Ngay đêm Tiên Tôn xuất quan, đệ tử Phi Long của Tiên Tôn liền đi tìm Tiên Y thỉnh ngài đến Hoàng Đạo cư một chuyến. Vội vã đi trong đêm khiến Tiên Y không khỏi lo lắng trong lòng. Tiên Y ngự phong kéo theo đệ tử Minh Hải của mình đi theo Phi Long bay một mạch tới Hoàng Đạo các.
Minh Hải lần đầu sau ba năm cuối cùng cũng được nhìn thấy người hắn trông chờ khiến cho sự phấn khởi, vui mừng toát ra trong tâm trí. Tuy nhiên chợt nghĩ sư phụ của hắn phải đi gấp như này, ắt có chuyện không hay, vì vậy cho nên vô cùng lo lắng. Khi vừa tới nơi, Tiên Y liền kính cẩn chắp tay hành lễ với Thánh chủ của Hoàng Đạo quán:
– Lão hủ Lam Thiên kính chào Thánh chủ!
Tiên Tôn đưa tay ra ý muốn nói mời Tiên Y đứng dậy, nhưng lại vì phản ứng nhanh mà ho lên một tiếng. Phi Long vội vàng chạy tới đỡ Tiên Tôn nhưng Ngài đưa tay ra hiệu không cần. Sau tiếng ho, Ngài mới có thể nói với Tiên Y một câu.
– Sư thúc, người khách khí quá rồi, người mau đến ngồi đi!
Nói rồi Ngài ra hiệu cho đệ tử đi kính trà cho Tiên Y. Ngài đánh mắt một cái nhìn sang người đi bên cạnh, là hắn, thì ra hắn thực sự lên núi rồi. Vậy mà lại có bản lĩnh đi theo Tiên Y, quả không tồi.
Tiên Y nhìn thần sắc nhợt nhạt của Tiên Tôn thì không khỏ cau mày.
– Thánh chủ, Ngài đây là?
Tiên Tôn trầm ngâm một hồi, rồi đem sự tình nói ra.
– Sự thúc có điều không biết, ba năm trước ta không chỉ đơn giản là hao tổn chân khí.
Ngài dừng một lúc, Tiên Y cũng nheo mày nghĩ ngợi, năm đó, thực sự sau khi bắt mạch cho Thánh chủ, ngài ấy không còn có một tia ma khí trong người. Khi ấy lão cũng đã điều chế đan dược linh cấp đưa cho Thánh chủ trị thương. Nhưng năm đó độc khí đã bị ép ra rồi, chẳng lẽ..
– Đây.. lẽ nào đan dược của lão hủ không thể khống chế được độc khí đó?
Tiên Tôn lắc đầu, khi đó đích thị là đã trị khỏi. Nhưng hiện tại.. e là sư thúc nên bắt mạch trước đã!
Tiên Y vội vàng đứng lên, ngài đem linh lực ngưng tụ lại thành dây rồi phóng tới quấy lấy tay Thành chủ để xem mạch. Mạch tượng này..
– Thánh chủ, tại sao trong người ngài lại có thêm một dòng ma khí khác, nó không giống cái lúc trước ta đã xem.
– Đúng vậy, ta cũng không ngờ bản thân còn trúng một loại ma khí khác. Hai năm đầu bế quan, ta hoàn toàn không có trở ngại gì cả, sức khỏe tốt hơn, linh lực hồi phục, tiên thể còn tu luyện thêm một bậc. Nhưng sang năm thứ ba bế quan, đột nhiên một hôm ta cảm thấy toàn thân nóng bừng, ép chế như nào cũng không được. Ngâm mình xuống hồ Thủy Linh cũng không xong. Kết quả bạo phát hôn mê suốt một tháng. Vừa tỉnh lại ta liền cho mời Tiên Y.
Phi Long lúc này chợt quỳ xuống, hắn thực sự cảm thấy đấy là trách nhiệm của hắn.
– Thỉnh sư phụ trách phạt, con không nên rời khỏi Thủy Linh Động, nếu con ở đó đã không thể để người nằm bất tỉnh đến một tháng rồi, sớm một chút tìm Tiên Y tới thì đã..
Tiên Tôn phất phất tay
– Sao có thể là lỗi của con, khi đó gia môn có việc, con có thể không về sao?
– Con..
– Được rồi, không cần nghĩ nhiều, đây cũng là kiếp nạn của ta thôi..
Minh Hải nãy giờ đứng yên một góc cúi đầu nghe chuyện, đến bây giờ hắn vì lo lắng không yên mà vội vàng lên tiếng.
– Phi Long tiên nhân nếu không ở đó, thì ai giúp Tiên Tôn bưng cơm mang nước?
Hắn hỏi vậy, Tiên Tôn liền bật cười, Ngài lúc này tuy mệt mỏi, nhưng dáng vẻ vẫn rất thoát trần. Nhìn mái tóc nhẹ bay hắn trong lòng cảm thán: Ngài đẹp quá! Sư phụ hắn thấy đồ đệ ngốc của mình thất thố liền quở mắng một câu.
– Tên ngốc này, chẳng phải ta từng nói với con, tiên thể khi tu tới Tiên Tôn như Thánh chủ, khi bế quan sẽ không ăn không uống chỉ hấp thụ linh khí trời đất để luyện hóa hay sao?
Minh Hải gãi gãi đầu, đúng thật hắn quên mất. Cứ nghĩ tới Tiên Tôn không có người chăm sóc mà hắn hóa hồ đồ. Hắn chắp tay lại kính cẩn cúi người:
– Là con ngu dốt, xin lỗi Thánh chủ, xin lỗi sư phụ!
Tiên Tôn nhìn dáng vẻ hắn lúc này, thực sự khác rất nhiều khi trước, đúng là đã được Tiên Y dạy bảo không ít. Ngài gật gật đầu ý nói không sao rồi quay qua Tiên Y hỏi chuyện.
– Sư thúc, có cách nào trị được hay không?
Tiên y thở dài lắc đầu, là do lão khi trước không thể phát hiện ra tia ma khí này, nếu không thì đã không có cơ sự hôm nay. Lão nhìn Tiên Tôn chắp tay lại kính cẩn:
– Ta sẽ tìm hết cách có thể, trước mắt tạm điều chế linh đan áp chế ma khí này đã. Trị tận gốc còn cần nghiên cứu thêm.
Tiên Tôn mỉm cười, Ngài trước nay vẫn luôn mặc kệ thế sự, bản thân lúc này Ngài cũng chỉ cho rằng là kiếp nạn bản thân. Điều Ngài thực sự lo lắng chính là nếu Ngài gặp chuyện, sợ rằng đại lục sẽ lại không yên. Năm đó đuổi được yêu ma, lập lại được kết giới nhưng lại chưa thực sự yên tâm.
Kể từ hôm đó, ngày ngày Minh Hải đều thay sư phụ ở lại Hoàng Đạo cư để sắc thuốc cho Thánh chủ. Còn sư phụ hắn đi nghiên cứu tất cả các loại y thư thiên cổ để tìm ra cách cứu chữa. Đến nay là ngày thứ hai.
Hôm đó, hắn pha nước thuốc cho Tiên Tôn ngâm mình, khi vừa pha xong thì Tiên Tôn đã tới. Mọi khi hắn pha xong còn đợi Phi Long kiểm tra mới có thể để Tiên Tôn dùng, nhưng nay Tiên Tôn lại trực tiếp tới khiến hắn sững người luống cuống đến đánh rơi cả bát thuốc trên tay.
Phi Long thấy vậy liền lên tiếng trách mắng:
– Ngươi làm sao thế? Tay chân vụng về.
Hắn luống cuống cúi đầu:
– Xin lỗi, ta thực sự không cố ý.
Tiên Tôn phất tay để hai người ngừng lại.
– Được rồi, theo vai vế, Phi Long còn phải gọi Minh Hải một tiếng sư thúc. Ngươi không nên vô lễ như vậy.
Phi Long nhận ra, đúng là hắn còn phải gọi Minh Hải một tiếng sư thúc. Tại cái dáng vẻ phàm nhân của hắn làm cho bản thân quên mất điều này. Nghe sư phụ nói vậy, hắn vội chắp tay lại thành khẩn:
– Xin tạ lỗi sư thúc.
Minh Hải xua xua tay, vội vàng nói:
– Không sao, không sao.. Là tôi tay chân lóng ngóng trước.
Phi Long lùi lại một bước đứng sau sư phụ để Minh Hải tiếp tục pha nước thuốc để sư phụ ngâm mình.
Tiên Tôn nhìn hắn một lúc, liền nói:
– Ngươi.. ba năm qua thay đổi không ít.
Câu nói này của Tiên Tôn khiến Minh Hải sững cả người, hắn nhìn lên xem Tiên Tôn nói chuyện cùng ai. Ngài vậy mà lại đang nhìn hắn, ngài thực sự nhận ra hắn hay sao.
– Ngài nhận ra ta ư?
Tiên Tôn liền khẽ cười một cái, Minh Hải lại như hóa đá một lần. Ngài mỗi lần cười đều quá đẹp.
– Ngươi cho rằng ta già quá cho nên trí nhớ sẽ kém hay sao?
Hắn cuống cuồng xua tay nói:
– Không phải, Tiên Tôn ngài không hề già, thực sự.. thực sự là tiểu nhân chỉ đang vui mừng quá không nghĩ tới còn được Ngài nhớ đến mà thôi.
Phi Long đứng bên cạnh lúc này rất là nghi hoặc nhìn Minh Hải, Tiên Tôn biết hắn sao? Hắn cố nhớ xem, đây là người nào, có phải hay không hắn từng gặp. Tiên Tôn quay qua nhìn thấy hắn cau mày suy nghĩ Ngài liền nhắc lại.
– Con không nhớ người phàm ta từng cứu ba năm trước ư? Là hắn muốn theo chúng ta, nhưng khi đó còn việc chưa xong, lại không thể trực tiếp mang theo hắn. Nên đành thử duyên của hắn xem có thể lên đến Hoàng Đạo hay không. Thực không ngờ, hắn thực sự đã ở đây rồi. Lại còn nghiễm nhiên trở thành đồng môn, gọi ta một tiếng sư huynh nữa.
Sau đó người quay sang nhìn Minh Hải:
– Ngươi có thể được Tiên Y thu nhận là phước khí của ngươi!
Lúc này Phi Long mới nhớ ra đoạn cứu người năm xưa, vậy mà lại là hắn. Minh Hải bây giờ so với ba năm trước đúng là quá khác nhau. Hắn đã khỏe mạnh hơn, lại có phần sáng sủa hơn nhiều. Có lẽ do được Tiên Y cho thuốc mà hắn cũng có phần nào khí lực.
Hắn pha thuốc xong chủ động ra ngoài cửa chờ. Mấy ngày nay hắn biết, mỗi lần ngâm thuốc thì Tiên Tôn đều cần Phi Long ở cạnh hộ pháp cho. Bởi vì chỉ sơ sảy để ma khí tràn ra vào lục phủ ngũ tạng thì Ngài liền độc phát. Có lúc sẽ nhổ ra vài ngụm máu đen mà hắn mỗi lần vào thu dọn đều cảm thấy vô cùng đau xót. Hắn lau một giọt lại một giọt mà ước bản thân có thể thay thế Tiên Tôn chịu những nỗi đau này.