Chu lái xe đưa cô Ngôn về.”
“Không cần, em có thể đi tàu điện ngầm.” Ngôn Hạ nói. “Vừa hay có thể tập thể dục.”
Ninh Trác Nhiên liếc nhìn dì Triệu. Dì Triệu biết mình đã quá lời nhưng bà không cam lòng, ghé vào tai Ninh Trác Nhiên nói nhỏ: “Thiếu gia, quần áo của phu nhân, sau này phu nhân hỏi tôi cũng không biết giải thích sao, tốt hơn để cô Ngôn trở về thay ra rồi để tài xế Chu mang về.”
Chỉ là một bộ quần áo, trong tủ đồ của mẹ anh có mấy trăm bộ, còn phải giải thích?
Ninh Trác Nhiên mặt không biểu tình nói: “Ngôn Hạ mặc khá hợp. Nếu mẹ tôi hỏi cứ nói rằng tôi tặng cho người khác rồi.”
Dì Triệu có chút ngượng ngùng, nhanh chóng đáp lại một tiếng “Vâng”.
Ngôn Hạ vùi đầu vào bữa ăn, giả vờ như không nghe thấy những gì họ nói. Mái tóc dài của cô được buộc thành hai búi, buông qua vai, phối hợp với chiếc váy batik này, cô trông thật mềm mại và tươi tắn.
Từ góc độ của Ninh Trác Nhiên, anh có thể nhìn thấy gương mặt thanh thoát và những ngọn tóc mượt mà.
Không biết tại sao, tim anh trở nên mềm nhũn.
Tuy nhiên Ngôn Hạ vẫn luôn im lặng, sau khi ăn xong bữa sáng, cô thất thần ngồi đó.
Ninh Trác Nhiên nhanh chóng kết thúc bữa ăn, Ngôn Hạ cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi ra phía sau nhà, nói nhỏ vào tai anh: “Anh bận như vậy, không cần đưa em về đâu, buổi sáng em không có tiết học. Phong cảnh ở đây rất đẹp, em muốn nhìn ngắm xung quanh.”
Ninh Trác Nhiên cúi mặt nhìn cô.
Ngôn Hạ tỏ ra rụt rè, ngay lập tức im lặng. Với người khác Ngôn Hạ còn có thể phản đối nhưng với Ninh Trác Nhiên thì không. Cô luôn sợ anh, chỉ cần anh liếc nhìn cô với vẻ mặt không vui, cô sẽ lập tức đầu hàng.
Khi hai người đi đến khu vườn, Ninh Trác Nhiên thay đổi quyết định, thay vì tự mình lái xe, anh bảo tài xế Chu đưa họ đi.
Tài xế Chu là tài xế đến đón Ngôn Hạ ngày hôm qua, ông lên xe của Ninh Trác Nhiên và đưa Ngôn Hạ đến trường.
Dọc đường đi Ngôn Hạ dựa vào lưng ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì, khi cách trường học hai dãy nhà, Ninh Trác Nhiên bảo tài xế Chu dừng xe, cảm ơn ông ấy.
“Em đi đây.” Ngôn Hạ tạm biệt Ninh Trác Nhiên nhưng cô chưa bước đi mà theo bản năng đợi Ninh Trác Nhiên trả lời.
Ninh Trác Nhiên im lặng nhìn cô.
Ngôn Hạ không biết có chuyện gì, bối rối hỏi lại. “Em… em có thể đi được chưa?”
Ninh Trác Nhiên chỉ vào mắt của mình, nhưng vẫn không nói.
Ngôn Hạ nghiêng người nhìn mắt anh không thấy có gì lạ, khó hiểu hỏi: “Mắt anh sao vậy? Anh muốn đi bệnh viện không?”
“Hôm qua em hôn tôi, sao hôm nay lại quên?” Ninh Trác Nhiên chậm rãi nói, vui vẻ nhìn đôi má trắng nõn của Ngôn Hạ trở nên ửng hồng.
Ngôn Hạ cắn môi liếc nhìn tài xế Chu, ông ấy vẫn nhìn thẳng phía trước.
Cô cúi người nhanh chóng hôn lên mắt Ninh Trác Nhiên rồi vội vàng kéo cửa xe rời đi.
Ninh Trác Nhiên hài lòng nhìn theo bóng dáng mảnh mai dần dần biến mất khỏi tầm mắt của mình.
Tài xế Chu đợi một hồi không thấy lệnh, mới thận trọng hỏi: “Thiếu gia, bây giờ có đến công ty không?”
Ninh Trác Nhiên dựa lưng vào ghế, một lúc sau mới hỏi: “Hôm qua ông đón Ngôn Hạ phải không?”
“Đúng vậy!” Tài xế Chu sửng sốt.
“Có gì không bình thường sao?” Ninh Trác Nhiên thẳng thừng nói. “Từ tối hôm qua Ngôn Hạ đã có chút không vui.”
Tài xế Chu suy nghĩ một lát rồi nói: “Hôm qua tôi đi đón cô Ngôn, cô Winnie ngồi ở ghế sau, cô Ngôn đành ngồi phía trước nhưng tôi không nghĩ cô Ngôn để bụng chuyện này. Điều này có được tính không? “
Ninh Trác Nhiên trở nên lạnh lùng. Có những quy định bất thành văn về vị trí ngồi trong xe. Nếu người lái là tài xế, ông chủ thường ngồi ở phía sau, cấp dưới ngồi ở ghế phụ lái. Nếu người lái xe có địa vị cao, những người có địa vị ngang bằng thường ngồi ở ghế phụ lái thay vì ngồi phía sau.
Là thư ký của Ninh Trác Nhiên, Winnie rất rõ những điều kiêng kỵ này, cô lựa chọn ngồi ở ghế sau, để Ngôn Hạ ngồi ở phía trước, hiển nhiên là không coi Ngôn Hạ ra gì.
“Còn nữa.” Tài xế Chu nhìn sắc mặt Ninh Trác Nhiên, nói tiếp: “Hôm qua khi cô Winnie trở về, cùng tôi nói chuyện một lát, nói cô Ngôn theo thiếu gia đã được một thời gian, tình tình không được tốt lắm, tôi cũng tò mò nên nói với dì Triệu.”
Thảo nào hồi sáng dì Triệu nói như vậy, liệu bà có làm Ngôn Hạ khó xử khi anh vắng nhà không?
Khuôn mặt của Ninh Trác Nhiên trở nên khó coi, không khí như đột ngột đóng băng.
Một lúc sau, anh lạnh lùng nói: “Lái xe, đến công ty.”
–
Cuối tuần, Ngôn Hạ thu dọn đồ đạc, đi ra khỏi cổng trường. Điện thoại của cô đổ chuông, đó là một số lạ.
“Xin chào, có phải cô Ngôn không?” Một giọng nói ngọt ngào vang lên.
“Đúng vậy, cô là ai?” Ngôn Hạ cảnh giác hỏi, hiện tại có rất nhiều kẻ lừa đảo, tất cả đều giả vờ rất hòa nhã.
“Tôi là thư ký của Ninh tổng. Tôi đang ở cổng trường, xe tôi màu đen mang biển số XX5888.”
Ngôn Hạ nhìn xung quanh, quả nhiên có một chiếc xe như vậy đang đậu bên kia đường, cửa sổ xe hạ xuống, một người phụ nữ vẫy tay về phía cô.
Ngôn Hạ khó hiểu, bước tới hỏi: “Thư ký Winnie đâu?”
“Cô ấy đi rồi. Tôi tiếp quản công việc của cô ấy. Tôi là Anna.” Thư ký mới nở nụ cười ngọt ngào.