Kiến Lộc

Chương 43



Không được đáp lại. Nếu đáp đồng nghĩa với việc thừa nhận Cảnh Yến có dã tâm.

“Thôi, ngươi không muốn nói, vậy thì nghe thôi cũng được.” Hoàng đế kẹp một quân cờ trên tay, ánh mắt quét khắp bàn cờ chứa đầy suy tính: “Ngươi xem, hai bên đen trắng, lúc này đang ngang sức nhau, thắng bại chưa thể định rõ. Nhưng nếu ăn một phiến quân đen, quân trắng sẽ có khả năng thắng cao hơn đúng không?”

Ta chăm chú nhìn kỹ thế cờ, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Nếu phiến quân đen bị bao vây, vậy thì quân trắng quả thực…không đúng, bên trong có bẫy!”

Mồ hôi túa ra theo dòng suy nghĩ về cái thế cờ cực hiểm này.

Hoàng đế nhìn ta cười, nhưng nét mặt vẫn lạnh tanh, hắn nói: “Đúng thật vẫn chỉ là đàn bà con gái, sợ xanh mắt rồi kia kìa.”

Ta cúi xuống, không đáp lại. Sau đó, hắn gọi ta đến ngồi phía đối diện.

“Nói xem, ngươi nhìn ra được những gì?”

Ta ngậm miệng, cắn răng, không phát ra tiếng nào, định như hồi nãy, im lặng qua ải. Nhưng hoàng đế không yên, hắn giục ta, giọng lạnh lùng: “Ngươi nói đi.”

“Bẩm hoàng thượng, nô tỳ nghĩ mặc dù quân đen đang bị bao vây, quân trắng nắm chắc phần thắng, nhưng, thực ra, quân đen chỉ cần dùng một chiêu là có thể đảo ngược thế cờ.”

Tiếng cười của hoàng đế nghe như phát ra từ sâu trong cổ họng, vừa trầm, vừa lạnh, không giống như thanh âm của loài người.

“Vậy ngươi nghĩ rằng, nước cờ này của trẫm bố trí ra sao?”

“Cực, cực kì tuyệt diệu.”

“Ồ? Ngươi thực sự hiểu được sao?” Ngón cái đeo nhẫn ngọc chạm vào bàn, đập từng tiếng không hề gấp gáp, hắn hỏi ta: “Nếu đã hiểu, tại sao còn giả vờ bí hiểm?”

Ta cảm nhận được cơ thể mình run lên, đã rất lâu ta không bị rơi vào cạm bẫy trùng trùng tứ phía như bây giờ.

Ta hắng giọng, mới tạm tìm lại được giọng nói: “Hoàng thượng, hoàng thượng định giả bại để dụ Mạc hầu tạo phản.”

Hoàng vỗ tay xuống bàn, cười lớn. Tiếng cười ấy khác hoàn toàn với Cảnh Yến. Ta sợ gần bật khóc.

Chiến sự phía Bắc căng thẳng, nếu lúc này hoàng thành loạn lạc, Mạc hầu ắt sẽ bộc phát ý đồ mưu phản. Đến lúc ấy, hoàng đế sẽ phái Cảnh Yến đi dẹp loạn, tiếp ứng cho Nghiêm Phong, tóm gọn Mạc hầu.

Hắn không đợi được nữa. Đợi Mạc hầu làm phản, e là phải mấy năm nữa. Chiêu “dụ rắn rời hang” này của hoàng đế e là muốn mau chóng giết chết Mạc hầu, sớm sủa lấy lại binh quyền.

“Trẫm nào có dụ ai mưu phản, trẫm chỉ đang thử lòng trung thành của ái khanh.” Hắn trầm ngâm chốc lát, rồi nói tiếp: “Vương gia nhà ngươi còn phải phò tá cho trẫm nữa.”

Quả nhiên, hắn định phái Cảnh Yến ra chiến trường. Cảnh Yến nửa đời chưa từng được trọng dụng, bây giờ, vì muốn tiêu diệt một tên “phản tặc” mà bắt ngài xông ra sa trường.

Ta cúi đầu, cố gắng nén nước mắt: “Hoàng thượng, vương gia không phải võ tướng…”

“Với ngươi, đệ ấy là vương gia, là trượng phu, là nam nhân của ngươi,” Hoàng đế ngắt lời ta: “Nhưng với trẫm, đệ ấy chính là một thanh đao chiến.”

Hoàng gia là nơi lạnh lẽo nhất thiên hạ.

“Tiểu Cửu có kể ngươi nghe Thất ca của đệ ấy chết thế nào chưa?”

Lòng ta trùng xuống, nói: “15 tuổi dấy binh mưu phản, bị hoàng thượng chém chết trước điện Kim Loan, máu bắn đầy lên họa tiết rồng khắc trên ngai vàng.”

Hắn cười nhạt, nói: “Đúng vậy, trong cung này đâu đâu cũng là gió tanh mưa máu. Hồi ấy, mẫu phi của Tiểu Cửu chơi cờ với tiên hoàng rồi chết trên chính chiếc ghế ngươi đang ngồi đấy.”

Ta không nói gì, hoàng đế lại tự nói tiếp: “Có đêm trẫm vẫn nhìn thấy bóng dáng bà ấy, Tiểu Cửu rất thân với mẫu phi. Bà ấy muốn đưa A Cảnh của bà về nhà.”

Ánh mắt hắn vô cùng đáng sợ, ta vô thức lùi về phía sau, ghế bị lật đập trúng đầu ta.

“Ngươi từng nói rồi đấy, ngươi phải bảo đảm đệ ấy không tạo phản.”

Máu chảy vào mắt, mờ nhòe: “Nô tỳ…. nhất định sẽ vì đại nghiệp, có chết cũng không từ.”

“Thế tốt rồi, Nguyên Nguyên, vậy ngươi giúp trẫm thêm một việc nữa.”

“Nô tỳ không dám! Nô tỳ sẽ dốc hết toàn lực, cho dù có đầu rơi máu chảy, cho dù có thịt nát xương tan.”

“Không cần phải đầu rơi máu chảy, giúp trẫm giết một người.”

Mưa thu giăng khắp đường hồi phủ. Ta ngồi trên xe ngựa, vén rèm lên để nước mưa hắt vào mặt, như vậy mới có thể tỉnh táo hơn một chút.

Hoàng đế dụ Mạc hầu mưu phản, phái Cảnh Yến đi dẹp loạn, vậy thì binh quyền tạm thời sẽ chuyển sang tay Cảnh Yến. Đến nay, Cảnh Yến cũng nắm thực quyền trong tay, như vậy có nghĩa là ngài sẽ nắm Binh – Thực quyền tối cao.

Ngay từ ban đầu, ta đã biết Cảnh Yến có ý định tạo phản. Ngài chịu đựng muôn vàn tủi nhục, phải nếm mật nằm gai trường kỳ, chắc chắn ngài ấy sẽ tạo phản.

Ngài không tạo phản, hoàng đế thu hồi binh quyền sẽ giữ thế ngư ông đắc lợi. Nếu ngài tạo phản, hoàng đế sẽ có lý do giết ngài. Và như vậy, “tâm bệnh” của hắn cũng sẽ biến mất mãi mãi.

Hoàng đế muốn đi nước này để một mũi tên trúng hai đích. Hắn dửng dưng nhìn Mạc hầu và Cảnh Yến lưỡng bại câu thương.

Ta nhắm mắt lại, bình tĩnh suy nghĩ. Trước hết Cảnh Yến phải lật đổ Mạc hầu, khải hoàn hồi kinh, sau đó…ngài nhất định sẽ tạo phản, nhân lúc thâu tóm binh quyền, thực quyền, ngài chắc chắn sẽ lựa chọn con đường ấy!

Còn ta, không chỉ phải giúp ngài tạo phản, mà còn phải thành công!

Nhưng vẫn còn một chuyện ta chưa hiểu. Rốt cuộc hoàng đế muốn ta giết ai? Ta có thể giết được ai?

Lời cuối cùng hắn nói với ta, đó là: “Hoa khai kham chiết trực tu chiết.”

(Tạm dịch: “Gặp khi hoa nở bẻ ngay cành.”)

Vậy là muốn giết ai?

“Sao nàng lại bị thương vậy, Nguyên Nguyên?” Cảnh Yến nhìn thấy máu trên trán ta, sắc mặt ngài thoắt cái trở nên u ám: “Bổn vương phải vào cung.”

Ta vội kéo ngài lại: “Bị ngã, ngã thôi, không sao đâu. Thiếp có chuyện muốn nói với ngài, ngài qua đây.”

Ta đóng kín các cửa trong phòng, sai Giai Thuần đứng bên ngoài trông, kể lại hết mọi chuyện cho Cảnh Yến, không giấu giếm gì.

“Chiêu dụ rắn rời hang này của hắn đúng là thâm độc. Nguyên Nguyên, như vậy nghĩa là hắn muốn tận diệt cả bổn vương.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.