Edit: Cơ Hoàng
Tuy Huyết Y Lâu được gọi là “Lâu”, nhưng thực tế lại ở trong một sơn cốc bí ẩn. Trừ người của Huyết Y Lâu, cực ít người trong giang hồ không tìm được nơi này. Nhưng bây giờ, chẳng những có người tìm được Huyết Y Lâu, còn xóa sổ toàn bộ sát thủ mà người giang hồ coi là cực mạnh của Huyết Y Lâu, hơn nữa phóng hỏa thiêu hủy toàn bộ sơn cốc.
Trên ngọn núi cách sơn cốc không xa, một nam tử trẻ tuổi mặc áo đen nhìn sơn côc bốc lửa hừng hực, khóe miệng hơi cong lên, kết hợp với ngũ quan tinh xảo và một đôi mắt đào hoa lạnh nhạt, trông cực kỳ tà khí.
Có mấy bóng đen chạy như bay ra khỏi sơn cốc, lần lượt hạ xuống, quỳ lạy sau lưng nam tử kia.
“Thủ lĩnh, đã hoàn thành nhiệm vụ.”
“Còn người sống không?”
“Không còn.”
Nam tử vừa lòng: “Được rồi, các ngươi đi đi. Có việc ta sẽ tìm các ngươi.”
“Tuân lệnh.”
Lại vài tiếng loạt xoạt vang lên, mấy bóng đen đã biến mất, không còn một ai.
Nam tử cười ha ha nhìn ngọn lửa, đột nhiên nhảy lên, bay đi theo gió, giống như sơn quỷ truy hồn trong đêm đen. …
Bồ câu đưa tin bay vào phủ của Tam hoàng tử, đậu trên cửa sổ tiểu viện, một bàn tay như bạch ngọc gỡ tờ giấy trên đùi bồ câu xuống.
“Huyết Y Lâu bị xóa sổ rồi?” Ly Lạc hơi nhíu mày, “Xem ra Lê Bân Úy còn khó đối phó hơn ta tưởng!”
Ngón tay gõ xuống tay vịn của ghế một cách có quy luật, sau một hồi lâu, ly Lạc mở to mắt: “Bên Giang Nam phải hành động trước rồi.” …
Lê Bân Úy được Lại quản gia hồi báo, gật đầu, phân phó: “Bên Giang Nam chắc sẽ phát sinh chuyện gì đó, ông báo cho Mặc Tử Ngư âm thầm thu thập chứng cứ. Có vài người, nên trả giá cho những chuyện mà mình đã làm rồi.”
Lê Bân Úy cười lạnh: “Tiền tài của Hoàng gia dễ nuốt vậy sao?”
“Vâng!” …
Lâm Nhan đi vào phòng học, vẫn treo gương mặt tươi cười như bình thường, nhưng mọi người lại cảm thấy nụ cười của cô hơi đáng sợ, cả đám ngừng thở, không dám phát ra một tiếng động nào.
“Bộp!” Lâm Nhan ném chồng kết quả bài thi trong tay lên bàn, phát ra âm thanh rất lớn, khiến đám học sinh sợ tới mức tim gan chấn động.
Trông thấy phản ứng này, khóe miệng Lâm Nhan cong lên hơn nữa: “Xem ra các em cũng hiểu thành tích của mình rồi nhỉ?”
Không ai dám trả lời.
Lâm Nhan cười hai tiếng “Ha hả” rồi ngồi xuống: “Thôi, tôi cũng không muốn nói nhiều, các em tự hiểu. Kỳ thi tháng sau, nếu thành tích của ai không tăng lên, đừng trách tôi tàn nhẫn.”
Nói xong còn bẻ ngón tay tượng trưng.
Đám học sinh đồng loạt rùng mình một cái. Lâm Nhan là một giáo viên tốt, chưa từng dùng hình phạt về thể xác với học sinh, nhưng thủ đoạn phạt học sinh của cô, ai đã từng trải qua một lần sẽ không dám trải qua lần thứ hai.
“Nhà trường sẽ dán thông báo về thành tích của các em, đến lúc đó các em tự đi xem, tôi sẽ không nói nhiều. Tại đây, tôi muốn tuyên dương em Lâm Bạch Dư, kỳ nghỉ đông này rất chăm chỉ, tiến bộ cực lớn, đứng thứ bảy mươi toàn khóa, đặc biệt là môn Tiếng Anh, gần như đạt điểm tối đa.”
“Ồ~” Toàn bộ học sinh đều giật mình sợ hãi kêu lên, nhìn về phía Lâm Bạch Dư.
Mặt Lâm Bạch Dư lập tức đỏ lên. Trong cuộc sống bình thường, nàng không quen việc trở thành tiêu điểm của mọi người.
“Đừng ồ.” Cô giáo Lâm nói, “Nếu ngạc nhiên vì người khác đạt thành tích tốt, không bằng tự mình nỗ lực, lần sau cũng lấy được thành tích tốt. Thôi, chúng ta bắt đầu vào học.”
Cô giáo Lâm dạy Tiếng Anh, những kiến thức này thật quá đơn giản đối với Lâm Bạch Dư. Trong thế giới rèn luyện, nàng đã sinh sống ba năm ở Hòa Kỳ, mỗi ngày nói chuyện với người khác bằng tiếng Anh, nên nàng nghe viết tiếng Anh lưu loát như tiếng Trung vậy. Hơn nữa, những kiến thức ở cấp ba ở Chủng Hoa quốc là những kiến thức mà trẻ em nước ngoài đã được học từ khi tiểu học rồi.
Cổ Nguyệt dùng ngón tay chọc Lâm Bạch Dư, nhỏ giọng nói: “Bạch Dư, cậu học Tiếng Anh kiểu gì vậy? Sao được điểm tối đa nhanh vậy? Dạy tớ với.”
Lâm Bạch Dư nghiêng đầu suy nghĩ, bản thân nàng vốn không có bí quyết học Tiếng Anh, thuần túy là do gian lận. Cách duy nhất là tham khảo cách học của Angela, nói phương pháp học tiếng Anh của Angela cho Cổ Nguyệt: “Cậu học thuộc được cả quyển từ điển Oxford, là có thể thi được điểm tối đa như tớ.”
Cổ Nguyệt chỉ cảm thấy “Ầm” một tiếng, như có một quyển tử điển Oxford dày cộp đập xuống đầu mình, mắt đầy sao xẹt. Cô bé nhăn mặt: “Không còn cách nào khác hả?”
Lâm Bạch Dư: “Không còn.”
Cổ Nguyệt nhụt chí bò lên bàn: “Chỉ có người nhẫn nại kiên trì như cậu mới dùng được phương pháp này thôi, tớ không làm được. Thôi, tớ cũng không định ra nước ngoài, tiếng Anh tạm chấp nhận, đạt tiêu chuẩn là được.”
Lâm Bạch Dư: “Sao thiếu chí hướng thế?”
Cổ Nguyệt: “Tớ là tục nhân, chí hướng làm gì?”
“Cổ Nguyệt, đứng lên trả lời câu hỏi.” Cô giáo Lâm đột nhiên gọi Cô Nguyệt trả lời câu hỏi.
“Chết rồi!” Mặt Cổ Nguyệt càng nhăn hơn. Chắc chắn là cô Lâm phát hiện cô không nghiêm túc nghe giảng, muốn dạy bảo cô rồi. Cổ Nguyệt cầu cứu nhìn về phía Lâm Bạch Dư, Lâm Bạch Dư nhìn chằm chằm bảng đen, như đang nghiêm túc nghe giảng, cự tuyệt ám hiệu của Cổ Nguyệt.
“Con bé không nghĩa khí này.” Cổ Nguyệt cắn răng. Cuối cùng, Cổ Nguyệt đáng thương không trả lời được câu hỏi của cô giáo, bị cô Lâm phạt chép bài giảng mười lần!
Chuông tan học vang lên, Cổ Nguyệt không lo chép phạt, kéo Lâm Bạch Dư chạy về phía bảng thông báo. Trước bảng thông báo đã có rất nhiều người đang chen chúc, mọi người đều muốn biết thành tích của mình sớm. May mà, thông báo của lớp mười và lớp mười hai đặt ở hai nơi khác nhau, nếu không trước bảng thông báo sẽ còn chen chúc hơn, không len vào được.
Cổ Nguyệt ra sức chen vào bên trong, một tay kéo Lâm Bạch Dư, hao phí hơn một nửa thể lực mới chen được lên đằng trước.
“Tớ chỉ đạt 610 điểm!” Cổ Nguyệt chu miệng.
“Nhưng xếp hạng của cậu không tệ, vào top 100 cả năm lớp.” Lâm Bạch Dư an ủi Cổ Nguyệt. Kỳ thi này thành tích của mọi người đều không cao, nên dù thành tích của Cổ Nguyệt thấp hơn học kỳ trước một chút, nhưng lại xếp hạng cao hơn mấy bậc.
“Không băng cậu, tăng lên hơn bảy mươi bậc, đã lọt vào top 50.” Cổ Nguyệt hâm mộ nói, “Bây giờ Tiếng Anh của cậu tốt như vậy, sau này chọn ban xã hội, sẽ không bị Hóa học với Vật lý kéo chân nữa, thành tích sẽ càng tăng lên, chắc chắn sẽ đỗ một trường đại học tốt.”
Lâm Bạch Dư nói: “Cậu học Toán với Vật lý tốt như vậy, cố gắng một chút, cũng có thể đỗ trường đại học vừa ý.”
Cổ Nguyệt nói: “Tính sau đi! Mẹ tớ nói nếu tớ không thi đỗ đại học tốt sẽ cho tớ ra nước ngoài du học.”
Đến lượt Lâm Bạch Dư hâm mộ: “Người có tiền khiến người khác đố kỵ!”
Cổ Nguyệt sững sờ, cười ngượng ngùng: “Tớ cũng không phải người có tiền. Thế này đi, trưa nay tớ mời, tùy cậu chọn món!”
“Cậu nói đấy nhé? Tớ không khách khí đâu!”