Khúc Trăng Hoạ Nguyệt

Chương 2



Kiến Vương cậu nay bị Tĩnh Nguyệt chọc giận nên đến đây uống rượu?

– Đừng nhắc đến cô ta trước mặt tôi. Không xứng!

Sử Kiến Vương vậy mà có thể lạnh lùng buông ra hai chữ “không xứng” một cách nhẹ nhàng… Đối với anh nhắc đến tên nào cũng được nhưng đừng nhắc đến tên của cô.

Người ấy là người mà anh cảm thấy phiền phức, chán ghét nhất. Chính Kiến Vương là người không bao giờ muốn dính dáng đến người mang tên “Tĩnh Nguyệt”.

Người đàn ông đi từ phía bên ngoài cửa quán bar bước vào. Trên thân ảnh cao lớn mặc một chiếc áo cổ lọ đen, tay đút túi quần trong rất lịch lãm. Người đó không ai khác chính là bạn thân anh – Tôn Bách Điền.

– Được, không nhắc. Cậu đến đây uống rượu là do nhớ Tố Kỳ?

Kiến Vương không nói gì, anh vẫn im lặng uống rượu. Bách Điền nhìn cũng đủ biết là anh đang nhớ người cũ… Cho dù có lạnh lùng với nhiều người thì anh vẫn chỉ ấm áp, si tình với mỗi người con gái mang tên Tố Kỳ này.

– Cô ấy đã lập gia đình rồi. Cậu cũng nên bắt đầu cuộc sống mới.

– Ngoài cô ấy ra, người khác đều không xứng. Kiến Vương tôi vẫn sẽ đợi cô ấy ly hôn, lúc ấy vẫn còn cơ hội.

Tôn Bách Điền thấy anh như vậy cũng chỉ biết thở dài. Anh chàng nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến Sử Kiến Vương lại luỵ tình đến như vậy…

…—————-…

Thời trung học, không ai không biết đến cặp bạn thân Kiến Vương – Bách Điền. Nếu so với Bách Điền có phần ngông nghênh, ngạo mạn. Thì so với Kiến Vương anh là người ôn nhu, ấm áp.

Họ chính là hai con người ở hai trường phái đối lập nhưng không biết vì sao có thể chơi thân được đến bây giờ.

Cả hai như cặp bài trùng, đi đến đâu cũng thu hút ánh nhìn của người khác. Những năm thanh xuân ấy, có rất nhiều nữ sinh viết thư tỏ tình hai người, nhưng cũng chỉ có Bách Điền nhận. Kiến Vương chuyên tâm học hành, không cảm thấy hứng thú…

Cứ nghĩ con người ấm áp, ôn nhu đó sẽ không yêu ai, vậy mà không ngờ đến Sử Kiến Vương lại quen và yêu Liễu Tố Kỳ.

Những năm trung học, không ai không biết đến chuyện tình thanh xuân của họ. Sau khi biết anh đã có người yêu, các cô nữ sinh cũng không ai dám viết thư tỏ tình.

Nhưng vẫn có một người con gái luôn đứng đợi anh sau mỗi giờ tan học, lúc nào cũng viết thư tỏ tình muốn gửi đến anh nhưng lại không đủ can đảm…

…—————-…

Lúc bầu không khí đang chìm vào yên tĩnh. Giọng nói trầm thấp của Bách Điền vang lên hoà giải bầu không khí.

– Cậu vẫn không định làm chủ tịch theo ước nguyện của ba cậu sao?

Tôn Bách Điền thấy anh không nói gì, anh chàng lại tiếp tục mở lời hỏi:

– Cậu vẫn cứ theo cái nghề vẽ vời kia?

Đến bây giờ anh chàng vẫn không hiểu vì sao lúc trước Kiến Vương học rất giỏi. Vậy mà cuối cùng lại lựa chọn cuộc sống tự do, phóng khoáng. Mỗi ngày ở nhà chỉ có vẽ tranh, còn anh chàng lúc trước không ham học cuối cùng lại phải làm bác sĩ…

– Trước đây Kỳ Nhi thích tôi vẽ tranh tặng cô ấy. Bây giờ tôi làm theo ước nguyện của cô ấy rồi, chỉ còn đợi cô ấy nữa thôi…

Bách Điền thầm thở dài ngao ngán. Đối với anh chàng, Kiến Vương là người luôn cố chấp yêu duy nhất chỉ một người cho dù người ấy đã có gia đình.

– Vậy còn Tĩnh Nguyệt?

– Ha. Cô ta xứng sao!? Là do cô ta cố chấp yêu một người như tôi thì cũng phải tự mình gánh chịu.

Tôn Bách Điền trước giờ chỉ thấy bộ dáng ôn nhu của Kiến Vương. Đây là lần đầu thấy được một bộ mặt hoàn toàn khác của anh… Vừa lạnh lùng lại còn tàn nhẫn, không giống với con người ấm áp thường ngày.

– Nếu có một ngày có người khác yêu cô ấy nhiều như cách cô ấy yêu cậu… Cậu sẽ không ghen chứ?

Sử Kiến Vương nghe đến đây, gương mặt không để lộ biểu cảm gì. Âm giọng chỉ lạnh lùng hỏi:

– Cậu thích cô ta rồi?

– Không phải tôi, là người khác… Tôi nghĩ người này cậu cũng biết.

Anh chàng cầm ly rượu uống cạn rồi đứng lên xoay lưng rời khỏi. Kiến Vương nghĩ đến câu nói lúc nãy cũng không quá để tâm. Anh ngồi một lúc cũng đứng lên rời đi.

…—————-…

Chu Tĩnh Nguyệt ở nhà đã làm xong tất cả món ăn và ngồi đợi anh về. Cô cứ ngồi đợi đến khi đồ ăn đã nguội nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của anh.

Tĩnh Nguyệt nghĩ anh sẽ không về nên định đổ hết thức ăn vào thùng rác. Lúc cô vừa đứng lên, vậy mà lại nghe thấy tiếng xe đang chạy vào nhà của Kiến Vương. Gương mặt xinh đẹp đang buồn bã cũng nở nụ cười, đem những món ăn đã nguội đi hâm lại.

– A Vương. Anh về rồi, mau rửa tay ăn cơm thôi.

Sử Kiến Vương từ ngoài cửa bước vào, anh không quan tâm đến lời cô nói mà đi lướt qua hướng đến phía cầu thang.

Tĩnh Nguyệt thấy bản thân không thể làm anh chú ý. Cô liều mình đứng chắn trước mặt anh, khẽ cất lời:

– Anh… Anh ăn một chút rồi hãy lên phòng có được không…?

– Cô thật phiền phức! Đồ ăn nãy giờ nguội rồi, tôi không có hứng ăn. Cô đem bỏ đi.

Kiến Vương vậy cứ lạnh lùng hất tay cô rồi bước lên lầu. Tĩnh Nguyệt vì sự vô tâm của anh mà đau lòng, đôi mắt xinh đẹp cũng vì thế mà tuôn lệ…

Những món ăn trên bàn đều là cô học nấu cho anh ăn. Nhưng… cuối cùng đồ ăn đã nguội, có hâm nóng lại thì người cần ăn cũng sẽ không ăn. Bản thân vừa buồn tủi, vừa đau lòng tự tay đem những dĩa thức ăn đổ vào thùng rác.

“Ha… Học nấu nhiều món làm gì. Cuối cùng cũng không ai ăn…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.