Ngày hôm sau.
Lý Tuấn Huy đã dậy và thu dọn đồ đạc sớm.
Tập mấy lượt quyền ở hậu viện, cơ thể tràn đầy sinh lực, mồ hôi đầm đìa.
Sau khi ngắm nhìn bầu trời, hắn mới đặt hộp kiếm sau lưng xuống, đun nước chuẩn bị tắm.
Về phần tại sao hộp kiếm này lại được ông nội gọi là quan tài kiếm, hắn cũng không biết.
Cùng lúc đó.
Đại điện của đỉnh Thiên Lôi lúc này rất náo nhiệt, hầu như tất cả đệ tử trong đỉnh đều có mặt ở đây.
Lý Tuấn Huy là đệ tử mới duy nhất được đỉnh Thiên Lôi thu nhận trong ba năm qua.
Chưa kể đến còn là một con quái vật có Thánh phẩm linh căn trong truyền thuyết!
Trong một biệt viện ở núi sau đỉnh Thiên Lôi.
Một cô bé mặc chiếc áo khoác hoa vừa phải cố gắng hết sức để phơi hết quần áo lên.
Ngồi xổm ở cửa, lôi chiếc bánh bao từ trong người ra và bắt đầu ăn.
Chỉ căn một miếng, một nửa chiếc bánh đã vào miệng rồi, bánh có vỏ mỏng, nhân to, mùi thơm ngào ngạt.
Chỉ căn một miếng, miệng cô bé đã dính đầy dầu.
“Lý gia gia, hôm nay người không đi dự nghi lễ nhập đỉnh của đệ tử mới sao?”
Trong phòng vang lên một giọng nói say khướt. “Không đi.”
Cô bé gật đầu, dường như câu trả lời này không nằm ngoài dự đoán.
Tự nói một mình: “Thánh phẩm linh căn lại chọn Lôi hệ làm gì…”
“Còn là một người mù.”
Tiếng ngáy chậm rãi từ bên trong truyền đến, cô bé đứng dậy vội vàng chạy về phía chính điện.
Hai tay dang ra, giống như một con ngỗng đang dang rộng đôi cánh.
“Tuấn Huy! Bên này.”
Giọng nói của Cố Nhiễm truyền đến, Lý Tuấn Huy cõng hộp kiếm trên lưng bước nhanh về phía đại điện.
Trên quảng trường rộng hàng trăm trượng, đã có rất nhiều người đứng đó.
Không chỉ có tất cả đệ tử của đỉnh Thiên Lôi, đến tông chủ Lục Khang Niên cũng đến rồi, còn có trưởng lão của các đỉnh.
Bọn họ đều muốn xem tiểu là quái vật của trời này sẽ bái môn của ai.
Nhưng trưởng lão đỉnh Thiên Lôi lúc này chỉ có duy nhất Từ Chính Kiệt.
Đỉnh Thiên Lôi có một đỉnh chủ và hai trưởng lão. Tổng cộng có ba mươi bảy đệ tử.
Đỉnh chủ Lôi Ưng Trạch, Kim châu đại viên mãn, đang bế quan đột phá Nguyên Anh cảnh.
Đại trưởng lão chưa bao giờ xuất hiện, chỉ có Nhị trưởng lão Từ Chính Kiệt là đang xử lý mọi việc trong đỉnh.
Lục Khang Niên nhìn thấy Lý Tuấn Huy đã đến rồi, mà vị trí trưởng lão lại chỉ có một mình Từ Chính Kiệt, bỗng cau mày.
“Hừ, một ngày như hôm nay mà Lý Nam Đình cũng không tới sao?”
Tông chủ nói vậy, không ai dám nói gì, nhưng những người khác thì không thể nói được.
Bởi vì đại trưởng lão đỉnh Thiên Lôi Lý Nam Đình, là một nhân vật có vị trí vô cùng đặc biệt trong Đại Hạ Kiếm Tông.
Không có trưởng lão của đỉnh nào dám cười đùa trước mặt Lý Nam Đình.
Bởi vì lão đã từng là tư hình chảng luật của Đại Hạ Kiếm Tông!
Uỳnh!
Đột nhiên, một bóng người mặc áo bào trắng xuất hiện bên cạnh Lục Khang Niên.
Thân hình của vị khách cao và thẳng như một thanh kiếm, tuy đã là một ông lão nhưng trông không hề già chút nào.
Các đường nét trên khuôn mặt sắc nét và góc cạnh, đôi mắt sắc bén như đại bàng!
Nhìn bóng người xuất hiện, Lục Khang Niên cười nói: “Ta còn tưởng răng lão sẽ không tới.”
Ông lão cười nhẹ nói: “Đã ba năm nay đỉnh Thiên Lôi không náo nhiệt như vậy, dù thế nào đi nữa, ta cũng phải đến xem sao.”
Lục Khang Niên gật đầu, đột nhiên nói: “Tiểu Bao Tử đâu?”
“Đó”
Lý Nam Đình chỉ lên nóc chính điện, một cô bé mặc áo khoác hoa nhai cà rốt đang nằm trên mái nhà, thò đầu ra.
Lục Khang Niên đưa tay ra, cô bé lập tức bay lên, được hắn ôm vào lòng.
Lục Khang Niên trên mặt có râu, không ngừng xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô bé.
Khiến cô bé cau mày, nhét củ cà rốt vào miệng Lục Khang Niên.