Kim Bài Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 52: Xúi giục, tỉnh ngộ



“Thế tử của Trần vương, trước kia nhất định thường khi dễ ngươi đúng không?”

Giọng nói của Phượng Mạt Vũ rất trong trẻo, rất mềm mại, cũng rất ấm áp.

Quân Ngang nghe, bỗng nhiên đặc biệt tin tưởng.

Ngẩng đầu, nhìn Phượng Mạt Vũ, hốc mắt ửng đỏ, lại cúi xuống.

Trầm mặc một hồi lâu, mới lên tiếng, “Hắn nói, trên đời này, sẽ không ai giúp ta, ngôi vị hoàng đế này, sớm muộn cũng không thuộc về ta, hơn nữa, Hoàng thúc căn bản không quan tâm ta sống hay chết, mẫu hậu cũng không quản ta…ta. . . . . .”

Bắt đầu từ ba tuổi, hắn liền bị đủ loại ám sát, đủ loại đe dọa.

Trên Long Sàng, các loại côn trùng dọa người, trong cơm canh, đủ loại, ăn vào cả người bị bệnh sởi, gia vị khiến thượng thổ hạ tả.

Phụ hoàng thương yêu hắn không có ở đây, nãi ma ma (bà vú) cũng không ở đây. Hắn không biết, ai sẽ thương hắn, ai sẽ bảo vệ hắn.

“Bọn họ mặc kệ ngươi…ngươi cũng không quản chính mình sao?” Phượng Mạt Vũ hỏi, tiến lên lôi kéo Quân Ngang, đi vào trong đình.

Tình ý sâu xa nói, “Con người lúc còn sống, trừ mình ra, ai cũng không nhờ vả được, chính ngươi không kiên cường, không dũng cảm, ai sẽ kiên cường thay ngươi, dũng cảm thay ngươi, sống thay ngươi, hơn nữa, ngươi còn nhỏ như thế, ngươi không nghĩ đường lui cho mình, tạo ra đường sống, sớm muộn chết như thế nào cũng không biết!”

Quân Ngang hoảng sợ.

“Ta. . . . . .”

Những lời này, từ xưa tới nay chưa từng có ai nói với hắn.

Hôm nay nói ra từ trong miệng một tiểu muội muội, đáng sợ biết bao!

“Hơn nữa, ngươi mới là Hoàng đế, cửu ngũ chí tôn, một Thế tử như hắn là cái khỉ gió gì, đến tư cách liếm đầu ngón chân ngươi cũng không có, ngươi nói hướng đông, đừng nói hắn, ngay cả phụ thân hắn, tuyệt đối cũng không dám đi hướng tây, ngươi nói con vật đó là ngựa, cho dù là con bò, thì cũng phải là ngựa, cho dù một cái hắt hơi của ngươi, các đại thần cũng phải xem thành mưa xuống, hơn nữa còn phải là cơn mưa xối xả.

Nhìn nhìn tên nô tài kia đi, thật là cái gì cũng sai, trơ mắt nhìn ngươi bị khi dễ, không tiến lên giúp ngươi thì thôi, còn núp ở góc run lẩy bẩy, chí cực vô dụng. Nếu đổi thành ta, đã sớm mang xuống, đánh mấy trăm đoản côn, đánh cho cái mông hắn nở hoa, ruột thủng bụng nát, ném ra ngoài cho chó ăn.

Nếu xem cuộc sống hiện tại của ngươi, nói dễ nghe, áo cơm vô ưu, nói khó nghe một chút, chính là không bằng heo chó!”

Phượng Mạt Vũ khẳng khái gạn đục khơi trong, bàn luận viễn vông, Quân Ngang thật sự thở hốc vì kinh ngạc.

Hắn chưa bao giờ biết, quyền lợi của hắn lại lớn như vậy.

Hơn nữa, Phượng Mạt Vũ nói cuộc sống của hắn, thật sự là cẩm y ngọc thực, lại không bằng heo chó.

Không có tự do, không có tôn nghiêm, không có ngày mai!

Bên trong tường cao, không thấy được cảnh tượng ngoài tường.

Bỗng nhiên, Quân Ngang nắm chặt tay Phượng Mạt Vũ, nước mắt rơi như mưa, “Mạt Vũ muội muội, ngươi giúp ta!”

Không biết vì sao, hắn cảm thấy, Phượng Mạt Vũ có thể giúp được hắn.

Phượng Mạt Vũ sững sờ, nghiêng đầu nhìn về phía Phượng Mặc Hàm.

Phượng Mặc Hàm bĩu môi, “Đừng nhìn ta, dù sao ta vẫn lấy ngươi làm chủ!”

Ngụ ý, ngươi đồng ý, ta liền giúp, ngươi không đồng ý, ta liền thấy chết mà không cứu!

Mà Phượng Mặc Hàm cũng cảm thấy, trước đó chỗ tối vốn có ám vệ, nhưng sau khi Phượng Mạt Vũ bàn luận viễn vông, lại không nói tiếng nào mà âm thầm bỏ đi rồi.

Có lẽ, đúng như Mạt Vũ suy đoán, tên Quân Vũ Nguyệt bại hoại này, đã sớm biết sự tồn tại của bọn hắn rồi.

Lại không nói ra. Diễn đàn L (ê) Q +_ú y Đ : Ô’ >/ n

Chẳng lẽ, hắn nghĩ thả giây dài, câu cá lớn, lừa nương bọn họ?

Phượng Mặc Hàm nắm chặt quả đấm, hắn tuyệt đối sẽ không để tên Quân Vũ Nguyệt bại hoại này thực hiện được!

Tuyệt không!

Lấy được sự đồng ý của Phượng Mặc Hàm.

“Cũng không phải là không thể giúp ngươi, nhưng mà, trước hết ngươi phải cường đại lên, nếu không, ai cũng không giúp được ngươi, ai cũng không cứu được ngươi!”

Quân Ngang không ngu ngốc, lời nói của Phượng Mạt Vũ, hắn hiểu.

Dùng sức gật đầu một cái.

Trong vườn hoa.

Mùi hoa, mùi rượu, mùi của mỹ nhân.

Người người khóe miệng mỉm cười, cung kính lễ độ.

Nhưng, đáy lòng của từng người đều có tính toán của riêng mình.

Thừa Tướng Phượng Lâm An nhiều lần muốn đứng dậy, tiến lên, đi xem một chút, cô nương ngồi ở bên cạnh Nhiếp Chính vương Quân Vũ Nguyệt, có phải là nữ nhi hắn hay không, nhưng chỉ thấy nàng khéo cười tươi đẹp làm sao, con ngươi lành lạnh, đối với hắn, hình như cũng không quen thuộc, bất đắc dĩ, đành thôi.

Mấy hài tử nhà Thân Vương, bởi vì đồ vật đáng tiền trên người đều bị Phượng Mặc Hàm vơ vét sạch sẽ, không còn mặt mũi ra ngoài gặp người, cũng không theo lễ nghi, đều phái gã sai vặt tới đây báo cho Quân Vũ Nguyệt, gia trưởng của mình, một đám người buồn bực trở về nhà của mình.

Phượng Khuynh Thành đợi Phượng Mặc Hàm, Phượng Mạt Vũ trở lại, liền đứng dậy cáo từ.

Quân Ngang đứng ở bên cạnh Quân Vũ Nguyệt, vô cùng không muốn xa Mặc Hàm, Mạt Vũ, rồi lại không thể nói gì, vành mắt ửng đỏ, đáng thương.

Trên xe ngựa.

Phượng Mặc Hàm, Phượng Mạt Vũ nói qua chuyện đã xảy ra ở Vương phủ.

Phượng Khuynh Thành trầm mặc, một hồi lâu mới lên tiếng, “Mặc dù nương biết các con có lí do làm như thế, nhưng, các con lại gây thù vơid bọn người Thế tử của Trần vương, nhất thời hắn suy nghĩ không ra, nhưng mà, qua thời gian, nhất định có thể suy nghĩ ra, đến lúc đó, các con cần phải nghĩ kỹ, đến lúc đó ứng đối như thế nào, dù sao cường long khó áp địa đầu xà!”

Phượng Mặc Hàm, Phượng Mạt Vũ liên tục gật đầu.

“Nương, chúng con làm sai sao?” Phượng Mạt Vũ vùi ở trong ngực Phượng Khuynh Thành hỏi.

Phượng Khuynh Thành lắc đầu, “Không có sai, nếu hắn trong lúc nguy nan vứt bỏ các con mà không để ý tới, các con cũng không cần ra tay giúp hắn, người, nên tri ân đồ báo, không thể trái với lương tâm của mình!”

Phượng Mặc Hàm, Phượng Mạt Vũ cười.

“Nương, người thật tốt!”

Phượng Khuynh Thành bất đắc dĩ cười một tiếng.

Nàng không có tốt, là hai hài tử quá tốt, quá hiểu chuyện, khiến cho nàng không tức giận được.

Trần Vương phủ.

Trần vương tức giận nhìn Quân Tử Ngọc quỳ gối một bên, tay run rẩy, mắng, “Đồ khốn kiếp, những điều ngày thường dạy cho ngươi, dường như ngươi không có học được, bắt nạt kẻ yếu thì ngươi học mười đủ mười, hắn là ai, hắn là Hoàng đế, dù trong tay hắn không có thực quyền, mọi sự không được làm chủ, đó cũng là chính nhi bát kinh (huyết mạch chính cống) của Hoàng đế, ngươi là ai, ngươi chỉ là một Thế tử nho nhỏ, một khi chuyện ngươi khi dễ hắn, bị hắn truyền đến tai Nhiếp Chính vương, đừng nói là ngươi, chính là cả Trần Vương phủ, trong nháy mắt tan thành mây khói, cũng khó tránh khỏi!”

Tính khí của Quân Vũ Nguyệt.

Căn bản là lục thân bất nhận (lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận), máu lạnh vô tình.

Những năm qua, hắn bỏ mặc không quan tâm Quân Ngang, nhưng không phải là không bảo vệ.

Thế mà tên tiểu tử đáng chết này, không biết nặng nhẹ, cứng rắn làm rối loạn kế hoạch của hắn.

Quân Tử Ngọc bị hù dọa.

Sắc mặt trắng bệch.

Cầu cứu nhìn sang một bên.

Nam tử trung niên ngồi ở trên ghế, khẽ mở miệng, “Vương gia, hôm nay đã gây ra chuyện rồi, ngài trách Thế tử gia cũng không làm nên chuyện gì, vẫn nên suy nghĩ xem, làm thế nào đền bù!”

Trần vương hít sâu một hơi, khoát tay ý bảo Quân Tử Ngọc đi xuống.

Cùng nam tử trung niên, cẩn thận thương lượng một phen!

Nhiếp Chính Vương phủ.

Thư phòng. Diễn đàn L % ê Q [email protected]# úy Đ * ôn ngôn tình

Quân Vũ Nguyệt nghe Ám Nhất bẩm báo, sắc mặt lành lạnh, không nhìn ra là tức, hay là giận.

Một hồi lâu mới lên tiếng, “Nếu Ngang nhi có một nửa cơ trí ngoan kình (tàn nhẫn và mạnh mẽ) của Mặc Hàm, Mạt Vũ, thì tốt!”

Hắn vẫn cho là, không quan tâm, để mặc như vậy, có lẽ, chính là cách bảo vệ hắn tốt nhất.

Nhưng không nghĩ, những người đó càng ngày càng được voi đòi tiên, ở trên địa bàn Nhiếp Chính Vương phủ, cũng dám làm bậy.

Cũng hi vọng, Quân Ngang có thể vào một ngày không chịu nổi nữa phản kích lại, giết mọi người trở tay không kịp.

Nhưng hắn lại quên mất, Quân Ngang vẫn còn là con nít. Hắn, Quân Vũ Nguyệt, nếu không làm gì đó, thì thật không xứng với uỷ thác lúc lâm chung của hoàng huynh đã mất!

“Vương gia. . . . . .”

Ám Nhất khẽ gọi.

Thật ra thì, cũng là hôm nay hắn mới biết, bọn người Thế tử của Trần vương to gan lớn mật, lại dám vụng trộm khi dễ Hoàng thượng.

Đúng như Mạt Vũ tiểu thư từng nói, cho dù Hoàng đế còn nhỏ tuổi, không có thực quyền, hắn cũng chính là chính nhi bát kinh của Hoàng đế.

Cửu ngũ chí tôn, ai dám miệt thị, vô lễ!

Hoàng quyền, không được phép không tôn trọng!

Hồi lâu, Quân Vũ Nguyệt đứng dậy.

“Vào cung. . . . . .”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.