Kiếp Này Gặp Được Anh

Chương 27



Dương Thành Vũ quả thực là một người giữ lời hứa, mặc dù đoạn đường về khu trọ đi nhầm đường mất hai lần nhưng người đàn ông này nét mặt vẫn không hề toát lên sự khó chịu hay làu bàu gì với tôi. Khi xe đỗ trước con ngõ nhỏ dẫn đi vào sâu bên trong, anh ta mới lên tiếng hỏi.

– Cô sống ở đây.

Tôi gật đầu, nói cảm ơn với anh ta xong rồi đẩy cửa bước nhanh đi xuống.

Ở phía sau, Dương Thành Vũ cũng chẳng ở lại lâu, tôi nghe loáng thoáng thấy anh ta nghiêm túc nghe điện thoại của ai đó, xong rồi cũng lái xe lao đi luôn.

Thật ra nhiều lúc tôi chẳng rõ con người thật của sếp mình là như thế nào. Lúc trước anh ta phát hiện tôi với anh ta cùng trên một chiếc giường, vẻ mặt khi đó bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy sợ hãi. Sau này mỗi lần vô tình gặp nhau cũng coi nhau như xa lạ, nói tuyệt tình ra chính là không để vào mắt.

Vậy mà không ngờ anh ta lại giúp tôi vào AN DĨNH, rồi lại đối xử với tôi bình thường như các nhân viên khác trong công ty. Tôi cảm ơn thì lại nói là mình không làm không công. Không công ở đây có nghĩa là gì, là một đêm đó đổi lấy công việc, hay là cho tôi vào làm rồi dần dần đào tạo tôi.

Càng nghĩ, tôi càng không tìm được câu trả lời nào thỏa đáng nên cuối cùng cũng quyết định gạt phắt hết mọi thứ ra khỏi đầu, chậm rãi bước trên từng bậc cầu thang cũ trở về phòng trọ của mình. Lúc đẩy cửa vào, Nhàn cũng từ nhà tắm đi ra, nhìn dáng vẻ của cô ấy trông khá là mệt mỏi.

– Sao thế, lại uống rượu à?

Nhàn là một nhân viên tiêu thụ của một ty sản xuất bia, đã làm ở đây mấy năm rồi. Cô ấy giống tôi, đều đã li hôn vì cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc, nhưng cô ấy không có con. Thật ra cũng không phải là không có, cô ấy đã từng kể với tôi, đợt cô ấy có thai, cô ấy muốn sinh nhưng chồng cô ấy nói kinh tế còn kém nên bắt ép cô ấy phá. Cô ấy không phá, họ cãi nhau nhiều hơn, rồi trong một lần cãi nhau tranh chấp với chồng Nhàn bị ngã cầu thang, nên cái thai không giữ được. Sau đó, hai người li hôn, và cô ấy lên thủ đô làm việc, một mình bươn chải tự hưởng cuộc sống.

– Hôm nay phải đi gặp khách hàng với trưởng phòng, họ đều uống rượu nên không thể không uống. Cũng may tửu lượng tôi tốt, không thì cũng không về được đến nhà.

Nói xong cô ấy lại nhìn tôi.

– Về muộn thế. Sếp cô lại bắt cô tăng ca sao?

Chuyện tôi làm việc ở AN DĨNH tôi cũng kể với Nhàn, nên cô ấy cũng không còn ngạc nhiên gì với những ngày tôi về muộn như thế này. Thậm chí cô ấy còn khách sáo động viên tôi phải cố gắng mà bám trụ lại ở đó, bởi vì ở thủ đô này, được một công ty lớn nhận vào đó là may mắn cả đời.

Kể ra thì những lời nói đó không có sai. Nhàn tuy là nhân viên tiêu thụ nhiều năm, có thể nói là nhân viên có kinh nghiệm nhưng lương cô ấy cũng chỉ có 8 triệu, trong đó bao gồm cả tiền thưởng tiền đi làm đầy đủ rồi. Mà tôi thì ngoài hai tháng thử việc nhận lương năm triệu, thì tháng vừa rồi thành tích tốt nên trưởng phòng Lê đã để tôi lên nhân viên chính thức, lương cứng là 8 triệu chưa bao gồm thưởng. Tất nhiên đi kèm với số tiền đó thì tôi phải làm việc có hiệu quả, nếu để tụt lùi thành tích thì chẳng có chuyện dễ dãi như thế đâu.

– Đang vào giai đoạn giữa của dự án, công việc bận ngập đầu. Làm mãi làm mãi vẫn không hết việc.

Tôi ném chiếc túi xách lên chiếc giường của mình rồi mở chiếc tủ vải lấy quần áo đi tắm. Phòng này tôi với Nhàn thuê rộng 35 mét vuông, giường là giường tầng, có nhà vệ sinh khép kín, nhìn chung khá là sạch sẽ. Tiền thuê một căn là 2,5 triệu, tôi với cô ấy chia đôi mỗi người một nửa, tiền ăn thì cả hai thống nhất lên thực đơn rồi cũng chia như vậy. Cũng may chúng tôi đều là người dễ sống, cho nên đều không ai có xích mích gì cả.

– Ngày mai tôi phải đi công tác, có lẽ mất nửa tháng hay một tháng gì đó. Cho nên cô ở nhà phải chịu cô đơn một thời gian rồi.

Tôi nói vọng ra.

– Đi công tác ở đâu mà mất tận một tháng thế.

– Vào miền Trung, chi nhánh ở trong đó đã đi vào hoạt động, tôi được giám đốc điều vào đấy để theo dõi. Thêm nữa lâu rồi tôi cũng chưa về nhà, muốn nhân cơ hội này về thăm bố mẹ một chút.

Nghe cô ấy nhắc đến chuyện về thăm gia đình, tôi đang dội nước lên người cũng phải dừng lại. Tôi rời quê nhà từ đầu năm, đến nay cũng đã bảy tám tháng chưa có trở về, mặc dù vẫn thường xuyên gọi điện thoại nhưng kì thật trong lòng vẫn là rất nhớ.

Nhớ cái cảm giác được ôm Tiểu Đa vào lòng, muốn nựng con bé, nghe con bé gọi mình là mẹ.

Ngoài kia Nhàn không biết tôi đang khóc nên vẫn nói vọng vào.

– Tiền kiếm bao nhiêu cũng hết, bố mẹ tôi già rồi, tôi muốn một năm gặp họ nhiều hơn hai lần.

Tôi khẽ lau nước mắt, dội nước thêm vài gáo rồi thay quần áo đi ra ngoài. Lúc này Nhàn vẫn đang xếp quần áo bỏ vào vali, tôi nhìn cô ấy lên tiếng.

– Ngày mai mấy giờ cô đi. Tôi muốn gửi một chút quà cho hai bác.

Nhàn xua tay:

– Không cần đâu, bố mẹ tôi bị bệnh tiểu đường, họ không ăn bánh kẹo hay đồ ngọt đâu, mua cũng chỉ phí tiền. Mà này…

Nói đoạn Nhàn chợt dừng lại, cô ấy mở chiếc tủ vải lấy ra hai chiếc váy ren màu đen và màu trắng đưa cho tôi, nói.

– Hàng Zaza đấy, mua lâu rồi nhưng không có mặc, giờ phát tướng chẳng mặc được nữa nên cứ để đó. Nếu cô không chê thì lấy mà mặc đi làm. Nói thật, mấy bộ đồ kia của cô nhìn khó mà nuốt nổi vào mắt.

Tôi nhìn hai chiếc váy Nhàn nhét vào tay mình, tem mác vẫn còn, phẳng phiu không có một chút ố nào, thậm chí vẫn còn mùi thơm của đồ mới. Lúc thử chúng, tôi không nghĩ nó lại vừa người tôi đến như vậy, có điều hình như hơi lộ liễu vì nó bó ngực với eo của tôi quá. Nhưng mà không thể phủ nhận được mình rất thích nó, cho nên tôi nói với Nhàn.

– Tôi không nhận không của cô được. Hay là thế này, cô pass lại cho tôi, lấy bao nhiêu tôi trả cô.

Nhàn xua tay nói không có gì, tôi thì cương quyết muốn trả nên cô ấy đành tặc lưỡi.

– Được rồi, pass hai cái 500 nghìn, lúc nào có thì đưa tôi cũng được.

Thuyết phục được cô ấy nhận tiền, lòng tôi cũng buông được tảng đá nặng đè xuống, đem váy trở về tủ của mình cất đi. Bình thường tôi chẳng chú ý đến cách ăn diện, quần áo lại toàn đồ cũ, những bộ mua mới thì lại như Nhàn nói, quê mùa như một bà già. Bây giờ nghĩ lại mới thấy thảo nào nhiều lần đồng nghiệp với trưởng phòng Lê liếc tôi đầy khó chịu đến như thế, hóa ra là tôi làm mất mặt bộ phận kế hoạch bọn họ.

Thở dài, tôi nói chuyện với Nhàn vài câu nữa rồi trèo lên giường của mình lấy điện thoại ra đăng nhập ứng dụng học oline tiếng Anh mà mấy tháng trước cô ấy giúp tôi đăng kí. Từ đợt bị trưởng phòng Lê trách mắc, đêm nào tôi cũng lọ mọ đến một giờ sáng mới đi ngủ, khả năng nghe nói cũng cải thiện hơn được một ít.

Có điều học qua mạng như này chẳng phải là biện pháp tốt nhất. Trưởng phòng Lê đã nói với tôi, nếu tôi muốn phấn đấu vươn lên, thì trình độ tiếng Anh không thể mù mờ được. Tôi cũng nghĩ đợi tháng này lấy lương xong thì sẽ đăng kí một lớp học tiếng Anh ở trung tâm ngoại ngữ tranh thủ vào buổi tối.

*** *** ***

Sáng hôm sau, Nhàn phải đến công ty từ sớm nên lúc tôi tỉnh dậy trong phòng vẫn chỉ còn ánh điện mờ mờ. Cô ấy để lại cho tôi một lời nhắn được ghi trên tờ giấy nhớ, nói phần tôi cháo thịt băm ở trong bếp.

Tôi nhìn đồng hồ, thu dọn một chút rồi ăn sáng, sau đấy đắn đo rất lâu cũng lấy chiếc váy ren màu trắng hôm qua Nhàn đưa mặc rồi đến công ty làm việc.

Người trong phòng kế hoạch đều là những bà tám, họ bình thường ngoài kể chuyện trên trời dưới đất ra thì còn hay đi xoi mói người khác rồi đánh giá. Giống như lúc này, khi nhìn thấy tôi đẩy cửa bước vào, một đồng nghiệp đã lên tiếng hướng tôi nói.

– An, hôm nay trông cô khác hẳn mọi ngày đấy. Nhìn thế nào cũng cảm thấy giống hệt một cô gái đang yêu đương.

– Yêu đương? Tôi đã ly hôn được hai năm rồi, bây giờ tôi chỉ muốn kiếm tiền thôi. Với cả có ai cao thượng đến mức yêu một người phụ nữ dắt theo đứa con nhỏ của mình đâu.

Tôi bình tĩnh đáp lại lời của đồng nghiệp nữ kia. Cùng lúc ấy, toàn bộ mọi người ở trong phòng làm việc ai cũng ngỡ ngàng nhìn tôi như thể lời nói tôi vừa nói là một lời nói dối vậy.

– Con sao. Cô đừng đùa, nhìn cô vẫn còn trẻ lắm.

Tôi nhướn mày:” Vậy cậu nghĩ tôi bao nhiêu tuổi mà còn trẻ.”

Nam đồng nghiệp kia đáp lại ngay.

– Hai mươi bốn là cùng.

Tôi nhìn thẳng vào cậu ta, hời hợt nói.

– Sang năm tôi hai mươi chín rồi, đã là một bắp cải già. Mà đã là bắp cải già thì nhất định ăn vào sẽ giắt răng.

Sau khi tôi nói xong, mọi người trong phòng đều im lặng, duy chỉ có duy nhất một tiếng cười khẽ phát ra từ phía cửa ra vào.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn, không biết từ lúc nào mà Dương Tư Nguyên, giám đốc của bộ phận chúng tôi đã đứng ở đó nghe được mọi chuyện. Anh ta khoanh tay trước ngực, trên người chỉ mặc quần âu và sơ mi trắng, khuôn mặt cương nghị vô cùng đẹp trai. Có điều ánh mắt thì thật khó có thể nhìn nhận được ý tứ là như thế nào.

Anh ta nhìn tôi một giây rồi liếc sang những người khác, hờ hững nói.

– Thiết nghĩ tôi nên đổi tên phòng này thành phòng tám chuyện nhỉ.

Đối với Dương Thành Vũ, tôi chỉ cần nhìn thấy anh ta là sợ mất mật, ngày nào đi làm cũng chỉ mong mình với người kia chẳng giáp mặt. Thế nhưng đối với Dương Tư Nguyên, tôi cũng chỉ là kính nể với quan hệ cấp trên cấp dưới, không có quá nhiều áp lực khi nói chuyện. Bây giờ cũng thế.

Tôi trở về bàn làm việc của mình thu dọn giấy tờ với mở máy. Ngày hôm qua vì được mời đi liên hoan nên còn rất nhiều báo cáo với văn kiện chưa làm xong, thêm nữa trưởng phòng Lê từ sau khi tôi kí được hợp đồng thành công với giám đốc Tần dường như cũng tin tưởng tôi làm được, nên việc liên hệ với những khách hàng quan trọng chị ta cũng ít nhiều cho tôi hưởng ké. Cũng may tính tôi cẩn thận, từng ngày được chị ta bồi dưỡng đã không còn nhút nhát sợ sệt nữa, ngược lại càng muốn phấn đấu hơn.

Cuối tháng, Dương Thành Vũ mở cuộc họp nội bộ công ty. Tôi báo lại cho trưởng phòng Lê, chị ta nghe xong cũng chỉ gật đầu rồi ra hiệu cho tôi đi ra ngoài.

Đến hai giờ chiều, tôi đang làm việc thì chị ta đẩy cửa phòng bước ra, sau đó tiến lại phía tôi gõ mấy cái lên bàn.

– Chuẩn bị tài liệu, cô theo tôi đi lên phòng hội nghị.

Tôi ngẩn người, không nghĩ rằng lần này mình lại may mắn đến như vậy. Bình thường đi họp đều là những nòng cốt của công ty, không dưng tại sao bây giờ lại có ngoại lệ cho một con tốt vô dụng như tôi vào nhỉ.

– Tôi cũng phải đi sao?

Trưởng phòng Lê nhíu mày, chị ta hừ lạnh.

– Tháng này thành tích làm việc của cô khá tốt, Tổng giám đốc đích thân muốn cô có mặt.

Nhắc đến Dương Thành Vũ là tôi lại sợ đến mất mật, nhưng vì công việc, tôi chẳng còn cách nào khác ngoài việc đối mặt mà dũng cảm đứng lên.

Theo trưởng phòng Lê lên phòng hội nghị, lúc chúng tôi lên đến nơi, tất cả mọi lãnh đạo ở các phòng ban và cổng đông lớn đều có mặt. Bọn họ nhìn thấy tôi ai nấy đều mang theo ánh mắt dò xét, kiểu như chẳng hiểu tôi là ai mà lại có thể tham gia. Đặc biệt hơn nữa chiếc ghế ở giữa còn xuất hiện một người đàn ông trung tuổi đang ngồi. Chị Lê nói với tôi, đó là chủ tịch hiện tại của AN DĨNH, người nắm giữ cổ phần nhiều nhất, cũng là bố của Dương Tư Nguyên.

Nhắc đến Dương Tư Nguyên tôi mới sực nhớ ra anh ta luôn thất thường ẩn hiện, hầu như đều không có mặt ở công ty sao Dương Thành Vũ không nói gì. Hóa ra là anh ta có cái ô to đùng ở đằng sau này che chắn, vị Tổng giám đốc tiếng nói vẫn còn chưa đủ sức ảnh hưởng.

Cuộc họp này so với mấy cuộc họp ở Mạnh Phát chẳng khác là mấy, đều chủ yếu xoay quanh những vẫn đề như tổng doanh thu có vượt mức chỉ tiêu đề ra hay không, rồi lượng người lượng công việc ở mỗi phòng ban như nào, rồi những lỗi mắc phải của mỗi người và kế hoạch cho tháng sau và những tháng cuối năm.

Theo lần lượt, mỗi người đều nói ra ý kiến của mình và báo cáo, còn Dương Thành Vũ yên lặng ngồi nghe. Bộ dáng của anh ta vô cùng nghiêm túc chứ không phải tùy ý cho có giống như những gì tôi đọc được ở trong các truyện ngôn tình. Có điều không hiểu thế nào khi nhìn thấy sườn mặt quyến rũ kia, trái tim tôi lại hẫng đi một nhịp. Lúc ấy tôi nghĩ, mình thật sự điên mất rồi.

Đang mông lung nghĩ ngợi, tôi bỗng nghe thấy Dương Thành Vũ lạnh giọng.

– Giám đốc Hồ, phòng marketing của ông một tháng tiền lương thưởng đều đứng ở vị trí số 1 số 2 ở công ty. AN DĨNH bỏ tiền ra thuê mấy người để nhận được kết quả tốt, chứ không phải nuôi không mấy người rồi cuối tháng nhận được mấy cái lời chống chế như thế này.

– Chuyện này… Tổng giám đốc, tháng vừa rồi chúng tôi phải chạy dự án cũ nên tiến độ đuổi theo dự án mới không kịp. Nếu có thể, tôi hi vọng cấp trên đề xuất xuống thông báo tuyển thêm người cho bộ phân marketing.

Dương Thàn Vũ nhíu mày, anh ta cười lạnh.

– Vậy ông nghĩ xem, phòng ông nên tuyển thêm bao nhiêu người mới gọi là đủ.

Giám đốc Hồ im lặng, Dương Thành Vũ lại lên tiếng nói tiếp.

– Một trăm người đi, nhân tiện tuyển luôn người để họ lên ngồi lên vị trí của tôi đây này. Ông thấy sao?

Dương Thành Vũ chẳng nể nang gì hết, anh ta nhếch miệng, cái nhìn từ đầu đến cuối vẫn dừng ở trên người giám đốc Hồ khiến cho ông ta ngoài lúng túng thì chẳng biết nói gì cho phải. Cũng may lần này, vị chủ tịch im hơi lặng tiếng kia cuối cùng cũng mở miệng.

– Được rồi Vũ. Con người ai chả có cái sai, cháu nghiêm trọng quá cũng sẽ không giải quyết được gì, ngược lại còn khiến cho mọi người sợ hãi đấy.

Dương Thành Vũ à lên một tiếng.

– Chú Hai nói phải. Có điều cháu làm như thế này cũng chỉ vì muốn tốt cho AN DĨNH mà thôi. Hiện nay ở thủ đô không phải chỉ có duy nhất AN DĨNH là công ty bất động sản, dự án xây dựng khu đô thị bậc nhất cháu phải tốn bao công sức mới giành lấy được, cháu sao có thể ngó lơ.

– Vẫn là nên hòa nhã một chút.

Hai chú cháu không tìm được tiếng nói chung, nhưng vì đằng sau chủ tịch còn có các cổ đông lớn ủng hộ nên Dương Thành Vũ chỉ có thể lùi lại hai bước, cười ôn hòa với chú Hai của mình. Tôi thấy anh ta lại trở nên im lặng, có điều, suốt quá trình sau đó, đôi lúc chiếc bút trên tay sẽ bị siết chặt.

Đến năm giờ cuộc họp cũng kết thúc, mọi người giải tán. Tôi theo trưởng phòng Lê đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Dương Thành Vũ, anh ta gọi tôi.

– Cô ở lại.

Tôi mím môi nhìn trưởng phòng Lê, chị ta cũng chẳng muốn lo bao đồng nên mặc kệ tôi, xoay người đi về phía thang máy cùng mọi người đi xuống.

Dương Thành Vũ dẫn tôi về phòng làm việc. Tôi còn đang suy nghĩ không biết nên nói gì thì nghe thấy anh ta lên tiếng.

– Vị giám đốc Tần kí hợp đồng với cô, cô có số liên lạc với ông ta không?

Tôi gật đầu, Dương Thành Vũ thở nhẹ một cái.

– Nghe nói ông ta mới mở một công ty cung cấp vật liệu xây dựng. Cô giúp tôi liên lạc với ông ta, nói với họ ngày mai tôi muốn đến đó tham quan một chút.

Nhiệm vụ của sếp tổng giao, tôi đương nhiên không dám cãi lời. Cũng may vị giám đốc Tần kia là người hòa nhã, sau khi nghe tôi trần thuật lại lời của Dương Thành Vũ thì liền cười tươi, nói.

– Hoan nghênh, chúng tôi rất hoan nghênh.

– Vậy phải làm phiền ngài rồi.

Cuộc hẹn đã được định, tôi hàn huyên cùng với ông ta mấy câu rồi tắt máy. Lúc này, Dương Thành Vũ lại lên tiếng.

– Cô trở về làm việc đi. Ngày mai bốn giờ đi cùng tôi


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.