Ngày đại hỉ, đêm động phòng hoa chúc, ngay cả nến Ngải Thiên cũng không nỡ thắp, thấy người về hết thì lập tức thổi tắt.
Mấy ngày trước Triệu Bảo Châu hoa mắt chóng mặt đau chân, mỗi ngày ngủ li bì trong phòng vẫn không cảm thấy gì, giờ đầu óc tỉnh táo mới thấy sợ, y vốn nhát gan, cả phòng tối như mực chỉ có thể mượn ánh trăng thấy lờ mờ, căn nhà rách nát này còn bị hở tứ tung, mỗi lần gió đêm thổi qua lại vang lên từng đợt âm thanh kỳ quái làm người ta rợn hết tóc gáy.
Ngải Thiên đã quen, hắn đi tắm như thường lệ rồi treo mớ bắp ngô còn dư lên xà nhà để sau này ăn dần.
Triệu Bảo Châu co ro núp trong chăn tự trấn an mình, tiếc là chăn mền này cũng chẳng phải loại tốt, vải thô đến nỗi đau rát mặt mũi.
“Phu quân……” Y chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào người còn lại trong phòng là Ngải Thiên mau tới cạnh mình, “Ngày mai hãy dọn, không còn sớm nữa, mau đi ngủ thôi.”
Ngải Thiên ừ một tiếng nhưng vẫn tự mình dọn dẹp xong xuôi mới lên giường.
Giường của họ là một tấm ván cửa ọp ẹp chẳng biết lấy từ đâu ra, Ngải Thiên vừa ngồi xuống thì nó lập tức rung lên kẽo kẹt khiến người ta ghê răng.
Ca nhi Triệu Bảo Châu này vốn đã thần hồn nát thần tính, nghe xong lập tức sợ hãi rúc vào ngực Ngải Thiên.
“Ngươi kéo áo ta làm gì?” Ngải lang trung nhìn tân nương trong ngực, đôi mắt lạnh lẽo trợn to, “Ngươi là đồ lẳng lơ, một giọt tinh bằng mười giọt máu, tâm địa ngươi thật ác độc, thế mà lại muốn lấy mạng ta!”
“Ta…… Ta?!” Triệu Bảo Châu tức giận trợn trắng mắt.
Trời ạ, trời ạ!
Người này đúng là không thể nói lý mà!