Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Lúc Phong Thính Lan đi ra đại điện thì khập khà khập khiễng, tiên nga xếp hàng bên ngoài chuẩn bị hầu sắc mặt ai ai cũng đỏ bừng, cúi thấp đầu, không dám ngẩng đầu lên.
“Không cần quấy rầy Thần Quân nghỉ ngơi.” Phong Thính Lan nghiến răng nghiến lợi phân phó một câu, trong lòng vừa giận vừa xấu hổ, phất tay áo rời đi, thẳng đến núi Phù Dao bên ngoài Quan Lan Điện.
Trên núi Phù Dao tổng cộng có 99 đạo cấm chế, đều là chính tay Phong Thính Lan hạ xuống, vì để cầm tù người trong lòng của hắn. Bây giờ hắn cởi bỏ toàn bộ cấm chế, từng bước từng bước đi lên núi.
Sườn núi có tòa lầu gác ngói lưu li xanh, ẩn hiện ở trong núi mờ mịt, Phong Thính Lan đứng bên ngoài lầu ngẩng đầu lên, nhìn thấy người dựa vào lan can lau kiếm. Người đó một thân bạch y gấm hoa, cổ tay áo là hoa văn trạm lam, giống như gió núi phất qua, tiên tư ngọc ánh(*). Vẻ mặt Phong Thính Lan có vài phần hoảng hốt, lại thấp thoáng nhớ đến Sư Yển Tuyết. Vừa nổi lên ý nghĩ này, lại nhanh chóng lắc đầu quên đi, sợ không phải là hắn bị Sư Yển Tuyết đánh ngốc rồi, sao có thể đem người đó và người trước mắt hợp lại làm một chứ.
“Sư phụ.” Phong Thính Lan nâng bước thoáng chốc đã xuất hiện trước mặt người trên lầu, trong ngữ khí tràn đầy buồn bã.
“Ta không phải sư phụ ngươi.” Tễ Kinh Vân tê tái mà lặp lại.
Phong Thính Lan không giống như mọi khi đi tới cạnh hắn ngồi, mà đứng ở ngoài năm bước không nói một lời nhìn về phía hắn.
Một lúc lâu sau, Tễ Khinh Vân mới nhận ra không đúng lắm, bàn tay lau kiếm dừng lại, nghi hoặc nhìn Phong Thính Lan một cái. Nhị điện hạ bình thường hô mưa gọi gió, bây giờ giống như một hài tử làm sai chuyện, cúi đầu đứng trước mặt hắn.
“Điện hạ làm sao vậy?” Mặc dù Tễ Khinh Vân phiền chán Phong Thính Lan dây dưa rất không nói lí, nhưng vẫn xuất phát từ lễ mạo mà hỏi dò một câu.
Mắt Phong Thính Lan đau xót, quỳ một gối xuống trước mặt Tễ Khinh Vân, nắm chặt bàn tay lại, nghiến răng thừa nhận nói: “Sư phụ, ta đã làm chuyện có lỗi với người.”
Tễ Khinh Vân né người ra một chút, nói: “Ta không phải sư phụ ngươi, ngươi làm cái gì cũng không liên quan tới ta.”
Sắc mặt Phong Thính Lan trắng bệch, cười khổ nói: “Ta biết sư phụ giận ta cầm tù người ở chỗ này, chỉ là từ nay về sau, ta sẽ không quấy rầy sư phụ nữa, cấm chế trên núi đã giải, nếu sư phụ không muốn ở lại, liền có thể rời đi.”
“Ngươi… Lời này của ngươi là thật?” Tễ Khinh Vân có chút hoài nghi lui về sau hai bước.
Trong lòng Phong Thính Lan chua xót, nói: “Ta có lúc nào gạt sư phụ chứ.”
Tễ Khinh Vân nghĩ một chút, đích xác là như thế, chỉ là khó hiểu nói: “Sao điện hạ đột nhiên muốn mở?”
“Ta bây giờ đã không xứng với sư phụ nữa rồi.” Phong Thính Lan lòng đầy tuyệt vọng hối hận, nhưng cũng không làm sao được, nói: “Trước kia ta nghĩ, chỉ cần nhốt sư phụ ở chỗ này, lâu ngày dài tháng, sư phụ thế nào cũng có một ngày nhìn thẳng ta. Nhưng hôm qua… Ta nổi lên ý niệm hợp tịch song tu cùng người khác, tự biết là đã phụ sư phụ…”
Trong lòng Tễ Khinh Vân thả lỏng, có chút tò mò nói: “Điện hạ hợp tịch cùng ai? Người nào vậy?”
Phong Thính Lan không muốn giấu hắn, nói như sự thật: “Sư Yển Tuyết.”
Tễ Khinh Vân bất ngờ nâng mắt lên, đầu ngón tay sơ ý cọ vào mũi kiếm, trên thân Hàn Sương Kiếm rơi xuống một giọt đỏ thẫm.
“Sư phụ!” Phong Thính Lan đau lòng nắm lấy tay của Tễ Khinh Vân.
Đầu ngón tay của Tễ Khinh Vân phát run, sắc mặt trắng bệch nói: “Ngươi nói ai? Sư Yển Tuyết? Sư Yển Tuyết nào cơ?”
Phong Thính Lan tim như bị dao cắt: “Trời đất này chỉ có một Sư Yển Tuyết.”
Thân hình Tễ Khinh Vân đong đưa loạng choạng, môi phiếm trắng run run vài cái, khép mắt nói: “Lăng Dương Thần Quân, Sư Yển Tuyết. Ngươi… Ngươi lại…”
“Xin lỗi sư phụ, xin lỗi.” Phong Thính Lan không nhịn được ôm chặt Tễ Khinh Vân vào trong lòng, ngày thường Tễ Khinh Vân đối với hắn quá lạnh lùng, thế cho nên ngay cả hắn cũng không ngờ đến Tễ Khinh Vân sẽ phản ứng mạnh thế này.
“Rốt cuộc là chuyện gì!” Tễ Khinh Vân nắm lấy cổ áo Phong Thính Lan, tra hỏi.
Phong Thính Lan bị gào đến sững sờ, gian nan mà đem chuyện hôn sự của hắn và Sư Yển Tuyết kể hết cho Tễ Khinh Vân nghe.
Viền mắt Tễ Khinh Vân đỏ lên, hồn bay phách lạc mà buông tay ra, ôm lấy thanh kiếm của mình.
“Sư phụ…” Phong Thính Lan kinh hồn bạt vía giữ chặt ống tay áo của Tễ Khinh Vân, sợ hắn nghĩ không thoáng: “Sư phụ người đừng như vậy, nếu người tức giận, đánh ta mắng ta đều được.”
“Mắng ngươi có tác dụng gì.” Tễ Khinh Vân lẩm bẩm nói: “Hắn cũng là người của ngươi rồi.”
Phong Thính Lan nắm chặt lấy tay áo của Tễ Khinh Vân, nói: “Nhưng ta đối với Thần Quân không hề có tình ý.”
Tễ Khinh Vân chậm lại một lúc lâu, ngơ ngác nhìn về phía Phong Thính lan, nói: “Ngươi nói, ngươi không muốn làm đạo lữ suốt đời với hắn.”
“Năm đó ta gặp nạn sư phụ đã cứu ta, từ lúc đó trong lòng ta chỉ có một mình sư phụ. Khi đó thần trí ta mơ hồ, ngu dại ngây ngốc, gây phiền phức cho sư phụ không ít…” Phong Thính Lan đang muốn cố gắng nhớ lại một chút, lại bị Tễ Khinh Vân cắt ngang.
“Nếu như ta không đi, ngươi bằng lòng giải tịch với Lăng Dương Thần Quân không?” Trong lòng Tễ Khinh Vân nhảy lên, há miệng hỏi.
Phong Thính Lan ngớ người: “Sư phụ, người, người bằng lòng ở lại bên cạnh ta sao?”
Tễ Khinh Vân bất chấp khó khăn nói: “Ừ, chỉ cần ngươi đảm bảo sẽ không có bất kì dây dưa gì cùng Thần Quân nữa.”
Nhắc tới Sư Yển Tuyết, Phong Thính Lan chỉ cảm thấy cơn đau mơ hồ, nhưng hắn vẫn một hơi đáp ứng: “Được, ta sẽ nói với phụ hoàng, sư phụ người cứ chờ ta!”