Kill Your Husband

Chương 45: Mặt sau của bức họa Đức mẹ Maria là ác ma sao



“Em đã khiến tôi yêu em. Tôi vốn dĩ không muốn vậy.” – “Sau lưỡi dao” Neil Gaiman

Sau khi bình tĩnh lại, Dương Lam nói rất nhiều, uống nước cũng vội vàng, trà đặc cùng lá trá nghẹn vào khí quản, cô ta ho mạnh, những giọt nước mắt vừa dừng lại bắt đầu chảy ra ngoài, từ cằm nhỏ giọt đến đùi rồi lan rộng ra tạo thành một vệt tối màu, vệt nước mở rộng nhiều lần, tiếp xúc với các vết bẩn khác trên quần thể thao.

Cô ta ngồi cùng Lương Duyệt Nhan trên ghế sofa, cô ta xem cô làm điểm tựa, dựa cả người vào trên người Lương Duyệt Nhan, tay cô đặt trên lưng cô ta, thỉnh thoảng vỗ nhẹ vài cái.

Bọn họ hỏi rất nhiều vấn đề, điện thoại Dương Lam chỉ còn 10% pin, không ngừng có điện thoại gọi điện, người quen hoặc người lạ, cô ta đều không nhận.

“Cô không nhận điện thoại sao?” Lạc Hiền thật sự không nhịn được, cẩn thận hỏi.

Ánh mắt cô ta trống rỗng, nhìn về phía Lương Duyệt Nhan nói: “Tôi không còn chuyện gì quan trọng nữa.”

Tuân theo quy trình công kiểm pháp (công an, kiểm sát, tư pháp), Lạc Hiền, đội trưởng Mã, Kinh Tố Đường giới thiệu bản thân với Dương Lam, bật thiếu bị ghi âm và thu thập chứng cứ, hỏi ra từng câu đã chuẩn bị, không bỏ sót. Dương Lam sau khi cuồng loạn, não bộ vô cùng rõ ràng, ngày hôm đó Cảnh Dương mất tích cô ta đã trải qua những gì, cô ta ghi chú đầy đủ lại theo dòng thời gian trong bản ghi nhớ ở điện thoại, cũng theo thời gian tương ứng để mở những bức ảnh cô ta chụp cùng ngày trong đó.

Cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc đối thoại này.

Kinh Tố Đường nhận lấy điện thoại cẩn thận xem kỹ, một bức ảnh vào khoảng 7h30 sáng cùng ngày, trong khu phố, anh mở to đôi mắt mệt mỏi nhìn vào bức ảnh. Trong góc ảnh có bóng người mơ hồ, nhịp tim Kinh Tố Đường tăng nhanh. Anh không quan tâm đến việc chờ đến khi cuộc trò chuyện kết thúc, anh hỏi: “Cô Dương, hai vị này là…”

Dương Lam cua mày nhìn vài giây, cô ta rất nhanh nhận ra: “Cảnh… Chị gái Tiểu Lam của Cảnh Dương và mẹ của cô bé. Gia đình ba người bọn họ sống trên lầu nhà chúng tôi.”

“Thật sao?” Lạc Hiền rướn người về phía trước, anh ta trao đổi ánh mắt với Kinh Tố Đường. Đây là một tin tức mới quan trọng.

Dương Lam khẳng định.

“Trường học của Tiểu Lam có phải trường Trung học Dương Thành số 5 không?” Đội trưởng Mã nhớ lại chi tiết, đặt câu hỏi.

“Đúng. Là trường trung học đối diện tiểu khu chúng tôi, Cảnh Dương cũng sẽ học ở trường này.”

Đội trưởng Mã lại hỏi, lần này ông hỏi Kinh Tố Đường: “Luật sư Kinh, Chung Minh Hân cũng từng nói đến trường Trung học Dương Thành số 5, phải không?”

KinH Tố Đường vô cùng quen thuộc với thông tin của mỗi nạn nhân, anh gật đầu, nhanh chóng tóm tắt lại theo suy nghĩ này: “Đúng vậy. Ngoài ra hai người kia, Cốc và Trần, họ ở một trường trung học tư thục khác, cách Trung học Dương Thành số 5 với đường kính không vượt quá 1km.”

Đội trưởng Mã trầm tư.

Dương Lam khó hiểu: “Có quan hệ gì với Tiểu Lam sao?”

“Chúng tôi phát hiện chứng cứ có thể có liên quan.” Lúc nói xong lời này, đội trưởng Mã nhìn Lương Duyệt Nhan: “Hung thủ trong vụ án Tiểu Cảnh có thể là cùng một người trong vụ án của Tiểu Lam.”

Dương Lam siết chặt bàn tay, hàm răng cô ta nghiến chặt: “Không thể tha!”

Đội trưởng Mã nhớ kỹ chi tiết mới phát hiện này, chữ viết rắn rỏi cứng cáp của người đàn ông, sau khi viết xong ông còn viết một chấm hỏi, ước lần lớn gấp ba lần kích thước chữ, “Nó có thể là điểm đột phá, sau khi báo cáo tôi sẽ tổ chức cuộc điều tra.”

“Cô có biết người bên ngoài nói như thế nào không?” Dương Lam lại nhìn về phía Lương Duyệt Nhan, giống như cô ngồi ở chỗ đó có thể cổ vũ cho cô ta, cô ta cười không nổi, khóc cũng cạn nước mắt, vẻ mặt vặn vẹo: “Tòa nhà của chúng tôi phong thủy không tốt, trước đây Tiểu Lam gặp chuyện không may, hiện giờ lại đến lượt Cảnh Dương, ngay cả tiểu khu cũng bị người ta chỉ trỏ bàn tán, giống như chúng tôi làm sai cái gì vậy.”

Lương Duyệt Nhan tiến đến bên tai cô ta nói một câu gì đó, Kinh Tố Đường không nghe được rốt cuộc cô nói cái gì, chỉ cảm thấy bên tai mình giống như bị hơi thở ấm áp lúc cô nói chuyện thổi qua.

Kinh Tố Đường bí mật siết cổ tay mình, sợi dây bạc trên cổ tay khảm vào da thịt, đau đớn làm đầu óc anh thanh tỉnh lại.

Cuộc hỏi đáp gần giữa trưa mới kết thúc.

Nhóm người chậm rãi đi ra khỏi căn nhà gỗ này, Dương Lam đi sau Lương Duyệt Nhan, cô ta gọi cô lại, áy náy nhìn sườn mặt cô: “Thật sự xin lỗi cô.”

“Không sao.” Lương Duyệt Nhan ôn hòa đáp lại: “Tôi có thể hiểu được.”

“Những lời cô nói vừa rồi… thật ra tôi cảm thấy khá hơn nhiều.” Dương Lam nhấp đôi môi khô khốc, cô ta miễn cưỡng gượng cười, nụ cười ngoại trừ thê lương còn có tuyệt vọng: “Tôi biết như vậy không tốt, nhưng tôi không vượt qua được chuyện này.”

Lương Duyệt Nhan gật đầu với cô ta, nhân lúc đội trưởng Mã và Lạc Hiền không chú ý, cô dùng tay trỏ đặt trên môi. Dương Lam cũng gật đầu, ăn ý đến quỷ dị. Kinh Tố Đường chứng kiến màn giao lưu ngắn ngủi này, tựa như ma quỷ ở trước mặt anh dụ dỗ một người cùng đường, lập khế ước với cô.

Cayenne từ từ rời khỏi nghĩa trang, sau một quãng đường hoang vắng cuối cùng cũng nhìn thấy thế giới đầy khói lửa, con đường từ sống đến chết không xa. Kinh Tố Đường chậm rãi phanh lại, anh dừng xe nói với Lương Duyệt Nhan: “Tôi đi một lát, rất nhanh sẽ trở lại.”

Lương Duyệt Nhan không biết anh làm gì chỉ gật đầu. Kinh Tố Đường xuống xe đi vào một cửa hàng tiện lợi. Bên kia đường có một nhà thờ với bức tường gạch đỏ, có lẽ là một nhà thờ nhỏ được xây dựng trong thời kỳ Tô Giới, mục đích của nó vẫn được lưu giữ, bên trong tổ chức một đám cưới ấm áp đơn giản, Lương Duyệt Nhan cũng xuống xe, cô dựa vào thân xe nhìn vào trong nhà thờ.

Bản Canon số 4 vang lên, cô dâu kéo chú rể cao hơn cô một cái đầu từ từ đi ra ngoài nhà thờ, họ dừng lại ở cổng, cô dâu kiễng chân lên hôn chú rể, bó hoa vướng víu quấy nhiễu cặp vợ chồng mới cưới muốn hôn nhau, cô dâu tùy tiện ném ra sau, bạn bè và người thân bất ngờ không kịp đề phòng, giành nhau hỗn loạn, cảnh tượng vui vẻ đó đã lây nhiễm đến khuôn mặt của những người qua đường.

Lương Duyệt Nhan nhìn rất tập trung, cho đến khi giọng nói của Kinh Tố Đường vang lên bên tai cô mới trở về hiện thực.

“Cô Lương?”

“Anh quay lại rồi.” Lương Duyệt Nhan khẽ gật đầu.

Kinh Tố Đường đưa một túi đá qua. Có thể là mua từ cửa hàng tiện lợi, cục đá chưa tan nhưng dính chặt vào túi nilon. Tóc Kinh Tố Đường có hơi rối, chắc là đi nhanh bị gió thổi rối nhỉ?

“Còn đau không?” Anh nói: “Chườm đá một lúc sẽ tốt hơn. Hình như có trầy da, nơi này không có tiệm thuốc…”

Nói xong lời cuối lại mang theo vài phần bất lực khiến Lương Duyệt Nhan nhịn không được mà nhìn thẳng vào anh, Kinh Tố Đường tránh đi ánh mắt cô.

Lương Duyệt Nhan không nhận, cô nói: “Ngài luật sư có thể giúp tôi chườm không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.