Mộng Thạch không ngờ nàng bỗng nhiên nói như vậy, hắn thực sự sửng sốt, lại nhìn cô nương bất cứ lúc nào cũng đều mang dáng vẻ đoan chính kia, hắn lau khô vệt nước trên tay, cười nói: “Vi Vi cô nương nói quá lời, ta là tử tù, thân mang tội giết người, trong nhà cũ của thợ săn trên núi, cô nương lại chịu khoác áo tơi cho ta, múc cho ta chén canh cá, ta rất là cảm kích.”
Trong mắt Thương Nhung hiện lên một tia kinh ngạc, nàng nhớ rõ khi nàng gỡ cái áo tơi kia xuống đặt trên người hắn, hắn còn hôn mê bất tỉnh.
Nhưng lúc này hắn lại chắc chắn như thế, áo tơi là do nàng đắp.
“Là bọn họ hại nữ nhi ngài trước,” Thương Nhung hoàn hồn, trong lòng tuy cảnh giác càng sâu, nhưng lời nàng nói ra cũng rất nghiêm túc, “Quan phủ không thể lấy lại công đạo cho đạo trưởng, ngài lại dám không màng sống chết, báo thù cho nữ nhi, ta vô cùng kính nể ngài.”
Nàng dừng một chút, lại nói: “Áo tơi là do thợ săn để lại trong núi, canh cá là Chiết Trúc nấu, còn ta, bất quá chỉ làm chút chuyện nhỏ không tốn sức gì, đạo trưởng không cần bận tâm.”
Ánh nắng càng tăng lên, chiếu vào mảng tuyết trên mái nhà, tuyết hóa nước chảy xuôi theo máng xối, Thương Nhung dùng xong canh gà, nhìn Mộng Thạch phơi nắng búp bê vải ở cái sàng trên giá gỗ, hắn lại múc canh gà vào một cái ấm sành, nói: “Gà là của Cẩn nương tử, theo lý nên đưa nàng một phần nếm thử.”
Thương Nhung nhớ tới bữa cơm chiều đầy đủ sắc hương đêm hôm qua, ánh mắt nàng ngừng trên từng cụm từng cụm màu hồng ở vách núi đá cách đó không xa, đó là nơi có màu sắc diễm lệ nhất trong rừng.
“Cô nương muốn làm cái gì?” Mộng Thạch ngẩng đầu, nhìn thấy Thương Nhung đứng lên.
Thương Nhung không biết thứ kia đến tột cùng gọi là gì, duỗi tay chỉ chỉ.
“Hỏa gai💥 a,” Mộng Thạch nhìn lên liền hiểu rõ, hắn bỏ việc trong tay việc, vội nói, “Ngươi cứ ngồi đi, ta đi cho.”
Hắn nói, liền nhanh chóng đi ra bên ngoài viện, đi tới chỗ vách núi kia trong rừng, Thương Nhung chỉ thấy hắn thoải mái mượn lực nhảy, liền bẻ gãy mấy cụm hỏa gai tươi đẹp.
Chờ khi Mộng Thạch đưa hỏa gai đến trước mặt Thương Nhung, nàng nhận nói nhỏ một tiếng cảm ơn, lại hỏi: “Ngài biết võ công?”
“Biết một chút, cũng không nhiều.”
Mộng Thạch tùy ý sửa sang lại ống tay áo một phen, phất đi phiến lá dính vào người, “Ta xuất thân Bạch Ngọc Tử Xương quan tại Đinh Châu, từ nhỏ cũng tu tập một ít công phu cường thân kiện thể, nếu không phải như thế, ta làm thế nào có thể giết ba tên sài lang Tôn gia kia được.”
Thương Nhung dùng kéo chỉnh chỉnh cành lá hỏa gai, nghe hắn nhắc tới Bạch Ngọc Tử Xương quan liền không khỏi hỏi: “Bạch Ngọc Tử Xương quan các ngươi có luyện đan sao?”
“Thế đạo như hiện giờ này, có được mấy cái Chính Dương đạo quan không luyện đan?”
Mộng Thạch lột đậu phộng ném vào trong miệng, “Quan của chúng ta được phân thành tứ tượng điện — Thương Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ, ta từ nhỏ ở Huyền Vũ điện, bất quá sư phụ ta vô cùng lười, hắn không thích luyện đan, cho nên cũng khiến đám đệ tử chúng ta cũng không thích bộ môn luyện đan tu tiên kia, cũng chỉ vào mỗi mười lăm, tùy ý nộp lên mấy viên liền thôi.”
“Không thích mấy việc này, vậy sao các ngươi lại không vào Chính Thanh giáo?” Đây là lần đầu tiên Thương Nhung thấy đạo sĩ tu hành theo Chính Dương giáo, nhưng lại không thích luyện đan.
“Thiên gia xem Chính Dương giáo là đạo giáo chính thống, ngươi thấy hiện giờ Chính Thanh giáo nghèo túng đến mức còn cái gì ăn không?” Mộng Thạch lại nói tiếp, “Nhưng Bạch Ngọc Tử Xương quan cơm ăn ngon, không lo thiếu thốn, ngươi nói, chúng ta cần gì phải đổi?”
“Trên thế gian này, là bởi vì người mà thiên biến vạn hóa, có người hướng tới cái gọi là tu tiên thành thần, mà có người nhập đạo, lại chỉ vì hai chữ.”
“Hai chữ nào?” Thương Nhung cắt một phiến lá, giương mắt lên.
“Tu tâm.”
Gió thổi quét qua chòm râu của Mộng Thạch, cặp mắt hắn sáng ngời có thần, “Không cầu trường sinh không cầu tiên, chỉ cầu đạo pháp thuận tự nhiên, làm một người tốt đẹp, không chuốc khổ, không tự nhiễu, không mất chí tiến thủ.”
Một tiếng cắt thanh thúy vang lên, động tác trên tay Thương Nhung ngừng hẳn.
Có lẽ là thấy sau một lúc lâu nàng cũng không có động tĩnh, Mộng Thạch liền gọi: “Vi Vi cô nương? Ngươi làm sao vậy?”
Thương Nhung hoàn hồn, lắc đầu: “Chỉ là lần đầu tiên ta nghe thấy có người nói với ta, ‘Đạo’, là cái dạng này.”
Chỉnh sửa xong hỏa gai cắm vào bình sứ men xanh cực kỳ rực rỡ, Mộng Thạch để hỏa gai cùng canh gà để vào rổ, trong tiếng rào rạt trong rừng, tựa hồ hỗn loạn thêm một ít động tĩnh khác, Mộng Thạch sớm biết trong rừng có người canh gác, liền nói với Thương Nhung: “Ta đi vào thôn một chuyến, cô nương không cần sợ hãi, nơi đây cực kỳ an toàn.”
Mộng Thạch vừa đi, trong viện liền vắng vẻ.
Thương Nhung chỉ ngồi ở bên ngoài trong chốc lát, rồi trở lại trong phòng, nàng vén rèm đi đến cạnh giường, một mảnh ánh nắng sáng ngời từ ngoài song cửa sổ chiếu vào trên gối đầu của nàng.
Nàng nhìn chằm chằm ánh sáng kia, nhớ tới thiếu niên đứng bên giường nàng lúc sáng sớm.
Thương Nhung lặng lẽ quay mặt đi, nhìn phía ngoài cửa sổ.
Hắn đi làm cái gì vậy?
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Thục Thanh thành, trên đường Động Đình ướt dầm dề, một chiếc xe ngựa nghiền qua nền tuyết chưa tan, ngừng trước một cửa hàng son phấn.
“Thập Thất hộ pháp, người kia chính là Tiền Vân Hương.”
Khương Anh nhìn nữ nhân một thân váy lụa cẩm tú, búi tóc trâm hoa bới cao cao, được đỡ xuống xe, liền nói với thiếu niên bên cạnh, “Thời trẻ nàng là hoa khôi thành Thục Thanh, sắc nghệ song tuyệt, nổi tiếng xa gần, sau đó nàng chuộc thân, mở một sòng bạc trong thành, kinh doanh đến nay.”
“Ngày trước trong khi nàng nổi danh, mặc dù trong tay có tích lũy, tú bà thanh lâu sao có thể dễ dàng thả nàng đi, mặt ngoài là nàng tự mình chuộc thân, kỳ thật là dựa vào Lưu Huyền Ý, nàng mới hoàn toàn thoát ly khỏi chốn phong trần này.”
Lưu Huyền Ý thân là môn chủ Thiên Phục môn, nhiều năm qua vẫn luôn đối nghịch với Lược Phong Lâu, cướp mối làm ăn, giết môn đồ, hai bên trở mặt đã đạt đến thế không thể điều hòa, đến đầu năm nay, Lược Phong Lâu mới tấn công Thiên Phục môn.
Nhưng Lưu Huyền Ý lại chạy thoát.
Cũng là gần đây, Lược Phong Lâu mới tra ra đoạn quan hệ bí ẩn này giữa hắn và Tiền Vân Hương.
Chiết Trúc nhàn nhạt đáp một tiếng, ăn luôn nửa khối bánh gạo trong tay, đưa túi giấy còn dư cho Khương Anh, liền sải bước đi về phía đối diện.
Khương Anh vội theo sau, hắn mới bước vào cửa hàng son phấn, liền nhìn thấy một mảnh váy của Tiền Vân Hương, nghe thấy tiếng chân nàng bước lên lầu.
“Nhị vị công tử muốn chọn son phấn cho người khác?” Chưởng quầy nhìn thấy hai vị khách nam trong số các khách nữ cũng bất giác ngạc nhiên, từ trước đến nay chỉ có vài nam tử tới mua son phấn tặng cô nương.
“Thay ta chọn một hộp.”
Khương Anh còn chưa ra tiếng, lại bỗng nghe thiếu niên nói.
Hắn sửng sốt một chút, nhưng thấy ánh mắt lãnh đạm của thiếu niên liếc tới, hắn vội gật đầu, “Đúng vậy.”
Khương Anh không phải chưa từng có nữ tử thân mật, chọn mấy thứ này với hắn mà nói cực kỳ đơn giản, hắn thực mau chọn ra một hộp, chưởng quầy kia nhìn cũng cười: “Đây là món gần đây bán chạy nhất, ánh mắt công tử thật tốt.”
Bọn họ mới bước ra ngạch cửa đi xuống bậc thềm, Khương Anh liền nhìn thấy kia Tiền Vân Hương cũng ra khỏi cửa hàng, được nữ tì đỡ lên xe ngựa.
“Chủ nhân cửa hàng này, quả nhiên là tình lang của nàng.”
Khương Anh nhịn không được cười một tiếng, “Nếu Lưu Huyền Ý biết chuyện, chỉ sợ hắn sẽ đứng ngồi không yên.”
“Vậy nghĩ cách cho hắn biết.”
Chiết Trúc tùy ý cất hộp phấn mặt kia vào trong lòng ngực.
Khương Anh còn chưa đáp, liền có một thanh niên vội vàng chạy tới, tiến đến bên tai hắn nói nhỏ mấy câu, hắn sau khi nghe xong, liền nói với hắc y thiếu niên: “Hộ pháp, quả thực có cơ hội.”
“Hắn mới vừa nghe được Tiền Vân Hương và tình lang kia của nàng muốn gặp nhau tối nay.”
“Tối nay?”
Chiết Trúc nhíu mày một chút, nhìn hắn: “Gặp gỡ thì gặp gỡ đi, vì sao còn phải đợi ban đêm?”
“…… Ách,” Khương Anh có chút xấu hổ, giờ phút này hắn mới bỗng nhiên nhớ tới, vị Thập Thất hộ pháp này vẫn là một thiếu niên mười sáu tuổi không thông suốt chuyện đời, hắn đành phải uyển chuyển nói, “Có một số việc, ban ngày…… Không thích hợp lắm.”
Chiết Trúc kỳ quái liếc hắn một cái.
“Phải chăng hộ pháp còn chuyện quan trọng khác?” Khương Anh nhanh chóng nói lãng sang chuyện khác.
“Trở về ăn cơm.”
Giọng nói Chiết Trúc lãnh đạm.
“……” Khương Anh nhất thời không biết mình nên nói cái gì, chỉ phải xoa xoa mồ hôi trên tráng, sai người truyền tin tức đến sòng bạc.
Lưu Huyền Ý không ở nhà Tiền Vân Hương, nhưng một cái sòng bạc lớn như vậy, Tiền Vân Hương sao có khả năng chỉ dựa vào mình kinh doanh thích đáng, trong đó nhất định có người Lưu Huyền Ý.
Chỉ cần truyền tin tức vào sòng bạc, sẽ không sợ Lưu Huyền Ý không biết.
Khi sắc trời hoàn toàn tối hẳn, chiếc xe nghe ban ngày ngừng ở trước cửa hàng son phấn, lại ngay vào lúc ban đêm thanh tĩnh, xâm nhập vào một hẻm dài sâu thẫm, ngừng trước một cửa viện.
Chiết Trúc ẩn mình trên một thân cây dày đặc phiến lá, mắt lạnh nhìn Tiền Vân Hương từ xe ngựa bước xuống, hai nữ tì cung kính canh giữ bên xe ngựa, chỉ có một mình nàng đẩy cửa đi vào.
Bên trong tường viện ngọn đèn dầu u tối, mơ hồ chiếu ra bóng dáng nam tử cao gầy, từ trong phòng đi ra đón nàng, hai người ở trong sân ôm ôm ấp ấp, cũng không biết đang nói cái gì, không trong lâu sau liền đi vào nhà.
Trăng sáng vằng vặc, mã phu cùng hai nữ tì đều bị đánh ngất nhét vào bên trong xe, ngay sau đó, mấy đạo thân ảnh nhảy vọt vào trong viện.
Khương Anh đi lên bậc thềm, lắng nghe động tĩnh trong phòng, ngay sau đó một chân đá văng cửa phòng.
Chiết Trúc cắn viên đường bước vào ngạch cửa, giương mắt mơ hồ nhìn thấy sau bức màn sợi nhuyễn, hai người một nam một nữ dán sát vào bên nhau, tiếp theo sau… một bàn tay chắn trước mắt hắn.
Tiếng kêu sợ hãi mềm mại của nữ tử truyền đến, nam nhân kia kinh hoảng kêu lên: “Các ngươi là người nào?!”
Mặt Chiết Trúc không biểu tình nhìn về phía Khương Anh đang ngăn trở tầm mắt hắn.
“Hộ pháp, sợ bẩn ngài mắt.”
Khương Anh vội vẫy vẫy tay về phía thuộc hạ, có hai người lập tức hiểu ý, tiến lên xốc màn, động tác cực nhanh dùng chăn bó chặt hai người lại thành một khối, lại kéo màn làm dây trói.
Ngọn đèn dầu trong phòng bị thổi tắt, nam nữ bị bó thành một khối trên giường căn bản không dám phát ra một chút thanh âm nào, ánh trăng rải rác tiến vào song cửa sổ, cửa sổ chiếu ra bóng dáng uyên ương hai người bọn họ đan xen vào nhau.
Vô cùng lưu luyến.
Dưới tình hình yên tĩnh như thế, phiến ngói bên ngoài vang lên thanh âm nhỏ vụng nhưng lại rất rõ ràng, Khương Anh tức khắc cảnh giác lên.
“Tiền Vân Hương!”
Trước cửa rơi xuống thân ảnh cao lớn, tiếng nói hồn hậu đè nén đầy khí giận vang lên, hai cánh cửa bị chưởng mạnh, bụi mù nổi lên bốn phía.
Lưu Huyền Ý đầy mặt dữ tợn, dẫm lên cửa gỗ rách nát tiến vào, lại thấy hai người trên giường thế nhưng bị trói bên nhau, trong miệng còn bị nhét vải.
Sắc mặt của hắn chợt cứng đờ, chậm rãi quay đầu, nương theo ánh trăng chiếu vào từ cửa phòng do hắn đánh sập, thấy thiếu niên đang ngồi trên ghế thái sư bên kia.
Hắn lập tức xoay người định bước xuống bậc thềm, vài tên sát thủ Lược Phong Lâu ẩn nắp trong viện cầm kiếm nhảy xuống, hắn rút bội đao bên hông ra, mặt âm trầm đón nhận.
Lưu Huyền Ý rốt cuộc cũng là môn chủ Thiên Phục môn, hắn cực kỳ thoải mái đánh tan vài tên sát thủ, cũng không ham chiến, mượn lực nhảy lên nóc nhà.
Một đạo thân ảnh hiện lên, vạt áo theo gió phất qua mặt Lưu Huyền Ý, dưới chân hắn cứng lại, nhìn thẳng Khương Anh ngăn trở đường đi của hắn, nhưng cũng chỉ một lát, hắn phi thân cầm đao vung lên.
Khương Anh dưới vội vàng, lấy mũi kiếm tiếp chiêu, nhưng nội lực Lưu Huyền Ý bá đạo, chiêu thức cũng cực kỳ tàn nhẫn, hai đầu gối hắn bị buộc quỳ xuống thật mạnh, mái ngói vỡ vụn.
Khương Anh ngẩng đầu, đao kia đã vòng qua kiếm hắn, sắp tiếp cận đến cổ hắn.
Nghìn cân treo sợi tóc, một phiến lá bạc như sao băng, vạch ngang không khí tiến đến, Lưu Huyền Ý phản ứng cực nhanh, ngưỡng mặt né, lưỡi đao cũng lệch đi vài phần, một thân ảnh cắt ngang gió bay đến.
Hắn lui về phía sau hai bước, thấy rõ mặt hắc y thiếu niên bỗng nhiên xuất hiện ở nóc nhà.
“Thập Thất hộ pháp……”
Đầu gối Khương Anh đau đến lợi hại, cắn răng gọi một tiếng.
Mà Chiết Trúc mắt điếc tai ngơ, hắn rũ mi mắt, nhìn hộp gỗ rách nát rơi trên mái ngói, bột phấn chu sa hồng rơi ra đầy vạt áo hắn.
Lóng tay hắn nhẹ cọ mảnh hồng, khi đôi mắt hắn được nâng lên, trong trẻo mà vô tình.