Khuynh Tẫn Thiên Hạ – Loạn Thế Phồn Hoa

Chương 13



Phương tiểu hầu gia hôm nay thu hoạch rất khá, hầu hết mãnh thú trong hội săn đều là chiến lợi phẩm của hắn, không bàn cãi nghi ngờ gì nữa, Phương Quân Càn chính là kẻ chiến thắng tuyệt đối trong hội săn bắn hoàng gia ngày hôm nay.

Gia Duệ đế trưng ra thần sắc rạng rỡ, nở nụ cười đầy vẻ vui mừng thỏa mãn: “Tài nghệ cung mã của Tiểu hầu gia đã đạt đến độ thành thục, võ nghệ siêu quần bạt tụy, thế gian khó tìm đối thủ, quả đúng là anh hùng xuất thiếu niên!”, rồi lớn giọng: “Người đâu!”

Một thị nữ kính cẩn dâng lên một chiếc mâm tròn, phủ một lớp hoàng đoạn. (1)

Gia Duệ đế từ tốn đưa tay hé mở, lộ ra…

Hai thanh bảo kiếm nằm im lìm, bất động.

Tự cổ chí kim, kiếm luôn luôn là thứ phẩm vật vô giá, chí tôn chí quý, thần nhân tất thảy đều tôn sùng. Được xem là thủy tổ của mọi thứ binh khí ngắn và rất thuận tiện trong cận chiến, trải qua thời gian dài phát triển, kiếm đã đạt đến ngưỡng tinh thâm, đi vào tận những truyền thuyết huyền bí lưu truyền trong nhân gian. Có lẽ, vì kiếm mang quá nhiều ưu điểm nổi trội: mang theo bên người rất nhẹ nhàng, gọn gàng, toát ra thần thái cao quý của người đeo, sử dụng lại linh hoạt, nên xưa nay từ các vương công đế hầu, văn sĩ hiệp khách, thậm chí ngay cả thương nhân hay thứ dân cũng đều ưa chuộng, coi là bảo bối tùy thân.

Kiếm cùng công phu sử kiếm, xưa nay đều dùng để tung hoành sa trường, xưng bá võ lâm, bồi thân lập quốc, hành hiệp trượng nghĩa, trải qua bao thế hệ tiếp nối, luôn được thế nhân yêu thích, vẫn giữ nguyên mục đích ban đầu, lưu trong sử sách không biết bao nhiêu công trạng hiển hách, lay động nhân tâm. Bởi vậy, kiếm không những được lưu truyền rộng rãi trong nhân gian, mà ngày càng được ưu ái sử dụng, không hề bị mai một.

Gia Duệ đế cao giọng nói: “Tông sư tinh thuật Dương Thanh bảy ngày đêm trước quan sát tinh tú chuyển lưu, phát hiện sao Đấu và sao Ngưu (2) di chuyển bất thường, xuất hiện tử khí, đoán có điềm lạ, bèn sai người lên ngọn Hồng Sơn khai quật, quả nhiên phát hiện hai thanh kiếm báu, một thanh tên Bích Lạc, thanh kia gọi là Hoàng Tuyền. Vốn bảo kiếm chỉ xứng tặng anh hùng, đôi kiếm này hôm nay ta dùng ban thưởng cho Phương tiểu hầu gia!”

Phương Quân Càn lĩnh chỉ, tạ ơn.

Hội săn bắn hoàng gia hôm nay thành công viên mãn ngoài dự kiến, ai nấy đều hài lòng hả dạ, khi cơn huyên náo đã qua, mọi người đều lục tục rời khỏi đó, trở về nhà.

“Tiếu thừa tướng xin dừng bước!” – Phương Quân Càn cực kỳ tinh mắt, thấy Vô Song công tử đang chuẩn bị rời đi, bèn lớn tiếng gọi lại.

Lại một cơn đau đầu đang manh nha kéo đến với Tiếu Khuynh Vũ…

Y lạnh lẽo, thanh tĩnh ngồi ngay ngắn trong luân y, giận đến nỗi không thèm mở miệng, không thèm liếc nhìn, thậm chí còn muốn nhắm chặt hai mắt để khỏi phải nhìn thấy gương mặt đang tà mị cười trước mắt mình.

Phương Quân Càn cúi lưng thật thấp, nói với ngữ khí vô cùng khiêm nhu, thành khẩn: “Hôm đó bổn hầu nhất thời xúc động, không biết tự kềm chế bản thân mà có hành động mạo phạm, vô lễ với Khuynh Vũ, tội thật đáng chết vạn lần!”

“Khuynh Vũ thân là Tể tướng, lòng dạ khoan dung độ lượng, có thể miễn chấp cho bồn hầu kiến thức nông cạn, không hiểu lễ phép mà bỏ qua không?”

Tiếu Khuynh Vũ vẫn im lặng lạnh lùng, trước sau không hề liếc mắt đến hắn.

Phương Quân Càn thấy tình thế như vậy thì biết lần này Vô Song công tử quả thật vô cùng giận dữ, ủy khuất nặng nề thì thầm than trong bụng, ngữ khí lại càng bội phần khiêm nhu tha thiết: “Lúc này bổn hầu chỉ mong được Khuynh Vũ tha thứ, cùng tỏ chút thành ý mà đến thôi!”

Hai tay nâng lên hai thanh Bích Lạc, Hoàng Tuyền.

“Lúc nãy Hoàng thượng đã nói, hai thanh bảo kiếm này là tuyệt thế thần binh, nhưng so với tội ta gây ra vẫn không đáng để kính lễ, vạn mong công tử thu nạp!”

Tiếu Khuynh Vũ lúc này mới lên tiếng cười nhạt, thanh âm cực kỳ lãnh đạm: “Bảo kiếm do Hoàng thượng ban tặng, bây giờ hầu gia lại đem tặng cho Tiếu mỗ, vạn nhất để kẻ nào biết được, có phải là ta tự rước họa vào thân không chứ?”

Phương Quân Càn lộ ra vẻ mặt vô cùng ủy khuất, đoạn nói: “Khuynh Vũ cố tình không đếm xỉa tới tâm tư thật lòng hối cải của ta, hay là nhất định không chịu tha thứ cho ta?”

Nhưng ngay lập tức, ngữ khí trở nên ám muội, hắn cười tà: “Nếu Khuynh Vũ nhất quyết không thu nhận bảo kiếm, bổn hầu không dám bảo đảm trong lúc tâm trạng ngổn ngang phiền não, nhất thời đứng giữa triều đình sẽ nói ra những lời không nên nói nào!”

Cánh tay Vô Song công tử lập tức chạm vào chốt khởi động cơ quan giấu ám khí trên luân y. Y ném cho Phương Quân Càn một cái liếc mắt sắc lẻm, phả ra hơi thở đầy sát khí: “Phương Quân Càn, muốn chết cứ việc nói thẳng!”

Phương Quân Càn thốt ra một tiếng ai thán, rồi đột nhiên quỳ xuống đất, ngang bằng với Tiếu Khuynh Vũ, hai mắt nhìn thẳng y: “Khuynh Vũ hãy tha thứ cho bổn hầu vì nhất thời hồ đồ một lần đi. Hãy vì ta mà thu nhận kiếm này, dẫu nó chẳng đáng làm lễ vật bồi tội. Thân là nam tử hán đại trượng phu, hãy đừng quá cân đo đong đếm chi li được không?”

Hắn trịnh trọng hai tay nâng hai thanh Bích Lạc, Hoàng Tuyền đặt vào tận tay Tiếu Khuynh Vũ.

Hai thanh bảo kiếm đặt cạnh nhau, hình dáng tương tự như cùng một khối đúc nên, trên thân kiếm ẩn ẩn hiện hiện khí thế sắc bén đáng sợ, nửa hư nửa thực.

Chuôi kiếm được điêu khắc tỉ mỉ từ gỗ tử đàn (3) mà thành. Kiếm được chế tác hết sức tinh diệu, nhưng không theo bất kỳ một dạng thức sẵn có nào, đường cong của thân kiếm mềm mại uyển chuyển như nước chảy, bất luận nhận xét trên phương diện nào cũng đều phải trầm trồ tán thưởng, thừa nhận đây là một tuyệt phẩm hiếm thấy trên đời.

Tiếu Khuynh Vũ mân mê chuôi kiếm của thanh Hoàng Tuyền. Hoa văn được điêu khắc cực kỳ tinh xảo, huyền ảo như mộng, áp bàn tay vào vô cùng thoải mái, tựa hồ như bảo kiếm này vì y mà được đúc ra vậy.

‘Xoạt’, một tiếng như rồng ngâm! Tiếu Khuynh Vũ rút kiếm khỏi vỏ.

Thân kiếm thanh mảnh, thon dài, hơi cong, dưới ánh mặt trời, lưỡi kiếm bén ngót tỏa ra một đạo lưu quang vàng óng rực rỡ.

“Đúng là kiếm tốt!” Tiếu Khuynh Vũ không khỏi buột miệng tán thưởng.

Y đưa thanh Bích Lạc còn lại cho Phương Quân Càn: “Khuynh Vũ chỉ cần một thanh Hoàng Tuyền là quá đủ. Mà Tiểu hầu gia dường như vẫn chưa tìm được thần binh ưng ý, Bích Lạc kiếm này thật xứng để Tiểu hầu gia sử dụng.”

Phương Quân Càn không chút bối rối, rất tự nhiên thu nhận lại Bích Lạc kiếm. Hắn vuốt ve vỏ kiếm lạnh như băng, bỗng nhiên trong lòng phát sinh một cảm giác gần gũi quyến luyến, tựa như huyết mạch tương liên cùng bảo kiếm.

Mạnh mẽ rút kiếm chỉ thiên.

Bích Lạc kiếm thoát khỏi vỏ, tỏa ra ánh sáng xanh biếc.

Là bảo kiếm độc nhất từ trước đến nay, kiếm khí toát ra có thể tiêu diệt tất cả khí phách khác chung quanh!

Hai thanh bảo kiếm, hàn khí vương vấn, thấu cốt truy hồn.

Tiếu Khuynh Vũ không hổ danh kiến thức uyên bác phi thường: “Kẻ rèn đúc kiếm xưa nay muốn rèn nên kiếm tốt đều rất lao tâm khổ tứ, sẽ mang lên đỉnh Thiên Sơn ngàn năm tuyết phủ để kiếm được hấp thụ khí lạnh của trời đất, tăng thêm khí phách lãnh liệt, xem ra hai bảo kiếm này cũng không ngoại lệ!”

Phương Quân Càn bỗng nói: “Hai thanh kiếm này là một đôi sao?”

Chú ý của Tiếu Khuynh Vũ lúc này chỉ đặt vào hai thanh bảo kiếm, nhất thời không suy nghĩ ẩn ý trong câu nói kia, đồng tình: “Đúng vậy!”

“Là một đôi đó!” – Phương Quân Càn cười đầy tà mị, trong câu nói ẩn chứa ý vị sâu xa.

Phương Quân Càn không bao giờ nghĩ rằng, lời nói vu vơ có ý trêu ghẹo của hắn khi đó lại biến thành một lời sấm.

Vận mệnh của đôi kiếm kia, cũng là dự báo chính xác vận mệnh của cả hai sau này.

Tình này…

Thượng cùng Bích Lạc, hạ Hoàng Tuyền.

Lúc chuẩn bị trở về vương phủ, Phương Quân Càn quay mặt về phía Tiếu Khuynh Vũ, ngữ khí vô cùng đứng đắn: “Đúng rồi Khuynh Vũ, lần đó… là lần đầu tiên của huynh à?”

Chẳng dại gì đợi phản ứng của Tiếu Khuynh Vũ, Phương tiểu hầu gia đã nhanh chân chạy biến, bỏ lại đằng sau tràng cười khoái chí…

—oOo—

(1): một sản phẩm cao cấp từ tơ tằm. Tơ tằm sau khi thu hoạch, sẽ được dùng để dệt thành những sản phẩm có phẩm chất khác nhau theo thứ tự như sau:

Đũi (còn gọi là sồi hoặc nái): dệt bằng tơ kém chất lượng vì tơ sần hoặc có cục, loại này tuy rẻ tiền nhưng rất bền chắc.

Lĩnh (hay lãnh): là loại lụa dệt dày rồi quết thêm hồ.

Đoạn: dày hơn lĩnh.

The (còn gọi là sa): hàng dệt bằng sợi rất mỏng và thưa, có thể nhìn xuyên qua được, đây là hàng cao cấp rồi.

Xuyến: hàng dệt khá giống the, nhưng xen kẽ vài hàng dệt thưa và vài hàng dệt mau.

Trong các thứ bậc thì the và xuyến là hảo hạng nhất.

(Wikipedia)

(2): là hai ngôi sao trong thuộc phương Bắc của Huyền Vũ.

Các nhà Thiên Văn Học chia bầu trời ra 4 hướng: Đông Tây Nam Bắc. Mỗi hướng gồm có 7 chùm sao. Hay là 4 hướng x 7 chùm sao = 28 chùm sao. Ngày nay chúng ta thường gọi là Nhị Thập Bát Tú

Bảy chòm sao hợp lại thành một phương trời và được biểu tượng thành một con vật có mầu sắc theo sự phối thuộc của ngũ hành.

– Phương Bắc là con rùa đen gọi là Huyền Vũ (Đấu, Ngưu, Nữ, Hư, Nguy, Thất, Bích).

– Phương Tây là con hổ trắng gọi là Bạch Hổ (Khuê, Lâu, Vị, Mão, Tất, Chuỷ, Sâm).

– Phương Nam là con phượng đỏ gọi là Chu Tước (Tỉnh, Quỷ, Liễu, Tinh, Trương, Dực, Chẩn).

– Phương Đông là con rồng xanh, gọi là Thanh Long (Giốc, Cang, Đê, Phòng, Tâm, Vĩ, Cơ).

(3): một loại gỗ cao cấp, rất đắt tiền, thời xưa chỉ có vua chúa mới được sử dụng, ngày nay thường được dùng trong trang trí nội thất cao cấp.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.