Kiếm Ủng Minh Nguyệt

Chương 46: Không cần sợ



Nhà lão tú tài hôm nay là nơi náo nhiệt nhất Đào Khê thôn, kiệu hoa tân nương còn chưa tới, trong viện cũng đã tụ tập đầy người.

Lão tú tài đã đứng ngoài cửa hồi lâu, nhưng ông thoạt nhìn lại không hề có chút nào mệt mỏi, ý cười trước sau đầy mặt nghênh đón mỗi một vị khách tới dự tiệc vào cửa.

“Chu lão a, chúc mừng chúc mừng.”

Mộng Thạch đưa đồ vật trên tay ra, mặt mang tươi cười.

“Ta còn tưởng ngươi không tới,” lão tú tài nhận đồ vật giao cho đại nhi tử đứng cạnh bên, lại chú ý tới nơi xa còn một đôi thiếu niên thiếu nữ bước đi cực chậm, còn chưa đi tới, “Đó là cháu trai cháu gái của ngươi?”

“Sai rồi.”

Mộng Thạch liếc mắt một cái, nhìn thấy rất nhiều cô nương trẻ tuổi cùng cha mẹ tới đây đang ngó về phía bên kia, tâm niệm hắn vừa chuyển, lắc lắc đầu, cười tủm tỉm nói, “Một đứa là cháu gái, một đứa là cháu rể.”

“Cháu rể?”

Lão tú tài ở học đường nhỏ chỉ thường nghe Mộng Thạch nhắc tới cháu gái hắn, cũng không nhắc tới thiếu niên kia, nên lúc này nghe xong, liền có chút kinh ngạc, “Đã thành thân?”

Lần này thành thân, là đứa con lão tú tài có được lúc tuổi già, con gái của đại nhi tử ông hiện giờ cũng đã 15-16 tuổi, trước đây ở trong thôn miếu nhỏ người thưa, rất nhiều người đều gặp qua bộ dáng thiếu niên kia, cháu gái ông cũng không ngoại lệ, ông còn nghĩ có thể nói thành một cửa hôn sự hay không, nhưng thì ra, bọn họ cũng không phải là huynh muội?

Lúc này thiếu niên cùng cô nương kia đang tiến lại gần, lão tú tài lại quan sát hai người bọn họ, đích xác khuôn mặt không giống, màu da cô nương cũng ảm đạm rất nhiều, bộ dáng tốt biết mấy, tiếc thay trên mặt có nhiều tỳ vết, lại trái ngược với thiếu niên……

Nhìn…… tựa hồ cũng không xứng đôi lắm a.

“Định thân từ nhỏ mà,” Mộng Thạch khí định thần nhàn, “Hai nhà chúng ta đều là gia đạo sa sút, cũng chỉ có thể sống nương tựa lẫn nhau, cháu rể ta lập chí muốn thi đậu công danh, rồi lại kiệu tám người nâng nghênh cháu gái ta vào cửa, nếu không phải vì hắn muốn tìm nơi thanh tịnh đọc sách, chúng ta cũng sẽ không tìm được nơi đây đâu.”

“Thì ra là thế a……” Lão tú tài vuốt vuốt chòm râu, lại thấy thiếu niên tuấn tú kia b·iểu t·ình uể oải, vừa nhìn là biết khêu đèn đêm đọc sách, lại thấy hắn đánh ngáp nhưng vẫn không quên giữ chặt cô nương bên cạnh tránh đi vũng nước nhỏ giữa đường, lão tú tài hoàn toàn chôn chặt tâm tư khác trước đó.

“Mộng Thạch thúc thúc.”

Thương Nhung cũng không biết bọn họ đang nói cái gì, nhưng ánh mắt những người tụ trước cửa đều dừng trên người nàng cùng Chiết Trúc, khiến nàng có chút không được tự nhiên.

“Vị này là Chu lão.” Mộng Thạch cười giới thiệu với nàng lão tú tài kia.

Thương Nhung thấy chòm râu cùng tóc lão tú tài đều trắng bóng, nàng nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Chu lão tiên sinh.”

Lão tú tài cười, khiến nếp nhăn nơi đuôi mắt càng sâu, ông đang muốn nói cái gì đó, lại nghe thanh âm kèn và trống sắp đến gần, đôi mắt ông tức khắc càng sáng, rất nhiều người trong viện cũng chạy ra, la hét “Tân nương tử tới”.

Thương Nhung không khỏi quay mặt lại, cũng theo ánh mắt mọi người nhìn qua, trong thôn không có ngựa, tân lang trẻ kia cưỡi một con lừa, mặc bộ hỉ phục màu sắc tươi sáng đi tuốt đàng trước.

Mọi người vây quanh cỗ kiệu đỉnh hồng vào giữa, trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ vui mừng, khua chiêng gõ trống, thập phần ra sức.

Cỗ kiệu dừng lại trước cửa, bà mối lắc lư dáng người gọi tân lang đi đá cửa kiệu, tiếng người ồn ào chung quanh, Chiết Trúc dựa vào tường viện, cũng rất có hứng thú nhìn chằm chằm.

Tân nương giơ một thanh quạt tròn che lấp khuôn mặt, cùng tân lang nắm lụa đỏ bước vào cửa, người tụ ở cửa cũng đều như ong vỡ tổ chạy vào viện.

Đây là lần đầu tiên Thương Nhung xem người ta thành thân.

Nàng đi theo Chiết Trúc vào thính đường, nến long phượng đỏ rực trên bàn chiếu sáng, long nhãn đậu phộng xếp thành từng tòa núi nhỏ giữa bàn, giấy hồng cắt chữ hỉ dán giữa vách tường, lập loè phản quang.

Mọi người cười đùa, một đôi tân nhân làm lễ trong tiếng xướng bái đường.

“Lúc trước khi ta cùng nương Yểu Yểu thành thân, cũng không nhiều người như vậy.” Mộng Thạch thấy tân nương tử được đưa vào tân phòng, hắn vừa vỗ tay, vừa nói với Thương Nhung và Chiết Trúc bên cạnh.

Một cô nhi như hắn, không người thân nào, sư phụ ở Bạch Ngọc Tử Xương quan cũng không thể ra mặt, mà nhà mẹ đẻ thê tử hắn người cũng ít, ở tại trong núi lại không có gì, kém xa náo nhiệt như ngày hôm nay.

“Có phải người thành thân, đều cao hứng như vậy không?”

Thương Nhung nhìn vị tân lang đầy mặt tươi cười kia, trong đầu lại trồi lên gương mặt Tiết Đạm Sương, khi Tiết gia cùng Triệu gia định ra hôn kỳ, nàng cũng như vậy, đôi mắt cùng lông mày, luôn là cong cong.

“Vậy phải xem là thành thân cùng người nào,” tiếng người chung quanh ồn ào, Mộng Thạch để sát vào hai người bọn họ, nói, “Nếu thành thân cùng người trong lòng, tự nhiên là khóe mắt đuôi lông mày đều tẩm mật, nhưng nếu thành thân cùng người không hề có cảm tình, vậy chẳng khác nào là dày vò.”

Thương Nhung nghe xong, một hồi lâu cũng không nói lời nào.

Hoàng hôn thực mau bao phủ khắp nơi, trong viện đã bày tiệc rượu, mùi đồ ăn cùng hương rượu tràn ngập toàn bộ sân Chu gia, người trong thôn ngồi chung một bàn đàm luận chuyện gieo trồng cho vụ xuân, Thương Nhung chợt thấy ống tay áo mình bị kéo kéo, nàng nghiêng mặt, thấy đôi mắt thiếu niên sáng lấp lánh, hắn chỉ vào những người trẻ tuổi chạy về hướng hậu viện, nói: “Hình như có chuyện hay để xem rồi.”

“Bọn họ là đi nháo động phòng,”

Mộng Thạch đang uống rượu cùng người khác, hắn nghe thấy được, quay đầu lại nhìn nhìn, cười nói, “Các ngươi cũng nhìn một cái đi?”

Cái gì là nháo động phòng?

Thương Nhung không rõ, nhưng còn chưa mở miệng hỏi Mộng Thạch, liền bị thiếu niên kéo đứng dậy, bị động theo hắn bước đi về phía hậu viện.

Trong tân phòng tràn ngập tiếng cười, Thương Nhung đi theo Chiết Trúc mới chạy đi vào, liền thấy tân nương tử đã thành lễ, lộ ra khuôn mặt như hoa đào, trong sóng mắt toàn là ngượng ngùng, cùng lang quân bên cạnh gương mặt cũng phiếm hồng đang uống rượu hợp cẩn.

Chiết Trúc liếc nhìn hai chén rượu buộc chỉ hồng, được tân nương cùng tân lang gác vào trong khay.

Thì ra thành thân, cần phải uống rượu như vậy a.

Tân lang có vài vị bạn thân, thừa dịp lúc này hai người đều xấu hổ, liền ngươi một câu ta một câu trêu ghẹo một hồi.

Gương mặt tân nương đỏ thấu, nén cười ném táo đỏ long nhãn bày trên chăn đỏ tươi về phía bọn họ.

Mấy người che trước người Thương Nhung bỗng nhiên né tránh, nàng lại không có phòng bị, mắt thấy táo đỏ sắp đánh vào trán nàng, nhưng một bàn tay duỗi tới, vững vàng bắt lấy viên táo đỏ kia.

Thương Nhung động đậy lông mi một chút, nhìn chằm chằm mu bàn tay gân cốt xinh đẹp của thiếu niên.

Sắc trời bên ngoài bất tri bất giác đã tối phai hơn một chút, ngọn đèn dầu cam vàng trong phòng chiếu vào sườn mặt hắn, Thương Nhung nhìn hắn bỏ viên táo đỏ vào miệng nhai, lại chậm rãi lột vỏ long nhãn, đưa thịt long nhãn no đủ tới bên miệng nàng.

Tất cả mọi người xem hỉ đều đang nhìn đôi tân nhân trên giường, cũng bao gồm hắn.

Hắn đút thịt long nhãn cho nàng cũng không nhìn nàng, vẫn rất hứng thú nhìn hỉ bà kia làm này làm nọ với đôi tân nhân.

Trong tiếng náo nhiệt, trước mặt sau lưng Thương Nhung đều chen đầy người, nàng cắn thịt long nhãn, hương vị ngọt thanh ướt át tràn đầy môi răng, nàng lặng im nhìn sườn mặt thiếu niên, nhìn đôi mắt hắn cong lên.

Khóe môi nàng động đậy một chút, bất tri bất giác, giương lên rất nhẹ.

Vầng trăng sáng vằng vặc treo cao, sao đầy trời như sương, Thương Nhung cùng Chiết Trúc từ trong tân phòng đi ra, tiếng người ở tiền viện ồn ào, có thể nghe được rõ ràng.

“Ngươi nhìn chằm chằm mũ cưới trên đầu tân nương thật lâu.”

Chiết Trúc dẫm bước lên hình ảnh chập chờn của bóng cây trên mặt đất.

“Kim phượng trên mũ cưới của nàng thật xinh đẹp.” Thương Nhung vừa đi theo hắn, vừa đáp lời hắn.

Ngay cả nàng cũng không chú ý tới, tối nay từ khoảnh khắc kia, ngữ khí nàng đã nhẹ nhàng hơn vài phần so với dĩ vãng.

“Có cái gì hiếm lạ, nếu ngươi thành thân, ngươi cũng sẽ có,” Chiết Trúc nói, lại cảm giác không đúng, liền nghiêng mặt lại nhìn nàng, “Nói không chừng, ngươi so nàng, còn xinh đẹp hơn ngàn vạn lần.”

Ánh trăng phủ xuống đầu vai thiếu niên màu trắng bạc, Thương Nhung chợt nghe hắn nói những lời này, không khỏi ngẩng đầu cùng hắn nhìn nhau.

Không hiểu sao khó ngăn phiền muộn trong lòng, nàng bỗng nhiên nghiêng mặt đi, lắc đầu, nói: “Ta không thể thành thân, Chiết Trúc.”

Chiết Trúc ngẩn ra, “Vì sao?”

“Đây là chuyện đã định sẵn từ sau khi ta được sinh ra,” thanh âm Thương Nhung trở nên thực nhẹ, bọc vài phần mê mang, “Bản thân ta cũng không biết đến tột cùng vì cái gì, thế gian này có thật nhiều chuyện, người khác đều làm được, nhưng ta làm không được.”

Bất tri bất giác, đầu nàng cúi càng thấp.

Tiền viện không ngừng có tiếng cười nói truyền đến, xen kẽ với những đóm sáng vụn vặn, thiếu niên bình tĩnh nhìn chăm chú đỉnh đầu đen nhánh của nàng, đột nhiên, hắn vươn một ngón tay nhẹ để ở hàm dưới, khiến cho nàng ngẩng đầu lên.

“Không phải ngươi đã nói, ngươi cùng ta ăn thịt, uống rượu,” Chiết Trúc nhìn chăm chú gương mặt cố tình phác hoạ các loại tỳ vết của nàng, “Sao những quy củ đó phá được, cái này lại phá không được?”

“Thương Nhung,”

Mặt mày thiếu niên thanh lãnh, phóng túng lại quyết liệt, “Đến tột cùng… vì sao ngươi lại muốn giữ những thứ người khác áp đặt vào ngươi?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.