Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 5: Nữ nhân áo den



Bên trong Lạc Tuyết các, thùy ti Hải Đường đang nở rộ, phong lan phía dưới cũng xanh non tươi tốt. Dọc theo đá cuộn trải ra thành con đường nhỏ, Bàng Lạc Tuyết chậm rãi thong thả bước đi, vẫn là đang suy nghĩ, nói là buổi tối học thuộc lòng, chẳng qua là vì d.d.l.q.d muốn mẫu thân yên lòng, việc nặng một đời, làm sao có thể không nhớ, ngẫm lại đêm nay là yến tiệc, Bàng Lạc Tuyết nháy mắt trở lên âm trầm, sợ là yến tiệc không có gì tốt lành. Nhớ lại ngày đó yến tiệc thật đúng là phấn khích, nàng đều có chút mơ hồ mong đợi đây.

“Tiểu thư, người đi đâu vậy, Liên Ngẫu cùng Liên Diệp tìm người một hồi, như thế nào lại không cầm lô ấm, như vậy tay sẽ lạnh, đúng là lạnh thật? Nô tỳ bây giờ đi nấu canh gừng cho người uống.”

“Tỷ tỷ cùng mẫu thân đi nơi nào, Liên Ngẫu cùng Liên Diệp được ta phái đi ra ngoài lấy sợi tơ. Tử Quyên tỷ tỷ, ngươi không cần lo lắng.” Nói xong nàng cười ngọt ngào, Tử Quyên là người được mẫu thân phái tới bên người, cũng đã đến tuổi xuất giá, Liên Ngẫu cùng Liên Diệp thật ra từ nhỏ cùng nàng lớn lên, cũng là tấm lòng trung thành. Bất quá nàng nếu muốn báo thù, không có người đắc lực trợ giúp là không thể được. Quên đi, trước yên lặng xem xét, từng bước một tiến tới, kiếp trước ức hiếp người của ta, ta nhất định phải làm cho các ngươi hoàn trả gấp trăm ngàn lần.

“Nhị tiểu thư, phu nhân nói, bây giờ tranh thêu mẫu đơn không vội, người không cần phải thức đêm thêu. Vừa rồi phu nhân gọi nô tỳ đến lấy mấy cuộn gấm, để làm bộ đồ mới quả thật là hợp với tiểu thư. Tiểu thư qua xem, nô tỳ liền kêu tú nương chuẩn bị kiểu dáng màu sắc cho tiểu thư lựa chọn.”

“Ngươi trở về nói với mẫu thân, ta đã nhớ kỹ.”

“Dạ, nô tỳ xin lui xuống trước.”

Trở lại phòng, quả nhiên thấy trên bàn đặt những cuộn gấm vóc màu trắng thanh thuần, quả nhiên là mẫu thân, vải mỏng trắng, bên trên hoa Mẫu đơn được thuê ẩn trong vải bằng sợi tơ màu bạc, dưới ánh mặt trời, hoa văn lúc ẩn lúc hiện sinh động. Màu tím nhạt lại d.d.l.q.d được thêu lên những cánh hoa hải đường, nàng thấy cách thêu hoa Hải Đường nhìn rất quen mắt, vì thế gọi Liên Ngẫu tới hỏi, quả nhiên là từ tay mẫu thân. Trên tấm vải đều toát ra sự từ ái của mẫu thân, đáng tiếc mẫu thân quá mức dịu dàng, mới có thể bị các nàng ám hại.

“Thu vải vóc lại, gọi tú nương* tới sửa lại màu sắc tươi sáng cho ta xem.” Nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời vẫn còn sớm, không bằng đi dạo trên đường, cũng là thả lỏng tâm trạng không cần xem các nàng diễn trò làm bộ làm tịch, thật đúng là mệt.

*Tú nương: Thợ thêu thủ công.

“Liên Ngẫu, cầm khăn lụa của ta tới đây, đổi một bộ xiêm y thường ngày, bản tiểu thư muốn đi ra ngoài.”

“Tiểu thư, không phải hôm nay người nói muốn thêu xong bức tranh Mẫu Đơn sao, hiện tại tiểu thư lại muốn đi ra ngoài, tiểu thư đi ra ngoài không có ý định mang nô tỳ theo sao?” Liên Diệp vừa nghe, hai người lập tức tinh thần tỉnh táo, song lại bày ra bộ dáng ủy khuất.

Hai người là chị em sinh đôi, lại cùng nàng lớn lên từ nhỏ, tự nhiên sẽ đặc biệt vô cùng thân thiết, nhớ ngày đó, nàng vừa lập gia đình, hai người được theo nàng làm nha hoàn hồi môn nhưng lại bị Vương di nương quản lí, quyết định gả ra ngoài. Nghĩ đến lúc đó Bàng Lạc Vũ muốn thao túng nàng, chặt đứt người thân cận bên nàng, cũng là d.d.l.q.d đáng thương cho các nàng bị gả đi phương xa, tuổi còn trẻ liền nhiễm bệnh qua đời. Hai người trời sinh tính đơn thuần, con đường kiếp này của nàng nhất định gập ghềnh không ít. Vẫn là đang cân nhắc lo lắng có nên bồi dưỡng các nàng thành trợ thủ đắc lực của nàng hay không. Vì thế nàng liền cười nói “Làm sao có thể không mang theo các muội, các muội từ nhỏ cùng tỷ lớn lên, tỷ nếu vụng trộm trốn đi không mang theo các muội, không chừng lại oán giận tỷ mất, thôi được, lại đây giúp tỷ chải đầu, chúng ta thay trang phục rồi đi.”

Hai người đương nhiên vui vẻ, ngay sau đó liền chải đầu giúp nàng, tiếp theo lại cầm bộ nam trang mặc lên người, mang theo hai người từ cửa sau lén lút trốn đi.

Đông Tần quốc, xưa nay người dân cởi mở lạc quan, tuy rằng so với Bắc Yến quốc, Tây Lăng quốc cùng Nam Chiếu quốc không được bằng cho lắm. Một thân trang phục công tử mang theo hai cái tiểu nha hoàn cũng không làm người ta chú ý.

Là kinh thành Đông Tần quốc đương nhiên sẽ phồn hoa, vô cùng náo nhiệt, Liên Ngẫu cùng Liên Diệp tâm tính tâm tính như tiểu hài tử, nhìn đến cái gì cũng đều mới lạ không thôi, nhưng cũng biết chăm chú đi sát theo nàng, bảo vệ nàng không bị dòng người chen lấn xô đẩy. Ba người liền hướng tới bên hồ đi đến, cây cỏ lay động cùng chim oanh, thực là hồ liễu mùa xuân say mê lòng người. Làm cho người ta lưu luyến quên trở về.

“Cứu mạng….”

Tiếng kêu phát ra từ một ngõ nhỏ, nàng mơ hồ nghe được, vì thế mang theo Liên Ngẫu, Liên Diệp hướng tiếng kêu đi tới, trước cửa ngôi miếu rách nát có điểm đỏ thẫm kéo dài đến cánh cửa bên trong. Nàng muốn đẩy cửa đi vào, lại bị Liên Ngẫu Liên Diệp ngăn trở.

“Tiểu…Công tử, người muốn làm gì a, nơi này vắng lặng như vậy, nếu xảy ra chuyện gì không tốt, phu nhân nhất định sẽ trách cứ chúng ta. Vạn nhất có cái gì nguy hiểm, chúng ta biết ăn nói như thế nào với phu nhân a!”

Nhìn vẻ mặt các nàng lo lắng, nhớ lại kiếp trước vào ngày này nàng ở phủ chuyên tâm thêu tranh giết thời gian, kiếp này ngày hôm nay phát sinh cái gì quả nhiên là không biết, nếu trời cao đã cho ta cơ hội làm việc này, thì sợ gì.

“Các ngươi đi cùng ta, sợ cái gì, nếu đã kêu cứu mạng thì làm gì còn khí lực hại chúng ta, các ngươi nếu sợ liền ở chỗ này đợi ta ra.”

Hai người thấy nàng kiên trì, liền cắn răng nói: “Nô tỳ đi cùng tiểu thư, nô tỳ không sợ!” Nhìn hai người biểu tình giống nhau như đúc, ‘phốc’ một tiếng nở nụ cười, lúc này hai cái nha đầu này còn có chút can đảm. Có khả năng bồi dưỡng. Nàng đưa tay đẩy cánh cửa, d.d.l.q.d theo vết máu tìm được phía đằng sau tượng một chồng rơm rạ. Một hắc y nữ tử ngã trong vũng máu, gần ngực bị cắm một thanh chủy thủ*, nàng đưa tay đẩy sợi tóc trước mắt nàng kia, cũng không nghĩ rằng nàng ta lại đẩy tay nàng ra, hơi thở đã yếu ớt gần như sắp chết, không nghĩ còn cảnh giác như vậy. Nàng ta có bộ dạng mi thanh mục tú, không giống là một đại gian ác.

*Chủy thủ: dao găm.

“Liên Ngẫu, ngươi cầm ngân phiếu mua một chỗ ở đây, Liên Diệp tìm đại phu tới giúp cô nương này trị thương, nhanh chút, đừng ngẩn người nữa mau đi, nếu không mau nàng sẽ ngừng thở mất.”

Lạc Tuyết đưa tay nâng nàng dậy, làm cho nàng tựa trên người của nàng, nhìn bộ dáng nàng so với Lạc Tuyết cũng hơn mấy tuổi. Khoảng chừng một lát sau Liên Ngẫu đã an bài thỏa đáng, cầm giấy tờ khế ước mua nhà, lập tức tìm cỗ xe, cho người đem người bị thương lên xe.

Qua hai cái ngõ nhỏ, liền đến, Liên Diệp đã mang theo đại phu chờ ở của, thật cẩn thận đỡ nàng đến một gian phòng, để cho đại phu trị liệu cho nàng ta, còn nàng liền mang theo Liên Diệp Liên Ngẫu đi thăm các phòng khác.

Phòng ở nhìn cũng không tồi, khắp nơi đều có mạng nhện, nói ra phòng này đã một thời gian không có người ở. Kết cấu phòng tốt, rất có hứng thú, khắp nơi biểu hiện đại khí, giữa đại khí để lộ sự thô cuồng, xem đây chắc là phòng ở của võ tướng, khắp nơi đều có hoa mai khắc trên cột. Thật không biết Liên Ngẫu lấy bao nhiêu bạc mua. Bên trong có hoa viên, tuy rằng đã hơi tồi tàn, nhưng nhìn kĩ kết cấu quả thật đẹp mắt như là của tiểu thư khuê các, lộ ra một cỗ khí dịu dàng, tạo cảm giác thoải mái thanh thản.

Chắc hẳn người bố trí vườn hoa này là người thấu tình đạt lý, có lẽ là một diệu nhân, nếu may mắn có thể kết giao được thì thật là tốt. Xuyên qua hành lang thật dài, tới bên trong, mạng nhện và tro bụi dày đặc, ngửa mặt lên lại nhìn thấy hai chữ Thích phủ không rõ nét, Thích phủ? Chẳng lẽ đây lại là nơi phủ đệ Thích tướng quân ở trước đây? Trách không được khí thế lại lớn như vậy, đáng tiếc Thích tướng quân trung thành vì nước, không ngờ lại bị người buộc tội tham ô, nghĩ đến việc này, chắc hẳn việc này hơn phân nửa cùng Tấn vương có quan hệ, hừ, quả thật là một tai họa, kiếp trước nàng thật là không có mắt, cuối cùng bị thế nhân lừa gạt. Nghĩ đến chuyện này, hai tay nàng nắm chặt, nói không nên lời thù hận.

“Công tử, đại phu nói vị cô nương kia tính mạng đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng lại mất máu quá nhiều nên còn chưa tỉnh, hiện tại sắc trời đã tối, nói vậy lão gia cũng đã hồi phủ, Liên Diệp cùng đại phu ở trong này chăm sóc nàng, nô tỳ cùng người đi về trước.”

Nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời, cũng là bất tri bất giác đã đến buổi tối, nhớ tới đêm nay còn có trò hay, thật không thể bỏ qua. Liền nói: “Chờ cô nương kia tỉnh, lặng lẽ phái người đến nói cho ta biết, không được để bất luận kẻ nào biết, biết chưa. Đợi lát nữa trên yến hội, muội phải tìm biện pháp ra khỏi phủ, đến nơi buôn ngươi mua vài nha hoàn và gã sai vặt, quét tước phòng ở sạch sẽ. Đi thôi, chúng ta đi về trước.” Trong phủ nhất định đang có một màn kinh hỉ chờ nàng


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.