Kiều Nương Xuân Khuê

Chương 8: Nạp Thiếp



Thúy Nương lấy cái tô bưng hai bánh quẩy qua nhà Chu gia, Chu Sưởng còn buồn ở trong phòng, A Kiều cũng ngồi ngây ngốc ở đông sương phòng, Chu Thời Dụ đói bụng cồn cào, tối qua ăn chưa xong cái bánh trung thu.

Ở trước cửa chính Chu gia, Thúy Nương thấy Chu Thời Dụ đứng trước phòng bếp, nàng miễn cưỡng lộ ra gương mặt tươi cười, bưng bánh quẩy đi vào trong.

Chu Thời Dụ nhìn nàng nghi hoặc.

Thúy Nương lớn tiếng nói: “Nương tử của tú tài cãi nhau về nhà mẹ đẻ, lão thái thái chúng ta sợ tú tài lão gia và A Kiều cô nương bị đói, kêu ta đưa hai bánh quẩy tới.”

Chu Thời Dụ định nói lời cảm tạ, trước khi mở miệng chợt phản ứng lại, hai bánh quẩy? Một cây cho phụ thân, một cây cho biểu muội, giống như không có phần hắn?

Chu Thời Dụ duỗi cổ nhìn cái tô trong tay Thúy Nương, hắn đúng là không nghe lầm, trong tô có chính xác hai cây!

Chu Thời Dụ ngây ngẩn cả người, đây là Chu gia, Triệu lão thái thái muốn lo lắng cũng nên lo cho phụ thân và hắn, vì sao lại nói thẳng là một bánh quẩy cho biểu muội?

Chu Sưởng và A Kiều cũng nghe được giọng của Thúy Nương.

Trong nhà nháo sao cũng được, đối người ngoài không muốn thất lễ, Chu Sưởng vội rời giường thay quần áo.

A Kiều đã sớm chuẩn bị tốt, chỉ không muốn gặp Cậu, lúc này không để ý việc đó, đi ra trước để chào Thúy Nương.

Thúy Nương vừa liếc đã thấy mắt nàng đỏ hoe, mỹ nhân nũng nịu bị Kim thị khi dễ thành như vậy làm Thúy Nương đau lòng.

“A Kiều tỷ tỷ chắc đói bụng rồi, đây là giò cháo quẩy ta mới chiên sáng nay, tỷ nếm thử đi, lão thái thái chúng ta thích món này.” Thúy Nương cầm tô chậm rãi chạy tới trước mặt A Kiều, đưa bánh quẩy khá to cho A Kiều.

A Kiều chẳng có lòng dạ ăn thứ gì, nhưng vẫn nhận bánh quẩy, thẹn thùng nói: “Cậu Mợ ta mới náo loạn một chặp, để các ngươi chê cười rồi.”

Thúy Nương bĩu môi, nhỏ giọng: “Tỷ tỷ không cần giải thích, chúng ta đều rõ tại sao, lão thái thái keo kiệt vậy còn đau lòng cho tỷ, quan gia cũng cố ý kêu ta đem bánh quẩy đưa tỷ và lão gia tú tài, không cho biểu ca tỷ ăn.”

Loading…
A Kiều kinh ngạc hỏi: “Quan gia thật sự nói vậy?”

Thúy Nương gật đầu, thấy Chu Sưởng từ trong phòng đi ra, Thúy Nương nhìn A Kiều chớp chớp mắt, đưa tiếp bánh quẩy cho Chu Sưởng.

Việc xấu trong nhà nháo đến nỗi hàng xóm đều biết, Chu Sưởng vô cùng khó xử, nhận bánh quẩy, ông dặn dò Thúy Nương chuyển lời đến Triệu lão thái thái, ngày khác chắc chắn sẽ tới nhà cảm tạ.

Thúy Nương không muốn nói nhảm với ông, đáp một tiếng cho có lệ, bưng cái tô không đi về.

Chu Sưởng đứng đó, A Kiều đưa Thúy Nương ra cửa, xoay người lại thấy Cậu vẫn đứng trong sân, A Kiều khó chịu trong lòng, đi tới cúi đầu nói: “Cậu, do con không tốt, con…”

“Không quan hệ gì đến con, nhà Cậu là nhà con, con cứ yên tâm sống ở đây.” Chu Sưởng vỗ vai cháu gái, nở nụ cười từ ái, sau đó chỉ vào bánh quẩy trong tay A Kiều nói: “Ăn đi, sáng nay chúng ta có người tiếp tế, mấy ngày sau thì A Kiều phải vất vả rồi, cần xuống bếp nấu cơm cho Cậu ăn.”

Mấy ngày sau?

Phu thê cãi nhau, tức phụ quay về nhà mẹ đẻ, chuyện này Cậu kéo càng lâu càng phiền toái.

A Kiều khuyên nhủ thiệt lòng: “Cậu mau đón Mợ về đi, Cậu đến chậm cũng khó nói chuyện với bên kia.”

Chu Sưởng hừ nói: “Mặc kệ, các nàng muốn ở bao lâu thì cứ việc ở, ta không tin các nàng sẽ không quay về.”

Nói xong, Chu Sưởng đi vào nhà.

A Kiều thật bất đắc dĩ, muốn vào bếp xem thử trưa nay có thể ăn gì, thấy Chu Thời Dụ cầm nửa cái bánh trung thu đứng bên kia, A Kiều rũ mắt trở về đông sương phòng, đóng cửa phòng lại.

Bên Triệu gia, Quách Hưng mau chóng mời bà mối tới, vẫn là người quen trước đây.

Triệu Yến Bình không muốn gặp bà mối, ngồi nơi cửa sổ sau tây phòng mài dao, nghe tiếng bà mối tới, Triệu Yến Bình mài nhẹ tay, nghiêng tai lắng nghe.

Bà mối ngồi xuống liền cười với Triệu lão thái thái: “Hôm nay lão tỷ tỷ chủ động kêu ta tới là do Triệu quan gia đã thông suốt, vừa ý cô nương nhà ai à?”

Triệu lão thái thái biết tôn tử đang ở hậu viện nghe ngóng nên không buông lời oán giận tôn tử cho bà mối nghe, cố gắng trưng một gương mặt tươi cười nói: “Hắn nào có ý gì, do ta đau lòng cháu gái của Chu tú tài ở sát vách, tình huống của nàng thì ngươi cũng biết rồi đó, năm ngoái mới ra khỏi Hoa Nguyệt Lâu…”

Triệu lão thái thái trách móc Kim thị liên tục suốt hai khắc đồng hồ, hết mồm hết mép mới uống miếng trà, nói rõ mục đích: “Ta đã gặp A Kiều cô nương, người xinh đẹp như tiên nữ, mỗi ngày nghe Kim thị chỉ cây dâu mắng cây hòe khi dễ nàng, ta thật sự khó chịu, nên muốn nhờ lão tỷ đi một chuyến qua Chu gia thương lượng với Chu tú tài, xem thử có thể để A Kiều làm lương thiếp cho tôn tử ta được không.”

Bà mối lắp bắp kinh hãi!

Lão gia phú thương, lão gia đại quan nạp thiếp là chuyện thường, nhưng đó là nhà người ta, trước khi cưới chính thất ít ai nạp lương thiếp, cùng lắm là nạp nha hoàn nhà mình làm thông phòng, chờ chính thất vào cửa mới thu xếp việc nạp thiếp. Như tình huống của Triệu Yến Bình, là một tiểu bộ đầu trong huyện thành, trong nhà cũng tiết kiệm, nào có đạo lý nạp thiếp trước khi cưới vợ?

Bà mối chẳng hiểu nổi!

Triệu lão thái thái nhấn mạnh rằng tôn tử thiện tâm, nạp A Kiều chủ yếu là muốn cứu A Kiều ra khỏi lửa, vì phần thiện tâm này, bà chẳng những muốn nạp A Kiều, còn sẽ cho A Kiều thể diện, ngoại trừ sính lễ mười lượng, Triệu gia còn thu xếp mấy phần tiệc rượu, mời bạn bè thân thích tới uống rượu mừng!

Triệu lão thái thái vừa nói vừa rỉ máu trong lòng, tiệc rượu cũng phải tốn tiền đó!

Bà mối lý giải việc Triệu lão thái thái nghiến răng nghiến lợi là do bất mãn Kim thị, mặc kệ nói thế nào, sau khi xác nhận điều kiện nạp thiếp của Triệu lão thái thái, bà mối vỗ đùi, cười ha hả đảm bảo với Triệu lão thái thái: “Được rồi, việc này giao cho ta, ta khẳng định sẽ hoàn thành giúp lão tỷ, ngài cứ chờ tin tốt đi!”

Bà mối có lòng tin mười phần.

Triệu lão thái thái ngồi trên ghế, nhìn nơi mình cất tiền, càng nghĩ càng đau, mười lượng bạc mua được ba nha đầu như Thúy Nương, A Kiều kia nhu nhu nhược nhược, vừa thấy là biết gánh không gánh nổi, vác cũng không vác nổi, giết gà chắc cũng chẳng dám, thật sự chỉ có tác dụng hầu hạ tôn tử, cưới đứa cháu dâu như vậy Triệu lão thái thái còn cảm thấy mệt, huống chi chỉ là người thiếp?

Thôi thôi, ai kêu bà xui xẻo gặp phải tôn tử bướng bỉnh, chỉ cần A Kiều có thể lôi kéo tâm tôn tử khỏi các ca nhi tuấn tú, mười lượng này cũng đáng!

Bà mối đi ra khỏi Triệu gia, quay đầu lại đi hai ba mươi bước liền tới trước cửa chính của Chu gia.

Bà mối cũng quen biết Chu gia, lúc trước vài lão gia phú thương muốn nạp A Kiều làm thiếp, đều nhờ bà tới nói lời tốt đẹp.

Bà mối rất rõ yêu cầu của Chu tú tài, làm thiếp cũng được nhưng cần gia đình đối xử tốt với A Kiều, các lão gia phú thương không phù hợp, nhưng Triệu quan gia sát vách lại là người thích hợp nhất, tuy lạnh lùng nhưng toàn bộ bá tánh của huyện Võ An đều rõ phẩm hạnh của Triệu quan gia như ban ngày, đảm bảo không làm khổ A Kiều.

A Kiều thu thập quần áo của Cậu chuẩn bị đi ra bờ sông giặt, từ thượng phòng đi ra nhìn thấy bà mối, A Kiều căng thẳng trong lòng, nhắc nhở Cậu bà mối tới, A Kiều bưng thau đi ra hậu viện.

Lòng A Kiều loạn cào cào.

Cậu và Mợ nháo loạn như vậy, A Kiều nói được thì làm được, lần này bất luận nhà nào nàng đều gả, nhưng A Kiều vẫn muốn chính tai nghe bà mối nói tình huống nhà trai để sẵn sàng chuẩn bị.

Bà mối lớn hơn Chu Sưởng mười mấy tuổi, nhưng nên kiêng dè thì vẫn kiêng, Chu Sưởng mời bà mối ngồi ở nhà chính, kêu nhi tử rót trà cho bà mối.

Chu Thời Dụ rót trà xong, tránh ở trước mái hiên nghe lén phụ thân nói chuyện với bà mối.

Triệu gia ở sát vách Chu gia, người hai nhà hiểu tận gốc rễ, bà mối đỡ phải nhiều miệng lưỡi, đơn giản khen Triệu Yến Bình, Triệu lão thái thái, sau đó liền nói ra điều kiện của Triệu lão thái thái.

A Kiều trốn phía sau để nghe lén, biết được Triệu Yến Bình muốn nạp nàng làm lương thiếp, thau giặt đồ trong tay A Kiều xém chút nữa rớt xuống đất .

Sao lại là hắn?

Ngoài lần gặp ngắn ngủi ở Hoa Nguyệt Lâu, cùng với lần trước ra cửa đi giặt quần áo gặp thoáng qua, A Kiều rốt cuộc chưa thật sự gặp Triệu Yến Bình, sao đột nhiên hắn muốn nạp nàng làm thiếp?

A Kiều khiếp sợ, Chu Sưởng nghe bà mối nói xong, trong lòng nhẹ nhàng thở một hơi dài.

Ông không có khả năng hòa li với Kim thị, Kim thị vì ông sinh hai đứa nhỏ, trước đây còn một đứa sinh non, Chu Sưởng vĩnh viễn không quên được bộ dáng khóc rống đáng thương của Kim thị khi đứa bé không còn. Kim thị chịu khổ vì ông, ông thật vất vả mới thi đậu tú tài, trong nhà đỡ được ít nhiều, lúc này đuổi Kim thị, lương tâm Chu Sưởng cắn rứt.

Nhưng Chu Sưởng cũng không thể ngầm đồng ý Kim thị khắt khe với cháu gái mình, Kim thị khổ, cháu gái lại khổ nhiều hơn, muội muội và muội phu đã mất, nếu ông không chống lưng cho cháu gái, cháu gái còn có thể dựa vào ai?

Một năm nay Chu Sưởng đều ở thế khó xử dày vò, biện pháp duy nhất thoát khỏi sự dày vò này chính là tìm phu quân đáng giá phó thác chung thân cho cháu gái.

Nếu Triệu Yến Bình không đáng tin, trên đời này không còn ai có thể tin cậy được.

Điều tiếc nuối duy nhất là, Triệu Yến Bình chỉ muốn nạp thiếp, nhưng làm sao trách người ta được, cháu gái đã từng uống canh tuyệt tự, có thể làm thiếp cho Triệu Yến Bình đã là lựa chọn tốt nhất.

“Ta muốn thương nghị chuyện này với nội tử, thỉnh ngài đi về trước, muộn nhất là ngày mai ta nhất định hồi đáp cho ngài.” Chu Sưởng nói lời khách khí.

Đây chẳng qua là đi ngang sân khấu, bà mối cười cáo lui trước.

Chu Sưởng kêu nhi tử đưa bà mối ra cửa, ông ra hậu viện tìm cháu gái.

“Kiều Kiều nghe rồi phải không, Triệu quan gia sát vách muốn nạp con làm lương thiếp, con nghĩ sao?” Chu Sưởng hỏi cẩn thận.

A Kiều ôm thau giặt đồ, rũ mắt nói: “Trong Hoa Nguyệt Lâu, nhờ Triệu quan gia che chở nên con mới giữ được trong sạch, nếu con có thể đi hầu hạ Triệu quan gia, cha mẹ ở trên trời cũng yên tâm.”

Chu Sưởng nghe xong, hốc mắt nóng lên, nghẹn ngào lần thứ hai.

Có tin tức hôn sự của cháu gái, Chu Sưởng càng nắm chắc dỗ được thê tử và nữ nhi về nhà, ông kêu nhi tử Chu Thời Dụ tới, nói hắn đến nhà mẹ vợ một chuyến: “Con chỉ nói Triệu quan gia cầu hôn, ta và biểu muội đều đồng ý, muốn nàng trở về lo liệu, nương con nhất định sẽ trở về với con.”

Chu Thời Dụ hụt hẫng trong lòng, hắn cũng thích biểu muội, vì sao không thể để biểu muội làm thiếp cho hắn?

Chu Thời Dụ gục đầu thất thần, bất động, Chu Sưởng nhìn thấu tâm tư của nhi tử, thấp giọng trách mắng: “Con không nhìn đức hạnh của mình xem, có điểm nào xứng đôi với Kiều Kiều? Cho dù xứng đôi, có nương con ngăn cản ở giữa, Kiều Kiều theo con có được ngày lành sao? Thôi được rồi, việc này đã định, nhân lúc còn sớm con hồi tâm vùi đầu đọc sách, chuẩn bị sang năm thi viện!”

Thi viện sao?

Ngực Chu Thời Dụ nóng lên, nếu hắn thi đậu tú tài, biểu muội có hối hận cự tuyệt hắn ngày đó không?

Triệu Yến Bình chỉ là bộ đầu trong huyện nha, không có tiền đồ gì, chờ hắn đậu tú tài, cử nhân, thậm chí tiến sĩ được phong quan, có lẽ hắn sẽ lại đi trêu biểu muội, không chừng biểu muội sẽ nguyện ý cho hắn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.