Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Chương 7: Tâm chi tình kết



Trời nước một màu xanh biếc, ánh nắng vàng óng chiếu lên lương đình loang lổ toái ảnh, gió mát lay động hoa phục bằng cẩm tú của nam tử, thanh phật thủ ngọc trâm rực rỡ đong đưa.

“Không sai, ta tới chậm một bước, đáng lẽ có thể ngăn trở.” Thanh âm Mộ Vân Khuynh rất nhẹ, như tiếng cành liễu phất phơ trong gió.

Tư Đồ Không Thành xoay người, khẽ lắc đầu, “Hắn nếu muốn giết người, ai cũng không ngăn cản được.”

Khóe miệng Mộ Vân Khuynh nhếch lên thành một nụ cười nhạt, ánh mắt nhu hòa đạm đi loạn thế phù hoa, hắn ôm ngực biếng nhác tựa vào cột trụ, nụ cười có vẻ khó đoán, “Cảm giác như thế nào?”

Tư Đồ Không Thành hít một hơi thật sâu, “Ngươi cho rằng mấy năm qua hắn giết người còn ít sao?”

Mộ Vân Khuynh nhíu mày, “Vô tâm, vô tình, hắn không còn là người đó.”

Tư Đồ Không Thành ngưng thần nhìn nơi xa, con ngươi sâu thẳm như đem cả chân trời hút vào vực sâu không đáy, “Sinh mệnh con người có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ, một bước sai, toàn cục vô pháp xoay chuyển, lỗi lầm trong quá khứ, chú định cả đời hối hận.”

“Đúng vậy a. . .” Mộ Vân Khuynh thờ ơ mỉm cười, “Tư Đồ Không Thành ngươi có bất đắc dĩ, có khát vọng, có trách nhiệm, cho nên lúc trước ngươi thà làm hắn hận, cũng không nguyện ý thành toàn cho hắn.”

“Ngươi không cần dùng những lời này để đả kích ta, ngươi biết rất rõ lúc ấy. . .”

Tư Đồ Không Thành còn muốn nói điều gì, phượng vũ phiến trong tay Mộ Vân Khuynh đã đặt lên môi hắn, ngăn trở câu kế tiếp.

Sợi tóc bay bay, bạch y phất phơ, Mộ Vân Khuynh vẫn nở nụ cười như gió nhẹ, lan tỏa ấm áp nhưng lại ẩn ẩn pha trộn một tia trống vắng.

“Ta đã không còn nhớ rõ lúc ấy phát sinh chuyện gì, ta chỉ nhớ câu nói sau cùng của hắn.” Mộ Vân Khuynh chăm chú nhìn Tư Đồ Không Thành, cười nhạo nói, “Thiếu minh chủ, muốn ta nhắc ngươi nhớ lại một chút không?”

“Không cần.” Tư Đồ Không Thành ngắt xuống một bông hoa đào nở rộ trong lương đình, lẳng lặng nhìn, cánh hoa đỏ sẫm lại so ra kém một mạt hồng y chói mắt.

Đôi mắt thâm hồng như hoa anh túc màu máu, lạnh lẽo đến nỗi có thể khiến nước suối khoảnh khắc đông lại.

Hắn lạnh lùng dõi theo y, không mang theo một tia cảm tình cùng quyến luyến, hồng y thiếu niên mười lăm tuổi phảng phất như nháy mắt đã trưởng thành.

Sáu năm, y vẫn nhớ kỹ ánh mắt sau cùng của hắn.

Vô tận lạnh lẽo, vô tận thê ai, yếu đuối như nhụy hoa điêu tàn, rồi lại kiên định như ngàn năm hồng thạch.

Sáu năm, y vẫn nhớ kỹ tiếu dung sau cùng của hắn.

Mang theo bi thương, so với nước mắt càng khiến lòng người chua xót.

Hắn nói, ngươi sẽ hối hận, ngươi nhất định sẽ hối hận.

Hắn nói, một ngày nào đó ta sẽ cho các ngươi những kẻ đả thương ta, trả giá thật nhiều.

Hắn nói, từ nay về sau, tâm ta đã chết. . .

Quá khứ khép lại, có đau thương, có hối hận, vốn tưởng rằng sẽ không vướng bận, vốn tưởng rằng thời gian có thể hòa tan hết thảy, nhưng vẫn bị ràng buộc thiêu đốt tâm can, thủy chung vẫn không quên được một người như hắn. . .

“Hảo, hảo, nhìn bộ dáng thâm trầm của ngươi thật không thích hợp chút nào.”  Mộ Vân Khuynh nở nụ cười, đem vò rượu ném sang cho Tư Đồ Không Thành đang đứng ở đối diện.

Tư Đồ Không Thành vững vàng bắt lấy vò rượu, ngửa đầu ẩm một ngụm, tửu thủy như hồng tuyến theo khóe miệng tràn ra, mê túy hồi ức, cũng mê túy trái tim tê dại đã lâu.

“Ba!”

Một quả tâm hình phi tiêu bắn vào, Tư Đồ Không Thành nháy mắt dùng song chỉ kẹp lấy phi tiêu, đem vò rượu ném cho Mộ Vân Khuynh.

“Ra đi.”

Bỗng nhiên, một vị nữ tử bay vọt vào trong lương đình, da trắng như tuyết, môi tựa hồng anh, sa quần màu đạm phấn khoác lên dáng người lả lướt, thanh nhã thoát tục, thân hình uyển chuyển duyên dáng lộ ra sắc đẹp khuynh thành.

“Linh Xu?”

Hàn Linh Xu cười khẽ: “Không Thành ca ca cùng Vân Khuynh ca ca ở trong này thầm hao tổn tinh thần sao?”

Tư Đồ Không Thành không trả lời, mà Mộ Vân Khuynh vẫn như cũ một bộ tiếu ý thản nhiên.

Mộ Vân Khuynh cười nhạt nói, “Vị hôn thê đã ở nơi đây, tại hạ cáo từ trước.”

Lời vừa nói xong, làn da nõn nà của Hàn Linh Xu như bị nhuộm một mảnh đỏ bừng, tựa hồ không dám nhìn Tư Đồ Không Thành mi vũ anh tuấn cùng hắc đồng sâu thẳm.

“Vân Khuynh ca ca không cần đi.” Hàn Linh Xu khẽ cười, “Ta nghe nói ngày mai Võ lâm đệ nhất danh kỹ Hạ Ngâm Hà ở Yên Vũ Lâu đánh đàn hiến nghệ, chúng ta đi xem.”

“Không cần nhiều chuyện.” Tư Đồ Không Thành nghiêm túc nói.

Hàn Linh Xu đi đến trước mặt Mộ Vân Khuynh, lắc lư cánh tay hắn, nở nụ cười hoạt bát.

Mộ Vân Khuynh cười khẽ, “Ta thích ‘Tương tư lệ’ của Yên Vũ Lâu, tửu nhập sầu tràng, quên đi một đoạn tương tư đau khổ cô độc.”

Hàn Linh Xu không che giấu đáy lòng mừng rỡ, lập tức chạy khỏi lương đình, vừa chạy vừa quay lại hô to, “Ngày mai ta ở Yên Vũ Lâu chờ hai vị  —“

“Ngươi đáp ứng thật sảng khoái.”

Mộ Vân Khuynh cười nhẹ, ” ‘Tương tư lệ’, ngươi không muốn thử sao?”

Vừa lúc đó, Mộ Vân Khuynh hơi liễm mi, ho khẽ hai tiếng, khuôn mặt như ngọc nháy mắt trắng bệch.

Tư Đồ Không Thành chau mày, hắn nhìn vệt máu tràn ra khóe miệng Mộ Vân Khuynh, thản nhiên nói, “Nội thương của ngươi còn chưa khỏi hẳn ?”

Đôi mắt như ánh sao thoáng hiện quang mang nhu hòa, Mộ Vân Khuynh cười giễu, “Một chưởng kia của hắn cũng thật đủ ngoan.”

Tư Đồ Không Thành mi mắt rũ xuống, tránh không nhìn vệt máu chói mắt kia, nhãn thần cô đơn, “Trở về đi, nơi này lạnh, không tốt cho thân thể.” Nói rồi lập tức ly khai lương đình.

Hoa phục rực rỡ, lại không che dấu được bi thương trong lòng.

“Lòng ta đau, tuyệt sẽ không ít hơn ngươi, vị trí của hắn trong lòng ta, ngươi không cách nào tưởng tượng được.”

Cô Tuyết… Cô Tuyết… Ngươi thật sự phải làm hoa tuyết băng lãnh như vậy, phong tỏa linh hồn cùng trái tim thật sâu, vĩnh viễn cũng không hòa tan?

Trong lương đình gió cuốn lên nỗi tịch liêu, tuyết bạch y sam phiêu phiêu trong gió, phảng phất có tiếng người thầm thì, như đang đổ lệ tương tư.

***


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.