Kiếp Này Gặp Được Anh

Chương 35



Giọng nói của Dương Thành Vũ càng ngày càng thấp, với khoảng cách gần như thế này, tôi không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sắc lạnh đầy áp bức người khác của anh ta. Tôi muốn trốn chạy, thế nhưng suy nghĩ ấy ngay lập tức đã bị người đàn ông trước mặt bắt được. Anh ta đặt hai tay lên vai tôi siết lại, đầu hơi cúi xuống nhìn, từng hơi thở mang theo mùi rượu nhàn nhạt.

– Cái vẻ mặt của em là sao. Tôi đâu có đánh em hay chửi mắng em.

Tôi lí nhí trong cổ họng, lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào Dương Thành Vũ, mấp máy môi.

– Nhưng anh làm tôi sợ. Nửa đêm nửa hôm, chúng ta như này, thật không thích hợp.

Tim tôi đập thình thịch càng lúc càng mạnh. Ngày trước, đối với Tuấn tôi không có nhiều cảm giác như thế này, cũng chưa từng có ai tác động tôi mãnh liệt giống như Dương Thành Vũ. Tôi không hiểu nổi mình hiện tại bị làm sao. Vì cái nhìn thỏa mãn đôi mắt? Vì vẻ lịch lãm? Sự giàu có? Hay là quyền lực mà người đàn ông này nắm trong tay.

Ban đầu, tôi nghĩ là do mình quá ngưỡng mộ vị Tổng giám đốc cao cao tại thượng kia, nên mới sinh ra những cảm giác lạ lẫm như thế. Tôi cũng đã cố quên, nhưng càng ngày càng quên không được, thậm chí chỉ cần một cái ngoắc tay nhỏ của Dương Thành Vũ đủ khiến cho tôi tự mình mụ mị đầu óc mà lao vào. Có điều, ý nghĩ của anh ta như thế nào tôi thật sự không biết.

Bình thường, đối với những kẻ đầu óc ngu ngốc và chậm chạp như tôi, Dương Thành Vũ luôn tỏ ra khó chịu và bực bội. Nhưng sao riêng tôi anh ta lại kiên nhẫn được như thế. Đã vậy, còn nhìn trúng tôi, muốn lên giường cùng với tôi.

Trong lúc tôi đang ngẩn người, Dương Thành Vũ áp sát người vào người tôi, anh ta cười nói tiếp.

– Lén lút có cái gì không tốt. Tôi nói cho em biết, con người tôi rất thích lén lút những cuộc tình vụng trộm, cảm giác rất kích thích, không những tạo cho mình niềm vui, mà còn tạo cho đối phương cảm giác sung sướng như mình cảm nhận được vậy.

– Cái này anh có nhiều sự lựa chọn mà. Không nhất thiết phải là tôi.

Dương Thành Vũ bật cười, anh ta nhìn tôi, nhưng ngón tay không an phận một chút nào, từ từ miết dọc theo vạt váy rồi dừng lại ở lớp thịt trần trụi dưới bắp đùi.

– Em cũng biết là tôi nhìn trúng em. Ở đây em không có quyền phản kháng.

Người tôi run lên từng đợt, giọng nói cũng run. Thế nhưng vì không muốn để chính mình sai lầm càng thêm sai lầm, tôi mấp máy.

– Tôi không bán thân. Tổng giám đốc, chẳng phải trước kia anh ghét tôi sao. Anh cho là tôi dùng thủ đoạn trèo lên giường anh. Bây giờ, tôi không muốn, anh lại là người lôi kéo tôi trèo lên.

– Không muốn là việc của em. Còn muốn là việc của tôi. Tôi không cần em đồng ý.

– Anh….

Tôi tức đến nghẹn họng, nhưng Dương Thành Vũ chẳng thèm để tâm một chút nào, trong nháy mắt đã đặt tôi nằm xuống dưới ghế sofa, đầu lưỡi liếm lám vành tai tôi.

Trong một khắc, vành tai tôi trở nên ngưa ngứa, toàn thân mềm nhũn, mặt nóng bừng bừng như người bị hun lửa. Tôi không còn sức dãy dụa sau từng động tác kích thích của người đàn ông nằm ở bên trên mình, đầu óc vừa nãy còn có thể vớt vát được một chút thanh tỉnh bây giờ đã mụ mị chẳng nghĩ ngợi được gì.

Khoảnh khắc ấy, tôi mở đôi mắt mù sương của mình nhìn vào sườn mặt hoàn hảo của Dương Thành Vũ, tâm trí dấy lên những suy nghĩ ngổn ngang. Người đàn ông được gọi là “ rùa vàng” này, ở ngoài kia có biết bao nhiêu người muốn được anh ta để ý nhưng anh ta không quan tâm mà chỉ thuận mắt tôi, tôi không quyến rũ thì sao tôi phải để trong lòng.

Dương Thành Vũ từ tốn cởi quần áo tôi:” Em thả lỏng người ra, cứng đơ như xác chết thế.”

Đối với một người phụ nữ đã bước sang tuổi gần đầu ba như tôi, để mà nói về ham muốn, tôi không phải là không có. Đặc biệt là những lúc bị người đàn ông này đè xuống, cảm giác kia càng trở nên mãnh liệt. Hệt giống như anh ta đã nói, tôi thật sự rất lẳng lơ.

– Anh… Tắt điện đi đã.

Tôi lí nhí trong cổ họng, không hề phản kháng hay từ chối từng cái mơn trớn kia của Dương Thành Vũ nữa, ngược lại tay cũng đưa lên vòng ôm lấy cổ của anh ta, hơi thở dồn dập.

Dương Thành Vũ ở bên trên, mái tóc gọn gàng trở nên rối tung, đôi mắt sắc lạnh nhìn tôi ở dưới thân không rõ tâm tư. Một vài giây sao, anh ta cúi đầu hôn tôi, hôn từ vành tai xuống dưới gò má, rồi ở môi, từng chút từng chút để lại mùi vị của mình ở đó.

Miệng anh ta vẫn còn mùi thuốc lá hòa với mùi rượu thoang thoảng, trên người mặc dù chưa tắm nhưng lại không hề có mùi hôi, ngược lại mùi hương hoa trà đặc trưng vẫn nồng đậm đầy quyến rũ.

Tôi nấc lên trong miệng của người đàn ông đó, mở lối cho cuộc thám hiểm bằng lưỡi. Dương Thành Vũ chiếm thế thượng phong, lưỡi anh điên cuồng khám phá miêng tôi, quấn lấy đầu lưỡi tôi, trêu đùa cắn mút. Đúng lúc này, anh ta ngân lên một từ.

– Em thật mềm mại. Cảm giác rất tuyệt.

Tôi đỏ mặt, một lời không dám nói. Dương Thành Vũ thì lại càng được đà.

– Em có biết tôi muốn xử lý muốn em đến chừng nào không? Rất nhiều đấy?

Hơi thở tôi càng trở nên dồn dập, tôi lắc đầu, lắc đầu không phải vì từ chối hành động của người bên trên, mà vì tôi không thể nào trả lời được câu hỏi của anh ta. Chuyện ham muốn tình dục này đối với đàn ông mà nói quan trọng gần như mạng sống, tôi có dại cũng không dám cắt ngang giữa chừng như thế này.

Bất thình lình, Dương Thành Vũ đi vào trong tôi không hề báo trước. Mặc dù đây có thể nói là lần thứ ba tôi cảm nhận được chân thực anh ta to lớn như nào, nhưng tôi vẫn không thể thích ứng kịp với vật ngoại cỡ đó. Người tôi cong lên, miệng rên nhỏ nhỏ vụn vặt.

– Ưm…

Dương Thành Vũ gần như bị tiếng rên của tôi kích thích, anh ta thúc mạnh hơn, sâu hơn, nhanh hơn, tàn nhẫn không hề đem theo một chút khoan nhượng nào cả. Anh giữ chặt hai tay tôi ép lên trên đầu, miệng cắn miết môi dưới tôi như muốn nghiền nát.

– An, có biết tôi đang làm gì với em không?

Tôi đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi, hai tay bấu chặt lấy bắp tay của Dương Thành Vũ.

– Tổng giám đốc, anh đừng vô sỉ như thế có được không…

Dương Thành Vũ nhướn mày, vẻ mặt anh ta từ đầu đến cuối đều lạnh như tiền, mặc dù bản thân có nói ngả ngớn đến mấy thì nét mặt vẫn không hề bị ảnh hưởng mà thay đổi một chút nào cả.

– Vừa làm vừa nói rất kích thích. Nghe giọng của em nỉ non, tôi càng muốn đưa em lên đỉnh.

Nói xong, Dương Thành Vũ đột ngột rút ra, anh ta xoay người tôi lại đổi tư thế, một chân chen vào giữa hai chân tôi. Phía sau lưng, tôi cảm nhận được hàng nút áo sơ mi được mạ vàng của anh ta chạm vào da thịt mình khi anh ta vén mái tóc dài của tôi, lành lạnh hệt như ngón tay của chủ nhân nó vậy.

– Trần Thùy An, tôi vẫn thích tư thế này nhất.

Dương Thành Vũ mơn trớn bầu ngực tôi thành đủ hình dạng, sau đó lại tiếp tục đi vào. Lần này, anh ta không dồn dập như vừa nãy mà chậm dãi từng chút, từng chút làm tôi điên dại, nơi giao hoan cực kì khó chịu, ngứa ngáy không tả nổi.

– Anh… Dương Thành Vũ, ngày mai chúng ta phải đến thành phố A.

Tôi nỉ non, không biết lấy dũng khí từ đâu mà lại có thể thẳng thắn gọi thẳng tên anh ta như vậy. Nhưng có một điều tôi biết là cơ thể tôi bây giờ vừa đau vừa hưng phấn, không thể chịu đựng sự giày vò này.

Dương Thành Vũ giữ thắt lưng tôi.

– Nhìn bề ngoài em cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng cởi quần áo ra thì rất mê người. Trần Thùy An, từ ngày em lên làm thư kí, tôi nhìn thấy em đều muốn xử lý em.

– A… Đủ rồi. Tôi không chịu được nữa. Tôi…

– Em đúng là không có tiền đồ.

Dương Thành Vũ cười lạnh, anh ta luân động mạnh mẽ hơn, sau cùng khi đưa cả hai lên đỉnh mới trút ra từng đợt, vật kia ở trong tôi giật giật liên hồi.

Một lúc sau, anh ta mới buông tôi ra nằm sang bên cạnh. Tôi với lấy chiếc áo khoác măng tô của anh ta chùm lên người, cất giọng.

– Tổng giám đốc, bây giờ anh về được chưa. Tôi…

– Thỏa mãn xong một cái em liền muốn đuổi tôi luôn hả. Tôi là trai bao của em.

– Tôi không có ý đó. Thật ra là chỗ của tôi rất nhỏ, đồ đạc lại toàn là đồ cũ đồ rẻ, chỉ sợ làm anh bẩn thôi.

Dương Thành Vũ không hề phản bác, ngược lại còn gật đầu, nói như thể ra lệnh.

– Em nói đúng. Ngày mai thay cái sofa nào êm một tí. Còn nữa, mua lấy một đôi dép nam để ở kệ giày, đồ dùng vệ sinh cá nhân nữa. Đặc biệt là bao cao su, tôi không muốn lần nào đến tìm em mà phải mang theo nó bên người như một kẻ biến thái.

Tôi cảm thấy toàn thân mệ rã rời, mí mắt nặng trĩu, chỉ nghe loáng thoáng thấy Dương Thành Vũ nói gì đó rồi ngủ từ lúc nào không biết. Cũng không biết bao lâu, đến khi tôi tỉnh dậy, người đã nằm ở trên giường, phía sau là lồng ngực ấm áp của vị đại gia kia. Tiếng điều hòa kêu rì rì, xung quanh hắt lên ánh điện vàng heo hắt.

Tôi xoay người, mặt áp sát vào lồng ngực của Dương Thành Vũ, cánh mũi tham lam cọ lên da thịt anh ta hít hà. Người đàn ông kia nhanh chóng tỉnh giấc, anh nhấc người tôi dậy, giọng nói khản đặc trầm trầm.

– Em lên trên đi.

Tôi đỏ mặt, lấy hết dũng khí ngồi lên người anh ta, tay chạm vào vật cứng rắn đặt vào lối nhỏ, sau đó mới chống tay nhún người. Có điều, chỉ được một phút là tôi đã thở hồng hộc không thể làm tiếp, hại cho Dương Thành Vũ nghiến răng.

– Vẫn là để tôi thì hơn. Tôi nói em không có tiền đồ đúng là không oan một tí nào.

Nói xong, Dương Thành Vũ lật người tôi xuống, chúng tôi lao vào nhau, da thịt nóng hầm hập nhơ nhớp. Từ trên giường, đến ban công cửa sổ, đến nhà tắm, nơi nào cũng để lại dư vị của hoan ái.

*** **** ****

Đồng hồ chỉ bảy giờ, tôi với Dương Thành Vũ cùng nhau rời khỏi nhà. Cũng may tòa nhà tôi ở với tòa nhà trưởng phòng Lê không cùng nhau nên một màn như này chị ta không hề biết đến, nếu không tôi nghĩ mình phải kiếm cái lỗ để chui xuống.

– Tôi nghe nói em vay tiền trưởng phòng Lê. Cần gì đến tiền à.

Tôi ngẩng đầu nhìn Dương Thành Vũ, khẽ gật đầu, cũng chẳng nói tường tận mọi chuyện.

– Có chuyện. Nhưng không dùng đến nên tôi lại trả chị ấy rồi.

Dương Thành Vũ ờ lên một tiếng, anh ta mở cửa xe ngồi rồi rồi nhìn tôi qua cửa kính. Tôi biết ý nên cũng chẳng dám chần chừ lâu, đợi đến khi xe chạy, mới lại nghe thấy anh ta nói tiếp.

– Mỗi tuần tôi đều chuyển tiền vào thẻ. Sao em không lấy mà dùng.

Tôi ngẩn người, lúc này mới nhớ thế chiếc thẻ mà Dương Thành Vũ đưa cho mình mua quần áo đợt trước. Khi ấy, tôi định trả lại anh ta nhưng mà cứ quen béng đi mất, dần dần công việc bận rộn bù đầu, nó vẫn nằm ở trong túi áo tôi treo ở tủ quần áo.

– Cái đó… Tôi quên mất chưa trả lại anh.

Dương Thành Vũ đánh lái, anh ta nhìn tôi một cái, hời hợt nói.

– Không cần, em giữ lấy mà dùng. Cần gì thì lấy tiền ở đó, cũng chẳng đáng bao nhiêu.

Tôi chặn lời anh ta:” Tôi không quen tiêu tiền của người khác. Đặc biệt là người không có quan hệ gì với mình.”

Dương Thành Vũ im lặng một lúc, sau đó anh ta nói với tôi.

– Tôi có thể hiểu em đây đang cố ý muốn đánh tiếng với tôi.

– Tổng giám đốc nghĩ nhiều. Tôi với anh ngoài quan hệ cấp trên cấp dưới thì không còn gì mờ ám, chuyện xảy ra cũng chỉ là ham muốn sinh lý. Có điều nhân đây tôi nghĩ chúng ta cũng nên nói thẳng thắn với nhau một lần. Tôi không phải là công cụ để anh thích phát tiết thì tìm đến.

– Em chắc chắn.

Dương Thành Vũ nghiêng người hỏi tôi, ngữ điệu của anh ta không hề mang theo một chút cảm xúc nào, cũng không nhìn ra được tức giận. Giây phút ấy, tôi thấy lồng ngực mình có chút khó chịu, đau nhói, suýt một chút nữa không kiềm chế được mà khóc. Người đàn ông này không hề có tâm tư gì với tôi, anh ta nhìn trúng tôi, cũng chỉ vì muốn tìm cảm giác lạ lẫm khi hoan ái mà có. Với anh ta, tôi so với mấy cô nhân tình kia không khác là mấy. Ngủ một đêm, tiền chao cháo múc, thuận mua vừa bán, không ai nợ ai.

– Đúng vậy. Tôi muốn yên ổn làm việc.

– Được. Nếu điều đó là em muốn, tôi cũng không mặt dày vác mình đến.

Cuộc nói chuyện đi vào ngõ cụt, suốt quãng thời gian di chuyển, tôi với Dương Thành Vũ không ai nói chuyện với ai câu gì. Có lúc anh ta nhận được điện thoại của tình nhân, ngữ điệu vẫn lành lạnh, giống hệ như nói với tôi. Lúc ấy, tôi thật chỉ muốn lao xuống mà khóc, hoặc tìm một quán cafe nào đó ngồi để kiểm điểm lại chính bản thân của mình.

– Tôi đang đi làm.. Đúng, là công tác bên thành phố A. Cũng phải vài ngày, nếu em nhớ tôi thì có thể đến. Có điều tôi có thời gian cho em hay không thì chưa biết được.

Đầu giây bên kia không biết nói gì, Dương Thành Vũ đột nhiên lạnh giọng.

– Trước khi em hỏi tôi cô gái đó là ai, em đã tự hỏi mình vị trí của em ở chỗ nào chưa. Được rồi, đừng lải nhải, tôi không có nhiều thời gian đâu.

Buông lời tuyệt tình, Dương Thành Vũ lập tức tắt máy, anh ta tăng tốc lái xe đi tiếp. Đến trưa, chúng tôi đến thành phố A, việc đầu tiên là anh ta rẽ vào công ty may AN DĨNH.

Thật ra ngành chính của AN DĨNH là bất động sản, còn về công ty may là do mẹ của ta còn sống gây dựng lên nên anh ta không muốn phá hủy đi tâm huyết của bà. Thi thoảng vài tháng sẽ ghé trở lại một lần, kinh doanh khá tốt, nhưng cũng chẳng muốn phát triển thêm.

Sau khi xử lý hết sổ sách ở công ty may, Dương Thành Vũ thuê cho tôi một khách sạn, còn anh ta thì trở về nhà của mình ở trong một tòa chung cư trong khu đô thị AN NIÊN.

Đêm tối chỉ có một mình, tôi mặc chiếc áo choàng tắm bông dày sụ, đứng ở bên cửa sổ nhìn bầu trời đêm của thành phố A. Đèn trên những tòa cao ốc đều sáng choang, dưới lòng đường là những quán nước, những tiết mục biểu diễn đường phố, những bài nhạc được biểu diễn bằng đàn dương cầm, một giai điệu rất buồn, buồn đến tái lòng.

Tôi nhìn đồng hồ, phát hiện bây giờ mới chưa đến tám giờ thì quyết định thay quần áo rồi trở ra ngoài. Lúc xuống đến đường, tôi đứng lạc lõng trên vỉa hè nhìn xung quanh, mọi thứ đã từng rất quen thuộc, nhưng ngay hiện tại tôi lại không biết mình nên đi về đâu, dừng lại ở đâu.

Cuối cùng, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến như thế nào, tôi lại bắt xe đi về quán đồ uống mà ngày trước mình thích uống. Cửa hàng của họ sau ba năm vẫn như thế chẳng hề thay đổi, từ những ánh điện sáng loáng, đến từng chiếc bàn, chiếc ghế.

Tôi đẩy cửa đi vào, gọi cho mình một cốc matcha kem, sau đó ngồi nhâm nhi thưởng thức vị lành lạnh nơi đầu lưỡi.

Ngày trước, tôi rất thích uống matcha, nhưng vì cuộc sống thiếu thốn không cho phép nên tôi chẳng dám hoang phí. Có hôm Tuấn lén lút mua cho tôi một chai lớn, tôi nhớ mình đã cười hớn hở rồi vợ chồng đóng chặt cửa lại ngồi cùng nhau ăn chung. Tuy không quá mãnh liệt kiểu chết đi sống lại, nhưng đủ để cho tôi thấy mãn nguyện.

Ngồi một lúc, tôi bỗng nhiên nhận được điện thoại của Dương Thành Vũ. Anh ta hỏi tôi ở đâu mà không ở khách sạn, cần gặp tôi để chỉnh sửa nốt một số vấn đề về bản hợp đồng cho ngày mai.

Ban đầu, tôi định nói sẽ bắt xe đến chung cư của anh ta, nhưng người đàn ông kia lại hỏi tôi địa chỉ nên tôi cũng chỉ còn cách nói mình đang ở cách quảng trường gần hai cây số. Cúp máy, tôi đứng dậy muốn thanh toán, bỗng dưng lúc này một người đàn ông lao về phía mình, hai tay ghì chặt lấy vai của tôi lắc mạnh.

– An… An… là em đúng không? Đúng là em rồi?

Tôi bị lắc đến hoa mắt chóng mặt, bao nhiêu matcha vừa uống chỉ muốn trực trào luôn ra ngoài. Người kia lại luống cuống nói tiếp.

– Anh tìm rất lâu rồi em có biết không. Ba năm qua em đã đi đâu? Em ở đâu?

Giọng nói này… Tôi định thần lại mình, ngẩng đầu lên nhìn. Phát hiện người ở trước mặt là Tuấn thì nhíu mày, giọng hơi lạnh.

– Anh đừng có lắc. Anh buông tôi ra xem nào?

Tôi nghĩ mình đã tuyệt tình như thế thì Tuấn sẽ chấp thuận nghe lời, thế nhưng tôi thật sự lầm. Anh không những không buông tôi, mà còn không ngần ngại một chút nào ôm chặt lấy tôi vào lòng trước mặt bao nhiêu người, nói.

– An à, em tha lỗi cho anh đi. Anh sai rồi, anh biết lỗi rồi. Chúng ta làm lại từ đầu được không em?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.