Đi đến căn phòng dành cho khách VIP của nhà. Mộng Uyên càng hứng thú hơn nữa, ở đây có các đầu bếp đứng sẵn chỉ chờ yêu cầu mà làm ra loại bánh mà khách hàng muốn ăn.
“Woaaa, tôi có thể yêu cầu một chiếc bánh Tangyuan hình những chú thỏ không?”
Người đầu bếp điêu luyện, trong tít tắt đã đưa đến trước mặt Mộng Uyên một đĩa bánh hình những chú thỏ cực kỳ đáng yêu.
“Cảm ơn!”
Mộng Uyên nhận lấy chiếc đĩa rồi quay lại nhìn Cao Trọng, khoe với anh.
” Anh Cao mau nhìn xem những chú thỏ này thật đáng yêu tôi không nở ăn!”
“Nếu đáng yêu như vậy tại sao em lại yêu cầu hình những con thỏ chứ!”
“Tôi chỉ là thử thôi, không ngờ họ lại làm thật, mà còn đáng như vậy nữa”
Cao Trọng cũng hết cách với cô đành gõ nhẹ vào trán Mộng Uyên một cái. Bởi vì tâm trạng Mộng Uyên đang vui, lại hoạt bát hơn mọi ngày, đặt biệt là hôm nay cô nói khá nhiều với anh, càng làm anh thấy vui.
“Chúng ta qua kia ngồi, tôi sẽ giúp chọn vài món bánh ngon nhất được không?”
Đương nhiên là Mộng Uyên đồng ý rồi. Mộng Uyên cứ mãi ngấm nghía những chiếc bánh hình con thỏ mà không nở ăn. Cao Trọng đành phải tìm những loại bánh hình dáng bình thường một chút cho cô.
Một lúc sau đầu bếp mang lên các loại bánh nổi tiếng của trong và ngoài nước đặt lên bàn. Nào là bánh Lamington, Pandan, Dango, Poffertjes,….rất nhiều không thể nào mà kể hết được.
Một chiếc bàn đầy bánh và củng chỉ có hai người. Mộng Uyên tròn xoe mắt mà nhìn đống bánh trước mặt, nhìn Cao Trọng ngồi đối diện.
“Chỉ có hai người, ngài gọi nhiều như vậy cũng được luôn sao ạ?”
“Không sao cả, ăn không hết sẽ gói mang về cho em!”
“Hả??”
Mộng Uyên cảm thấy suy nghĩ của người có tiền thật sự là khác so với tầng lớp như cô. Mộng Uyên không suy nghĩ nữa mà tập trung vào những món trên bàn trước là điều quan trọng nhất bây giờ.
Nhìn thấy Mộng Uyên ăn rất ngon lành, Cao Trọng cũng nếm thử một ít, cảm thấy ngon. Cao Trọng đang nghĩ không biết có phải là ăn cùng với Mộng Uyên nên cảm thấy ngon đến lạ, hay là vì trước giờ chưa bao giờ ăn qua nên thấy ngon.
” Anh Cao ăn thử bánh có vị dâu này xem, tôi thấy nó rất ngon”
Mộng Uyên đưa đến trước mặt Cao Trọng một miếng bánh dâu tây. Cao Trọng nhận lấy miếng bánh từ cô ăn với vẻ rất ngon.
……
Ở một gốc của phòng VIP có hai người luôn châm chú nhìn từ cử chỉ thân mật của Cao Trọng và Mộng Uyên.
“Phu nhân, cậu ấy thây đổi khá nhiều. Có phải vì cô gái đó không?”
“Tôi cũng không rõ nữa!”