Kiếm Danh Bất Nại Hà

Chương 6



Lệ quỷ có lẽ không ngờ y sẽ tự mình tới, thoáng cái nghiêng đầu, động tác nhỏ kia lại có nét giống với Cung Duy.

Ngay sau đó, nó vừa rút kiếm “Bạch Thái Thủ” khỏi vỏ, nháy mắt quanh mình dâng lên kình khí khổng lồ, nặng nề đụng phải kiếm phong Túc Thanh trước mặt.

Ầm một tiếng nổ rung trời, vô hình tạo thành một vòng khí càn quét xung quanh, vô số cây cối, ngói bụi bay lên.

Kiếm Túc Thanh không chịu nổi sức mạnh từ đỉnh cấp tiên kiếm Bạch Thái Thủ, lập tức phát ta âm thanh nặng nề không chịu nổi, nhưng Cung Duy không sợ, nháy mắt đã qua trăm chiêu. Lệ quỷ bị ép bay ngược về sau, hai bên như cỗ sao chổi xẹt qua nửa thành Lâm Giang, cho đến khi ra khỏi thành, “Đinh!” Cung Duy hai tay cầm kiếm, chặn lại Bạch Thái Thủ, hung dữ nhìn lệ quỷ không đầu:

“…Ngươi làm sao có được thi thể ta?”

Cuồng phong gào thét trên cao, lệ quỷ sát lại gần, vị trí đầu người chớp đỏ tựa như đang cười, sau đó tự tay mò về phía mắt phải Cung Duy.

Lệ quỷ mặc dù không có hình thể, nhưng linh lực lại hung hãn kinh người, thậm chí vượt xa quỷ tu hoàng tuyền. Cung Duy trong thân thể Mị yêu tu vi thấp kém, không nhịn được mắng một câu, nghiêng đầu tránh một trảo sắc nhọn của nó, lệ quỷ dường như rất quen thuộc với chiêu thức dụng kiếm của y, hai ba lần khiến Túc Thanh liên tục thối lui, đột nhiên như rắn độc đâm kiếm đến mắt phải Cung Duy.

Thân thể Hướng Tiểu Viên hạn chế linh lực của Cung Duy, mặc dù y căn cơ thâm sâu tốc độ nhanh nhạy, cũng đánh không lại Bạch Thái Thủ kình khí bàng bạc, vội lùi về sau, lệ quỷ trước mắt đột nhiên biến mất.

Tiếp theo chớp mắt hàn quang chiếu tới, quỷ ảnh xuất hiện sau lưng, chém ngang gáy y.

Mắt thấy máu sắp bắn ra ba thước, một ánh kiếm quang từ xa đến gần, Uất Trì Kiêu quát chói tai: “Vạn Kiếm Quy Tông–“

Câu Trần kiếm hồn thoáng chốc tỉnh lại, phủ lên toàn thân hắn kim quang giáp, trong đường tơ kẽ tóc đánh lên Bạch Thái Thủ, Uất Trì Kiêu ôm Cung Duy cả người lẫn kiếm bay ra ngoài!

Rầm một tiếng Uất Trì Kiêu ngã xuống mặt đất tạo thành cái hố to, ho khan đứng lên, lại thấy Cung Duy hứng chí bừng bừng nói: “Tốt lắm! Pháo đài huynh! Mau mau đoạt lại kiếm tên quỷ kia cho ta, nhanh!”

Uất Trì Kiêu: “Ta bảo ngươi chạy cơ mà?! Pháo đài huynh là ai? Thứ kia ở đâu?!”

“Phía trên, cẩn thận!”

Lệ quỷ tựa hồ không nghĩ đến thanh niên trạc hai mươi lại có thể ngăn được thần kiếm Bạch Thái Thủ, lúc này phát ra một tiếng gào thét cắt ngang qua, một kiếm chém xuống đỉnh đầu Uất Trì Kiêu — Câu Trần vội vàng chống đỡ, chỉ một thoáng đất cát như cơn lốc bay tứ tán, kiếm hồn kim khí bị áp chế ngăn trái chặn phải, “Keng” một tiếng bị đánh văng ra.

“Cái đệch!” Uất Trì Kiêu chửi ầm lên, lời chưa dứt thấy Cung Duy vung tay ném tới: “Bắt lấy!”

Là Túc Thanh!

Uất Trì Kiêu một tay bắt được, đồng thời nổi giận gầm lên một tiếng Câu Trần, quang mang kim sắc thoáng cái bay đến. Hắn hai tay song kiếm đồng thời quét qua, trong tiếng nổ long trời lở đất đỡ Bạch Thái Thủ, đất dưới chân xoạt xoạt mấy tiếng đồng loạt rạn nứt.

Cung Duy cắn ngón giữa, dùng máu vẽ lên không trung một tấm bùa lớn, tình cảm dạt dào nói: “Pháo đài huynh! Cố gắng chịu đựng!”

Uất Trì Kiêu khó khăn cắn răng: “Ngươi gọi ai…là…Pháo đài…!”

Chữ cuối chưa rặn xong, lệ quỷ bị chọc giận, Bạch Thái Thủ thân kiếm hiện sắc đỏ, chậm rãi đánh Uất Trì Kiêu cùng Câu Trần Túc Thanh bay ra ngoài mười mấy trượng!

Cung Duy lập tức trở giọng: “Xì! Vô dụng!”

Y không kịp vẽ xong bùa, phất tay chụp lấy chữ triện đỏ tươi khắc trong lòng bàn tay, sau đó vung tay đón đánh lệ quỷ trên không, ba một tiếng bắt lấy Bạch Thái Thủ.

Lệ quỷ bị ép dừng lại giữa không trung, đối diện cùng gương mặt trắng nõn của Cung Duy, vô số phù chú nhỏ xíu như có sinh mệnh, từ lòng bàn tay tràn ra, chớp mắt bao phủ lấy thanh kiếm, mắt phải Cung Duy tỏa ra sắc đỏ yếu ớt, con mắt chuyển sang màu đỏ ngầu:

“Bạch Thái Thú không phải dùng như thế, để ta dạy ngươi!”

Lệ quỷ cảm nhận được gì đó, nhưng Cung Duy phản ứng nhanh hơn, bàn tay cầm chặt thanh kiếm, máu tươi từ lòng bàn tay theo thân kiếm chảy xuống, y nhẹ giọng nói:

“– Bắc trông Thiên Lang.”

Kiếm quyết Bạch Thái Thủ!

Lệ quỷ lập tức buông tay lui về, vừa lúc đó, hồn kiếm Bạch Thái Thủ ngủ say mười sáu năm đột nhiên tỉnh dậy, âm vang vọng lên chín tầng mây, hàng ngàn tia sáng màu đỏ thẫm phủ một chiếc áo choàng đỏ thẫm trong hư không, cây phong thêu vàng phức tạp, và tay áo của chiếc áo choàng bay theo gió, để lộ ra một khuôn mặt tuấn tú và đôi mắt nhắm nghiền.

Tuổi hắn còn rất nhỏ, bả vai gầy yếu, thân hình thẳng tắp, sắc mặt trắng bệch không giống người sống, lông mi cong thanh tú. Tia sáng đỏ nhanh chóng bao phủ toàn thân hắn miếng lót vai, mảnh che tay, thắt lưng kim loại, hư ảnh trên không hạ xuống sau lưng “Hướng Tiểu Viên” giống như một ma tôn đánh đâu thắng đó, một hộ pháp không gì cản nổi.

Là Tiên minh Hình Trừng Viện viện trưởng kiếp trước, Pháp Hoa Tiên Tôn Cung Duy!

“Thấy không?” Cung Duy lạnh lùng nói: “Là dùng như thế.”

Y đoạt lấy Bạch Thái Thủ, thân kiếm linh lực tăng gấp mấy lần, chỉ một kiếm chém ngang, chém quỷ ảnh thành hai nửa, tiếng rít đốt thành cuồn cuộn khói đặc.

Khói đen chớp mắt biến mất trong hư không, Cung Duy phun ra ngụm máu trong cổ, lảo đảo ngã xuống đất, kiếm quyết triệu hồi ra hư ảnh tiên tôn sau lưng y tan biến.

Y dùng Bạch Thái Thủ chống đỡ thân thể, sức cùng lực kiệt thở hổn hển, xoay người bước tới chỗ Uất Trì Kiêu.

Uất Trì Kiêu đập mặt đất bằng phẳng thành cái hố, trên đỉnh khói bụi lượn lờ, lẽ ra phải kiếm gãy người chết, mà vị huynh đệ này vẫn còn một hơi thở, không hổ là con trai của Uất Trì Duệ, rất có thể kế thừa y bát Kiếm tông trở thành Pháo đài tiềm lực mới của nhân gian.

“Này” Cung Duy ngồi xổm bên cạnh hố, từ trên cao nhìn xuống Uất Trì Kiêu, mỉm cười hỏi: “Cháu trai? Còn tỉnh không?”

Uất Trì Kiêu hoàn hồn tỉnh dậy, khó khăn hỏi: “Ngươi…ngươi lại gọi….gọi ta là gì?”

Cung Duy nói: “Đâu có Uất Trì công tử. Ngươi ổn không?”

Uất Trì Kiêu dùng sức lắc lắc cái đầu hỗn loạn: “Lệ quỷ kia đâu?”

“Không biết, chạy rồi! Nhưng chắc chắn chưa chết.” Cung Duy không có trách nhiệm gì thuận miệng nói, đứng lên cười: “Trong thành Lâm Giang bây giờ đã vượt qua năng lực của ta và ngươi, việc cần thiết bây giờ là mời Uất Trì công tử trở về Yết Kim Môn, ba lạy chín gõ mời thúc thúc ngươi rời núi. Nói lại với Kiếm tông đại nhân ta ngưỡng mộ đã lâu, có thể ra tay giúp đỡ không? Nghe nói hắn anh minh thần võ, tuổi trẻ tài cao, cảnh giới thâm hậu…”

Chỉ trách quá khứ Hướng Tiểu Viên quá đặc sắc, khiến Uất Trì Kiêu nghe xong lập tức hiểu lệch đi: “Ngươi muốn làm gì? Thúc thúc ta là người đứng đắn!”

“……” Cung Duy nói: “Thiếu hiệp ngươi nghĩ nhiều rồi.”

Uất Trì Kiêu cầm theo Câu Trần và Túc Thanh, đầu váng mắt hoa đứng lên, xoay xoay bả vai: “Lệ quỷ kia làm sao lại biến mất? Hay ngươi lại hao tổn tâm đầu huyết?”

Tâm đầu huyết của đồng tử(*) và một trong những vũ khí sắc bén khắc chế quỷ tu, nhưng tâm đầu huyết khó tìm, lại cực kỳ hao tổn tuổi thọ. Cung Duy nháy mắt nói: “Còn làm sao nữa? Ta cho rằng Uất Trì thiếu hiệp anh tuấn tiêu sái, tu vi cao, ma quỷ nghe danh đều phải sợ, có thể bảo vệ một kẻ không phải người tu vi thấp kém như ta. Ai ngờ…”

(*) Tâm đầu huyết: máu tim; đồng tử: các bé trai trong sáng còn zin á.

Uất Trì Kiêu: “Được rồi, đừng nói nữa, xin lỗi, là lỗi của ta, ta đây tống ngươi về núi Thương Dương được chưa!”

“Cái đấy thì không cần.” Cung Duy tủm tỉm cười: “Trước hết chúng ta đi thu dọn cục diện rối rắm trước cửa phủ đi, sau đó nghĩ cách cứu Mạnh thiếu chủ, rồi tới Yết Kim Môn mời Kiếm tông. Từ tông chủ của chúng ta không trông cậy được rồi, chỉ cần Uất Trì kiếm tông xuất quan –“

Chỉ cần y tiếp tục làm bạn với Uất Trì Duệ như kiếp trước, sau đó tìm Ứng Khải khóc lóc nhận sai, Từ Sương Sách dù biết y mượn thân sống lại cũng không có cách gì, chả có lẽ có thể cầm Bất Nại Hà tự mình đánh lên Yết Kim Môn bắt y đem đi lăng trì?

Đột nhiên y cảm giác sau lưng có gì, một tia ớn lạnh từ sau kéo tới.

Cung Duy biến sắc, vô thức lắc mình, xương bả vai thoáng chốc mát lạnh.

“…..” Y thở hổn hển rũ mắt, thấy một đoạn mũi kiếm đỏ sậm từ hõm vai trái lộ ra, sau đó máu tươi lập tức tuôn trào.

Lệ quỷ chưa đi!

Bất ngờ khiến người ta không kịp trở tay, bên tai Cung Duy nổ vang, thời gian phảng phất bị kéo dài vô tận.

Y thấy máu mình theo mũi kiếm chảy đầy đất, thấy lệ quỷ bên cạnh âm trầm vung lên áo bào tro, thấy Uất Trì Kiêu dưới hố biểu cảm từ ngẩn ngơ, kinh ngạc đến khó tin.

Ngay sau đó, Uất Trì Kiêu nổi giận vùng lên, kéo y ra sau, kinh thiên nhất kiếm(*) chém về phía quỷ ảnh!

(*) 惊天一剑: Kinh Thiên Nhất Kiếm: Các chiêu thức võ công trong tiểu thuyết võ hiệp của Ôn Thụy An, kiếm thuật do Tiêu Thu Thủy, nhân vật chính trong <đại hiệp truyền kỳ> sáng tạo ra gần như không thể phá hủy, khi kích hoạt thì sấm chớp chớp nhoáng, mây gió đổi màu. Không nghi ngờ gì nữa, nó là đỉnh cao uy lực nhất trong hệ thống võ công của Ôn Thụy An, một trong những kiến thức độc nhất vô nhị.

Hai đầu gối Cung Duy khuỵu xuống, y cầm Bạch Thái Thủ cố gắng chống đỡ, cắn răng không phát được ra tiếng.

Quỷ ảnh mất Bạch Thái Thủ, không biết từ đâu lại rút ra một thanh kiếm toàn thân đỏ ngầu, màu sắc không được tự nhiên, như là bên ngoài nhuộm một lớp máu đỏ. Uất Trì Kiêu ngập tràn phẫn nộ, tuy không nhìn thấy quỷ ảnh, nhưng hắn có thính lực nhạy bén, đánh với quỷ ảnh bất phân thắng bại. Quỷ mấy lần đánh về phía sau Cung Duy, đều bị Uất Trì Kiêu mạnh mẽ tóm được, hắn không khỏi thô bạo hơn, cách không hướng Cung Duy đưa tay.

Bạch Thái Thú cảm ứng được, nhưng Cung Duy đã không còn sức khống chế nó, mở mắt trừng trừng nhìn nó tan biến trong tay, biến mất tại chỗ.

Bịch.

Mất đi điểm tựa duy nhất, Cung Duy ngã nhào xuống, máu từ miệng vết thương chảy ra, rất nhanh trên bãi cỏ đã tụ thành một vũng máu.

Sau một khắc, Bạch Thái Thủ đột nhiên xuất hiện trong tay quỷ ảnh, hai tay hai kiếm đồng loạt đánh tới Uất Trì Kiêu, nháy mắt tình thế đảo ngược!

Chớp mắt ở nơi này, gió mang đến một mùi hương.

Cung Duy ngạc nhiên mở to mắt.

– – máu từ ngón tay y chảy xuống, rơi vào một bông hoa dại không tên chập chờn bên thân. Nhụy hoa như bị bỏng, lập tức giăng vô số tơ hồng như máu vươn ra bốn phương tám hướng, hiện lên sắc đỏ thấm xuống mặt đất.

Đầy khắp núi đồi đột nhiên nở hoa.

Hoa đào đâm chồi, nở rộ, sắc đỏ bay đến nơi xa, tầng tầng lớp lớp như biển lớn. Trong ngoài Vương phủ, khắp các hộ dân, ngõ lớn ngõ nhỏ, gió nổi lên thổi ngàn vạn cánh đào bay như tuyết, rơi vào đáy mắt kinh ngạc của mỗi người.

Hoa đào tuyệt tích trên thế gian mười sáu năm, một khắc này toàn bộ nở ra rực rỡ.

Núi Thương Dương, Thiên Cực Tháp.

Tòa tháp chín tầng, sảnh sâu với mái vòm màu đồng, vòm trời bên trên có thể vươn tay chạm tới.

Trong điện đường vô cùng an tĩnh, vô số huyễn ảnh giao thoa, lấy đài cao làm trung tâm xoay chuyển, nhìn kỹ là núi rừng địa lý, sông ngòi thôn xóm, người đi đường bé như con kiến, ngựa xe đều có thể nhìn thấy rõ ràng, ba ngàn thế giới như thu nhỏ lại ở nơi này, như nhật nguyệt tiên gia, vô cùng huyền diệu.

Ngọc tọa trên đài cao, Từ Sương Sách đang tĩnh tọa đột nhiên mở mắt, phất tay một cái.

Ngàn vạn ảo giác trong tranh theo động tác của hắn phóng đại, hiện ra đô thành ồn áo náo nhiệt, từng đám mây lớn tản ra, hiện lên thủ phủ Lâm Giang.

“Đào Họa?” Một gã thủ vệ trong điện thất thanh cả kinh nói, không tin vào mắt mình: “Sao..sao có thể là Đào Họa?”

Mỗi bên thế gia phương Bắc đều từng dùng “Đào Họa” ám chỉ Cung Duy — có thể biến hóa yêu dị như Hồ Ly, đối kháng cùng Thương Dương Tông Hình Trừng Viện đại viện trưởng, đã chết từ mười sáu năm trước.

Vừa dứt lời, sống lưng lạnh toát, Từ Sương Sách vô ý liếc nhìn hắn. Tên đệ tử đầu gối mềm nhũn, không kịp xin lỗi là mình thất thố, thấy Từ Sương Sách bước trên đài cao, áo bào theo nhịp mà phất phơ, ba ngàn hồng trần ảo ảnh theo đó thu vào tay áo, to lớn dị thường.

Hắn đứng trên đài ngọc lan trăm trượng vươn tay: “Bất Nại Hà.”

Một ánh hàn quang từ Toàn Cơ Điện xé gió bay đến, bị hắn nắm trong tay, lập tức ngự kiếm, như sao xẹt ngang chân trời, nhìn về hướng thành Lâm Giang.

“Tông chủ xuất quan!”

“Cung nghênh tông chủ xuất quan!”

Đệ tử ven đường nhao nhao quỳ gối, kinh ngạc cũng có, sợ hãi cũng có, nhưng hơn hết là kích động và hiếu kỳ.

Từ Sương Sách luôn hiếm khi rời khỏi núi Thương Dương, năm mới có đại sự mới lộ diện, mấy năm gần đây càng không hiện thân trước người khác nữa. Khi Bất Nại Hà kiếm khí tráng lệ xẹt ngang qua trời, tin tức cũng theo đó mọc cánh bay đi, theo sự hưng phấn sợ hãi của thế nhân lan truyền, nhanh chóng chảy về toàn bộ tu chân giới.

Từ tông chủ vì sao tới đó?

Thành Lâm Giang xảy ra chuyện gì?

– – Ngàn dặm núi non lướt qua trong chớp mắt, Bất Nại Hà như tia chớp vàng lao xuống dưới. Lướt qua tường thành nguy nga, hoa đào rực rỡ tươi sáng đập vào mặt.

Từ Sương Sách khẽ nhíu mày kiếm, hất tay một cái, từ trong tay áo rơi ra một viên khắc chữ “Từ” vàng nhạt, ném lên Lâm thành Giang Đô.

Sau đó, một lớp bảo vệ trong suốt người thường không thể thấy từ dưới đất mọc lên, bao lấy bốn phương tám hướng thành Lâm Giang, cao vút lên chín tầng mây, dưới vòm trời hiện lên một lưỡi mác Kích(*) lớn hiện “Từ”

(*) Kích: một loại vũ khí.

“Từ Sương Sách che thành Lâm Giang?”

Đại Tiên minh, trong Hình Trừng Viện, một gã bố y đậm màu, nam tử vóc người cao ngất nhíu mày, tướng mạo tuấn lãng ôn hòa, lúc này có vẻ khó tin hỏi lại: “Dùng “Đại Thừa Ấn?” sao?”

Đệ tử mới rồi chạy lại báo: “Bẩm minh chủ, là Đại Thừa Ấn, không sai.”

Bố y nam tử chính là Thống lĩnh Tiên minh nhiều năm, Võ Nguyên Tôn, Ứng Khải.

Đại Thừa Ấn như tên, là nhân vật cấp bậc tông sư đột phá Kim Đan Kỳ, đề thăng Đại Thừa Kỳ, mới có tư cách sử dụng tiên gia pháp bảo, chính là làm dấu hiệu. Bất kể nơi đâu có yêu ma quỷ quái tác loạn, chỉ cần có tông sư bỏ ra Đại Thừa Ấn, nói rõ hắn đã đem việc này, nơi này vào phạm vi mình bảo vệ, tất cả hành động một mình hắn quyết định, có nguy hiểm cũng một mình hắn gánh chịu.

Để tránh cho lắm miệng phân tránh, cũng để các vị tông sư có thể thi pháp gia môn không cần kiêng dè. Với quy tắc tông môn, ai giải quyết trước thì các tông sư khác không thể dễ dàng đi vào địa giới Đại Thừa Ấn bảo vệ.

“Báo — Minh chủ!” lại một tên đệ tử chạy nhanh vào, nâng cao lệnh bài truyền tin: “Yết Kim Môn Kiếm tông đại nhân cầu kiến!”

Ứng Khải giương tay, lệnh bài ném lên không trung, thanh ngọc trên đất hiện lên hình trận ngàn dặm, một người hiện thân trong trận, dung mạo giống Uất Trì Kiêu bốn năm phần, nhưng trưởng thành hơn, mặt mày càng thêm lạnh lùng kiệt ngạo, là Kiếm tông trong “Nhất môn, Song tôn, Tam tông” Uất Trì Duệ.

Ứng Khải trong lòng mơ hồ nảy sinh dự cảm không lành: “Xảy ra chuyện gì? Trường Sinh?”

“Thành Lâm Giang. Quỷ tu hiện thế. Sát hại dân lành.”

Uất Trì Duệ từ nhỏ đã kiệm lời, lời ít ý nhiều, bình thường chỉ nhả vài chữ, câu tiếp theo khiến mọi người biến sắc tại chỗ:

“Hoa đào nở rộ toàn thành, đã thành dị tượng.”

– – Cùng lúc đó, thành Lâm Giang.

Quỷ tu sợ ngây người, Uất Trì Kiêu nhân cơ hội đâm một kiếm làm nó thối lui, nhảy ra mấy trượng, Uất Trì Kiêu chặn trước Cung Duy, lấy trong tay áo ra thuốc cầm máu, đổ xuống vết thương trên vai trái y: “Ngươi không sao chứ?! Hoa đào này là sao?”

“…..” Cung Duy khàn khàn nói: “Không biết.”

Run rẩy từ cột sống tràn ra, như điềm báo trước. Rất nhanh y cảm thấy ngực trái truyền đến cơn đau quen thuộc, như bị một vũ khí nào đó đâm qua lần nữa.

Bất Nại Hà.

Cả thành hoa đào như mười sáu năm trước, kinh động đến người đời này y không muốn gặp lại nhất.

Uất Trì Kiêu ngẩng đầu nhìn về nơi xa: “Từ tông chủ?!”

Đại não Cung Duy trống rỗng, vô thức lùi về sau, nhưng cơn đau như trong phút chốc đã cận kề —

Kiếm khí dời non lấp bể cuộn trào, một người từ trên không bay xuống, đứng trên trường kiếm, gương mặt lạnh lẽo, chính là Từ Sương Sách!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.