Nhìn lên bầu trời đầy sao, Thu Tâm nhắm mắt cảm thụ từng cơn gió lạnh phả vào người, mặt hồ phản chiếu ánh sáng trắng của mặt trăng cứ dập dìu đưa từng cơn sóng nhẹ xô vào bờ.
Khung cảnh tĩnh lặng này khiến cô trở nên bình yên và cô độc đến lạ thường.
Mãi cho đến khi tiếng nhạc chuông vang lên nhẹ nhàng, đôi mắt đen sâu thẳm mới từ từ mở ra. Trong nháy mắt, không khí xung quanh Thu Tâm liền thay đổi, khóe môi cong cong, một chút cảm xúc xao động trong lòng đã hoàn toàn biến mất.
Cô dứt khoát đứng phắt dậy, vươn tay vuốt mái tóc xõa dài ra sau đầu, bước chân thon dài từ từ đi ra khỏi công viên.
Dòng người đi lại hối hả, vẻ mặt mỗi người hiện lên tâm trạng của họ lúc này, Thu Tâm cũng như một người qua đường ở trong khung cảnh náo nhiệt này, bất chợt bước chân cô khẽ dừng lại vì câu bàn tán của hai cô bé kia.
Cả hai cô bé khoảng mười bốn tuổi, ăn mặc rất dễ thương, cả hai đang hăng say bàn tán về một bộ truyện đang hot trên diễn đàn mạng.
Thu Tâm hiếu kì, hơi nghiêng đầu lắng nghe.
Giọng nói trong trẻo của hai cô gái không ngừng vang lên:
“Giang Vũ thật tài giỏi, lại còn có thể tìm ra hung thủ đã hãm hại gia tộc của mình…”
“Ừ, mình xem truyện này mà cầm lòng không được muốn xuyên qua truyện cứu ảnh, hổ dữ còn không ăn thịt con mà thằng cha chết bầm đê tiện ấy vì con mụ tình nhân mà đưa Giang Vũ mới có năm tuổi cho cô nhi viện. Thật đáng chém ngàn đao…[email protected]$#%&*”
“May mắn ảnh gặp nữ chính. Mình hâm mộ, ghen tỵ với nữ chính quá đi….A…Không muốn…”
Ngón tay xoa xoa vào nhau, trong mắt Thu Tâm xet qua một tia sáng, tiếp tục bước đi về chung cư.
Tra chìa khóa vào nhà, căn phòng tối om và lạnh lẽo liền đập vào tầm mắt, nơi này có lẽ sẽ khiến người bình thường cảm thấy trống rỗng, không thể thích bước vào. Nhưng cô lại hưởng thụ khung cảnh không mấy dễ chịu này.
Không bật đèn lên, cô cứ như vậy bước tới sô pha ngồi, nghiêng đầu nhìn ánh sáng của mặt trăng chiếu qua cửa thủy tinh trong suốt.
Chà. Làm chuyện nóng bỏng trong khung cảnh tuyệt vời này thật là sướng không gì bằng.
Nghĩ đến câu truyện vừa tình cờ nghe được, cô quyết định tạm gác lại kế hoạch xuyên qua thế giới tu tiên sang một bên, bàn tay khẽ gõ kí tự ‘Giang Vũ’. Một loạt tiêu đề có liên quan được hiện lên, thì ra truyện này tên là Sự trả thù của tội ác, tác giả: Ta Luôn Biến Thái.
À ha, có vẻ con người dần dần không còn bài xích hay sợ hãi với biến thái nhỉ?
Biến thái cũng có nhiều loại và đa phần đều thuộc phần tử nguy hiểm, chỉ tiếc những ai gặp được biến thái nguy hiểm ấy đều không thể bình thường được nữa, tâm lí sẽ luôn bị ám ảnh. Còn việc tố cáo cũng thôi đi, biến thái luôn có sở trường riêng để ẩn giấu sự biến thái của mình.
Mà cho dù không phải là biến thái đi chăng nữa thì con người luôn có một mặt ngụy trang khi đối mặt với bất kì ai, bất kì chuyện gì.
Thu Tâm lơ đãng xem phần tóm tắt văn án:
“Hắn là một bác sĩ tâm lý nổi tiếng.
Bề ngoài lạnh nhạt, đôi mắt sâu thẳm, bờ môi hồng nhạt dụ hoặc tâm thần của các nghi phạm, hắn chính là sứ giả của vị thần trí tuệ.
Chỉ cần có hắn thì không có vụ án nào mà không phá được.
Đằng sau thân phận cao vời vợi của hắn chính là một quá khứ đầy tăm tối.
Năm tuổi bị cha ruột đưa vào cô nhi viện,
Khi hắn bảy tuổi thì phát sinh ra một sự kiện chấn động: Viện trưởng cô nhi viện An Tâm này chính là một tên biến thái luyến đồng,…
Mọi sẽ chỉ có nhiêu đó ư?
Mong mọi người hãy đón xem Sự trả thù của tội ác. “
Khép lại điện thoại, câu truyện này thật sự là lựa chọn không tệ với cô lúc này, không tiếp tục xem nội dung truyện, Thu Tâm trực tiếp nhắm mắt lại tiến vào thế giới Sự trả thù của tội ác.
Biết trước quá nhiều rồi, lần này cô muốn tự mình trải nghiệm mà không cần để ý quá nhiều vào kịch bản truyện.
Ánh sáng quen thuộc lóe lên rồi chợt tắt.