Sáng sớm hôm sau, trời âm u như sắp mưa.
A Kiều kiểm tra phòng thêm lần nữa, khẳng định không để quên thứ gì, nàng mới đi theo quan gia ra phía trước.
Tạ Dĩnh, Thuận nhi cũng thu dọn xong, bốn người cùng đi ra ngoài.
Trước cửa phủ nha có mấy chiếc xe ngựa đậu ở đó, các lão gia tri huyện đều muốn xuất phát sáng nay. Khi A Kiều ra tới, thấy nha hoàn váy hồng đứng trước một chiếc xe ngựa thì nhận ra nàng, A Kiều tò mò nhìn nam tử khoảng 40 tuổi bên cạnh nha hoàn váy hồng đang chắp tay từ biệt một vị tri huyện khác, vóc người hắn thấp bé, vừa trắng vừa mập, khác xa thần thái của quan gia và Tạ đại nhân, A Kiều thấy tiếc thương cho nha hoàn váy hồng.
Nha hoàn váy hồng cũng thấy A Kiều, trước khi lên xe, nàng nhìn A Kiều cười cười, rồi cầm túi tiền quơ qua quơ lại.
A Kiều hiểu ý nàng.
Triệu Yến Bình không hiểu, lên xe hắn hỏi A Kiều: “Nàng ta nhìn nàng rồi lắc túi tiền là ý gì?”
A Kiều đảo mắt rồi rũ mắt cười nói: “Quan gia nhìn rõ mà, đoán thử xem?”
Triệu Yến Bình mím môi, túi tiền nhất định có liên quan đến tiền tài, nàng cười đẹp như vậy, chắc không phải thiếu tiền nha hoàn váy hồng, cho nên…
“Nàng ấy vay tiền của nàng?” Triệu Yến Bình suy đoán.
A Kiều bật cười, nghĩ đến đâu vậy?
Nghĩ đến kế hoạch của mình, A Kiều muốn ướm thử ý quan gia, nàng lật cái khăn đang cầm trong tay nói: “Hôm qua sau khi quan gia ra cửa, ta cùng các nàng thêu thùa may vá, A Phù biết ta chỉ là thiếp của quan gia, khuyên ta nên tích cóp tiền, mai sau lớn tuổi bị quan gia ghét bỏ, ít nhất ta còn có bạc phòng thân, không đến mức quá thê thảm.”
Triệu Yến Bình tuy không cưới vợ, nạp A Kiều làm tiểu thiếp cũng mới mười mấy ngày, nhưng thông qua một vài án tử Triệu Yến Bình biết thê thiếp gia đình giàu có sống chung ra sao. Có thê thiếp hòa thuận chung sống với nhau, thê thiếp tranh sủng chỗ nào cũng có, được sủng ái thì được ban thưởng nhiều, thất sủng chẳng những bị nữ tử được sủng ái xa lánh, ăn mặc chi phí cũng sẽ không bằng người khác.
Nhưng đó là nhà cao cửa rộng, Triệu gia là gia đình bình dân, Triệu Yến Bình nhiều nhất là cưới một thê tử, trong nhà dù nhiều bạc, được sủng ái hay không cũng chẳng khác biệt, đều ngồi ăn cơm chung bàn, đều mặc bố y giống nhau, còn nữa, Triệu Yến Bình cũng sẽ không đặc biệt sủng ai, xử lý sự việc công bằng, thê thiếp muốn nháo cũng không được.
Nhưng A Kiều muốn tích cóp tiền, Triệu Yến Bình không thể nói nàng sai, trong tay có bạc, ít nhất trong lòng có niềm tin, không sợ tương lai gặp biến cố gì.
Loading…
“Tích cóp tiền không sai, dù nàng không có tiền, chỉ cần ta có cơm ăn sẽ không để nàng bị đói.”
Ý Triệu Yến Bình là, nàng không cần suy nghĩ lung tung, đừng lo lắng bị hắn ghét bỏ.
A Kiều tin quan gia lúc này là thiệt lòng, nhưng sau khi cưới thê quan gia sẽ biến thành ra sao thì không ai biết được, kiếm tiền luôn luôn đúng.
“Ta biết, quan gia không phải là loại lão gia vô tâm như A Phù nói.” A Kiều vỗ mông ngựa quan gia.
Triệu Yến Bình chỉ trầm mặc.
A Kiều liếc hắn, thấp thỏm hỏi: “Vậy nếu ta muốn kiếm tiền, quan gia sẽ đồng ý sao?”
Triệu Yến Bình nhìn nàng hỏi: “Nàng tính làm cách nào kiếm tiền?”
A Kiều đã vạch kế hoạch, cúi đầu nói: “Quan gia biết đó, trong tay ta có hai mươi lượng bạc, mười lượng là sính lễ quan gia đưa, mười lượng là tiền bán mình Cậu trả lại ta. Cất bạc trong nhà, sớm muộn gì cũng tiêu hết, không bằng lấy ra mở cửa hàng làm ăn buôn bán, lấy tiền sinh tiền.”
Triệu Yến Bình lại hỏi: “Nàng tính kinh doanh gì?”
A Kiều ngẩng đầu, ánh mắt ngạc nhiên hỏi: “Quan gia đồng ý cho ta buôn bán sao?”
Triệu Yến Bình nói: “Bạc là của nàng, tùy nàng sử dụng, nhưng làm ăn buôn bán không dễ dàng, một khi thua lỗ thì không thu lại được, nàng nên suy xét rõ ràng.”
A Kiều đã suy xét rồi, thái độ của quan gia làm nàng hưng phấn, nàng ngồi xuống, hào hứng nói kế hoạch của mình: “Ta muốn kinh doanh son phấn, ta phát hiện phấn mặt mà Thẩm Anh cô nương đưa ta tốt hơn phấn mặt chúng ta bỏ ra năm đồng mua ở phủ thành. Bán rẻ chút, chắc chắn có nhiều nữ tử tới mua phấn mặt, không biết Thẩm Anh cô nương có nguyện ý cung cấp hàng cho ta không, làm phiền quan gia thỉnh Thẩm Anh cô nương tới nhà chúng ta, ta cùng nàng thương lượng kỹ.”
Triệu Yến Bình không ngờ một hộp phấn mặt nho nhỏ sẽ trở thành cơ hội để nàng mở cửa hàng, suy nghĩ một lát rồi nói: “Được, cuối tháng được nghỉ ta đón muội muội lại đây, ta chỉ lo việc này, thuyết phục nàng ấy chịu cung cấp hàng hóa hay không phải dựa vào chính nàng.”
A Kiều gật đầu, sau đó còn muốn nhờ quan gia hỗ trợ chuyện khác: “Ta ra cửa không tiện, quan gia ra ngoài làm việc giúp ta lưu ý, nhìn xem huyện thành có cửa hiệu nhỏ cho thuê nằm ngay mặt tiền hay không, một hộp phấn mặt nho nhỏ không cần chỗ quá lớn. Không được, vừa bắt đầu ta chỉ cần bày quán bán.”
Triệu Yến Bình nhìn nàng: “Nàng đi bày quán?”
A Kiều đỏ mặt, nàng dù gì cũng là thiếp của Triệu gia, sao có thể bán hàng trên đường, nếu nàng xuất đầu lộ diện, Triệu lão thái thái sẽ mắng chết nàng.
“Để Thúy Nương thử trước, ta ở nhà làm việc.” A Kiều ngượng ngùng nói, kế hoạch mở cửa hàng của nàng đúng là cần quan gia hỗ trợ khắp nơi.
Triệu Yến Bình nhắc nhở nàng: “Bán phấn mặt chỉ cần xuất đầu lộ diện, nàng ở nhà nấu cơm còn mệt hơn đứng ngoài đường.”
A Kiều không sợ: “Tại nhà chúng ta có nha hoàn, nếu không có, những việc đó phải do ta làm, ta có sức lực, quan gia không cần lo lắng.”
Triệu Yến Bình nhìn bàn tay nhỏ mềm mại của nàng, cuối cùng nói: “Thương lượng với lão thái thái trước, bà đồng ý mới được.”
A Kiều gật đầu.
Xe ngựa đột nhiên ngừng lại, Triệu Yến Bình vén rèm, thấy Thuận nhi nhảy xuống xe trước mặt, đi tới cửa hàng bánh ngọt bên đường.
Triệu Yến Bình hỏi A Kiều: “Muốn ăn không?”
A Kiều nhìn ra ngoài, thấy cửa hàng bánh ngọt kia trang hoàng vô cùng sang trọng, nhìn là biết không rẻ, lắc đầu nói dối: “Không ăn, ta không thích ăn đồ ngọt.”
Triệu Yến Bình tin thật, buông rèm xuống.
Một lát sau, Thuận nhi đột nhiên đi tới, cách rèm nói: “Triệu gia, bánh hải đường khá nổi danh ở phủ thành, du khách tới phủ thành đều muốn thử món này nhất, đại nhân dặn ta mua thêm một phần tặng Triệu gia và tiểu tẩu ăn vặt trên đường.”
Nếu đã mua, Triệu Yến Bình liền nhận, nhờ Thuận nhi thay hắn nói lời cảm tạ đại nhân.
Thuận nhi cười rồi đi.
Triệu Yến Bình đặt hộp bánh trên đầu gối, mở nắp hộp ra, mùi bánh ngọt nhàn nhạt thoảng lên mặt. Bên trong hộp bánh tạo thành bảy lỗ khuôn, mỗi lỗ khuôn hình cánh hoa đặt một miếng bánh hải đường, bánh nhân đậu được rưới nước đường, rắc một ít hạch đào và trái cây khô để trang trí. Nhìn rất hấp dẫn.
Triệu Yến Bình thật sự không thích đồ ngọt, trực tiếp đưa nguyên hộp cho A Kiều: “Ăn đi.”
A Kiều giơ tay tiếp nhận, tinh tế đánh giá, nhỏ giọng nói: “Hộp làm tinh xảo như vậy chắc chắn bánh hải đường không rẻ.”
Nói xong, A Kiều nuốt nước miếng, đậy nắp rồi cột dây lại.
Triệu Yến Bình nhíu mày nói: “Sao không ăn?”
A Kiều cười nói: “Ta ở phủ thành đã ăn nhiều thứ tốt, cái này mang về nhà để lão thái thái nếm thử đồ mới, đến lúc đó nói là Tạ đại nhân mua tặng lão thái thái, lão thái thái nhất định rất vui.”
Triệu Yến Bình nói: “Bên trong có bảy cái, chừa mấy cái cho lão thái thái là được rồi.”
A Kiều: “Vậy chẳng khác nào ta ăn thừa? Lão thái thái nhất định không vui, dù sao bên trong cũng có bảy cái, ta chờ lão thái thái thưởng ta.”
Nàng thế mà hiếu thuận hơn tôn tử như hắn, Triệu Yến Bình không nói gì.
—
Trời vẫn âm u, cũng may không mưa, hai chiếc xe ngựa tiến vào huyện thành lúc chạng vạng, Tạ Dĩnh trực tiếp lệnh xa phu đưa hai người Triệu Yến Bình về nhà.
Triệu Yến Bình xuống xe nói lời cảm tạ, Tạ Dĩnh xua tay, kêu Thuận nhi đánh xe đi.
Triệu lão thái thái đang chờ tôn tử trước cửa Triệu gia từ sớm. Bốn ngày ba đêm không gặp, Triệu lão thái thái nhớ tôn tử, lo lắng tôn tử ở bên ngoài có xảy ra biến cố gì không.
Một chiếc xe ngựa quẹo vào ngõ nhỏ, Triệu lão thái thái không để ý, đến khi xe ngựa dừng lại trước cửa nhà mình, Triệu lão thái thái mới nghi ngờ nhìn về phía cửa xe.
Triệu Yến Bình là người đầu tiên nhảy ra.
Ánh mắt Triệu lão thái thái sáng lên, vui vẻ nói: “Con đã về rồi, xe ngựa ở đâu ra?”
Triệu Yến Bình đỡ A Kiều xuống trước, tháo tay nải, sau khi xa phu đánh xe rời đi, Triệu Yến Bình mới giải thích: “Đại nhân sắp xếp xe ngựa, ta không ở nhà mấy ngày, tổ mẫu có khỏe không?”
Triệu lão thái thái cười tủm tỉm nói: “Khỏe, mỗi ngày uống thuốc, A Kiều cầm cái gì trong tay?”
Triệu lão thái thái có đôi mắt sắc bén, A Kiều vừa xuống xe bà chú ý ngay tới hộp bánh kia.
A Kiều cười nói: “Đây là bánh hải đường nổi tiếng ở phủ thành, đại nhân mua tặng ngài.”
Lúc này, Triệu lão thái thái quên mất quan hệ đáng nghi giữa tiểu bạch kiểm tri huyện và tôn tử, chỉ cảm thấy đường đường là tri huyện, công tử Hầu phủ còn nhớ đến bà, mặt Triệu lão thái thái rạng rỡ hẳn, thấy láng giềng bên trái ra xem náo nhiệt, Kim thị và nữ nhi Chu Song Song của Chu gia bên phải cũng tò mò đi ra, Triệu lão thái thái cố ý lớn tiếng ghét bỏ tôn tử: “Con thật là, chúng ta là dân chúng bình dân sao nhận nổi lễ của đại nhân, đại nhân đưa đồ ăn quý như vậy cho ta, sao con không từ chối?”
Lão thái thái thích diễn kịch, Triệu Yến Bình không thích, nhàn nhạt nói: “Ta đem tay nải vào trước.”
Triệu lão thái thái trừng hắn.
A Kiều phối hợp nói: “Ngài đừng trách quan gia, quan gia cứ từ chối mãi, đại nhân tức giận, quan gia đành phải nhận lấy.”
Triệu lão thái thái vừa lòng, thấy A Kiều mặt mày hồng hào xinh đẹp, Triệu lão thái thái động đậy trong lòng, một tay cầm hộp bánh một tay kéo cánh tay A Kiều đi vô trong, cao giọng nói: “A Kiều à, quan gia theo đại nhân đi làm việc, công việc thế nào?”
A Kiều tự hào nói: “Ngày thứ nhất không có gì, hôm qua phủ thành xảy ra một vụ án mạng, may mắn có quan gia ở đó, bằng không hung thủ chạy mất, Tri phủ đại nhân khen quan gia, bá tánh phủ thành cũng khen quan gia là thám tử thần kỳ.”
Triệu lão thái thái giật mình, thấp giọng hỏi: “Thực sự có chuyện này?”
A Kiều cười nói: “Đương nhiên là thật.” Quan gia lợi hại như vậy, không cần nàng khoác lác.
Triệu lão thái thái vui vô cùng, tôn tử đã lộ mặt trước Tri phủ đại nhân, có lẽ qua hai năm nữa, tôn tử thật sự đi kinh thành làm đại quan!
“À này, ba đêm này quan gia đều ngủ trong phòng ngươi hay sao, có lén lút đi ra ngoài không?” Triệu lão thái thái hỏi nhỏ vào tai A Kiều.
A Kiều vội vàng bảo đảm: “Lão thái thái yên tâm, quan gia mỗi ngày đều trở về sớm, ăn cơm với ta xong rồi đi ngủ, tuyệt không đi uống rượu hoa bên ngoài.”
Triệu lão thái thái đương nhiên biết tôn tử sẽ không đi uống rượu hoa, nhưng A Kiều vừa nói xong, Triệu lão thái thái nhìn hộp bánh trong tay, âm thầm nhíu mày, chẳng lẽ bà hiểu lầm tôn tử và tiểu bạch kiểm tri huyện, hai người rõ rõ ràng ràng, thật ra không có quan hệ gì? Nếu thế, chẳng phải bà đã mất trắng mười lượng bạc hỏi A Kiều làm thiếp?
“Vậy ba đêm nay, quan gia có cùng ngươi sinh hoạt không?” Triệu lão thái thái hỏi vấn đề mấu chốt.
A Kiều đã nghe một ít chuyện phòng the từ nha hoàn váy hồng và nha hoàn váy xanh nên bịa chuyện càng giống, e thẹn cúi đầu: “Dạ, quan gia ở bên ngoài không giống như ở nhà, mỗi đêm đều muốn ta hầu hạ ít nhất hai lần, hại ta ban ngày không ngồi thêu thùa may vá lâu được, eo đau kinh khủng.”
Triệu lão thái thái nghe vậy, kinh ngạc há hốc mồm!