Khúc Ngẫu Hứng Thanh Mai

Chương 48: 48: Em Đã Quên Mất



Edit: nynuvola
Ngày 7/5, Giang Vũ lên máy bay đến Ý, chuẩn bị tham dự bữa tiệc sinh nhật của thầy Host vào ngày 10 sắp tới, Đường Nhạc tiếp tục ở lại Mộc Thành để hoàn thành nốt luận văn học thuật của mình, mỗi ngày anh đều chìm đắm trong đủ các tác phẩm kinh điển.

Có điều đối với bài luận văn này, anh đã quyết định liên hệ với tạp chí C mà mình quen biết.

Vốn tưởng rằng chỉ là một hồi chia tay ngắn ngủi, lại không ngờ vòng xoáy nước đã sớm ẩn giấu dưới cuộc sống sinh hoạt bình lặng.

Chiều ngày sinh nhật hôm đó, Giang Vũ – người còn chưa hoàn toàn hồi phục sau sự chênh lệch múi giờ khi đến Ý đã có mặt tại nhà thầy giáo cậu, nơi tổ chức buổi tiệc.

Thầy giáo sở hữu một căn biệt thự với sân vườn rộng rãi, trong vườn kê những chiếc bàn vuông ráp thành hai hàng dài trải khăn trải bàn trắng muốt, bày biện thêm mấy chục bộ dao nĩa bên trên.

Một sân khấu đơn giản dựng giữa vườn hoa, cây đàn dương cầm ba chân màu trắng tinh cũng được chuyển đến sân khấu này.

Lúc Giang Vũ đến nơi, đã có lác đác vài giáo viên và sinh viên tới rồi.

Những sinh viên này thoạt nhìn có vẻ thân quen với nhau, khả năng là người khởi xướng.

Giang Vũ sau 18 tuổi không còn xã giao nhiều với vòng bạn bè dòng nhạc cổ điển, cậu dường như không quen ai ở đây cả.

Host nhìn thấy Giang Vũ thì cực kì vui vẻ, nhanh chóng ôm chầm lấy cậu, cùng cậu trò chuyện lúc lâu, yêu cầu cậu lát nữa nhất định phải đàn mấy bài cho ông nghe, Giang Vũ liền gật đầu đồng ý.

Những học sinh khác đang tụm thành tốp năm tốp ba tán gẫu, thỉnh thoảng nhìn về phía Giang Vũ, làm cho cậu cảm thấy không thoải mái lắm.

Chờ Host đi chào hỏi người khác, những học sinh kia mạnh dạn đến vây quanh Giang Vũ trò chuyện.

Cậu chỉ nhận ra một đàn anh tên Hans ở đây, bởi vì Hans là Alpha từng tỏ tình với cậu nhưng bị cậu từ chối.

Hiện tại anh ta đang đảm nhiệm vai trò nghệ sĩ dương cầm trong một dàn nhạc nổi tiếng ở Ý, đồng thời cũng rất nổi danh trong lĩnh vực âm nhạc cổ điển.

“Hi Jiang, lâu rồi không gặp, hôm nay em rất đẹp trai đấy.” Hans vẫn nhiệt tình như xưa, cho dù lúc trước bị cậu từ chối thì anh ta vẫn chăm sóc cậu theo cách riêng của mình.

Giang Vũ mặc áo sơ mi trắng và tây trang, trang trọng hơn ngày thường rất nhiều, cậu gật đầu mỉm cười với Hans: “Đã lâu không gặp, Hans.”
“Tôi có nghe qua bài hát em phát hành hôm nay, rất tuyệt vời! Mấy năm không gặp mà em càng ngày càng lợi hại đấy!”
Điều này khiến Giang Vũ có chút kinh ngạc,《 Nghệ thuật và giá trị 》quả thật đã phát hành bài phỏng vấn của cậu vào hôm nay, studio của Giang Vũ cho ra mắt khúc dương cầm cậu sáng tác cùng vào thời điểm này.

“Tôi cũng từng xem qua sân khấu biểu diễn trực tiếp của anh, phần trình diễn của anh rất hay.”
“Thật sao? Vinh hạnh của tôi! Đêm nay chúng ta nhất định phải so tài một lần nhé!”
Giang Vũ cười gật đầu, tính cách hiếu thắng của Hans không thay đổi chút nào, hồi còn đi học anh ta thích nhất là so trình tốc độ, cảm âm của dương cầm với người khác.

Vây quanh Hans và Giang Vũ còn có hai Omega cùng hai Beta, có thể nhận ra họ coi Hans là trung tâm, thái độ với Giang Vũ lại chẳng chút khách sáo.

“Đây là nghệ sĩ Jiang nổi như cồn đó hả? Trăm nghe không bằng một thấy, chuyện anh chuyển từ nhạc cổ điển sang hiện đại lúc trước đên bây giờ vẫn còn là giai thoại ca tụng trong trường đấy!” Người nói là một nữ sinh Omega tóc ngắn, dáng vẻ nghịch ngợm xen lẫn hung hăng.

“Đúng vậy, mọi người đều nói anh là thiếu niên thiên tài, mỗi lần Host nhắc đến anh toàn khen thôi, thầy nhớ mãi không quên.

Chúng tôi thật sự tiếc nuối vì đã sinh trễ mấy năm, không thấy được phong thái của anh trong trường!” Beta khác tiếp lời, mang theo ý tứ mơ hồ.

Giang Vũ nhíu mày, trực giác mách bảo cậu không thích cách nói này tí nào.

Giai thoại được mọi người ca tụng? So với câu chuyện trà dư tửu hậu thì không khác nhiều lắm, thời điểm cậu thay đổi phong cách, đa số mọi người đều không xem trọng cậu.

“Cảm ơn,” Giang Vũ khách khí nói, “Xin thứ lỗi, tôi cần đi toilet.”
Giang Vũ bước vào tòa nhà chính lầu trệt tìm thấy WC, do có người ở bên trong, cậu đứng chờ trước cửa thì không tiện lắm nên quyết định đi dạo một vòng.

Lúc đi ngang qua một căn phòng, cậu nghe thấy từ bên trong truyền đến cuộc nói chuyện loáng thoáng.

【Cậu chắc chắn thứ này dùng được chứ?】
【Chắc chắn! Chỉ cần chia nhỏ ra dùng một ít, đảm bảo sẽ không gây tổn thương đến thân thể nhưng lại đạt được hiệu quả như mong muốn!】

【Sao cậu có thể mang theo cái này bên người?!】
【Lần trước bác sĩ gia đình……】
Âm thanh phía sau cuộc trò chuyện bị đè xuống nên không rõ ràng, Giang Vũ cũng cảm thấy nghe lén cuộc trò chuyện của người khác hơi thiếu lịch sự bèn tránh đi, thầm nghĩ chắc là ai đó không khỏe nên đang tìm thuốc.

Giang Vũ rời WC trở lại sân vườn, bữa tối đã có đầu bếp bắt đầu chuẩn bị, rượu và đồ uống được mang ra trước.

Cậu đang muốn lấy đồ uống, chợt phát hiện đồ uống trong khay bên cạnh đã bị lấy đi hết, giờ chỉ còn sót lại vài ly rượu.

Cậu từng hứa với Đường Nhạc ra cửa sẽ không uống rượu……!
May mắn lúc này Hans đến, trong tay cầm một ly rượu và ly nước chanh: “Jiang, em có muốn uống nước trái cây không? Mấy cô gái kia vừa vặn dư ra một ly, tôi tiện lấy cho em luôn!”
“Cảm ơn, đúng là tôi đang tìm nước trái cây.” Giang Vũ không nghi ngờ gì, nhận ly của Hans đưa cho rồi chạm cốc, uống mấy ngụm xuống bụng.”
Hai người câu được câu mất trò chuyện, Giang Vũ bỗng nhiên cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, buồn ngủ, vài phút sau bắt đầu hỗn loạn.

“Jiang? Jiang?” Hans gọi cậu mấy tiếng, anh ta phải vỗ lên vai cậu, Giang Vũ mới nghe thấy, có chút chậm chạp hỏi: “Sao thế?”
“Host gọi em, tám phần mười bảo em lên biểu diễn đó!” Hans chớp mắt với cậu, dường như đang nói “Em mau đi đi, tôi nóng lòng muốn thi đấu với em lắm rồi”.

Giang Vũ cố gắng lắc lắc đầu, lấy lại cảm giác tỉnh táo, đùa lại: “Được, tôi lên trước, đợi lát nữa anh đừng hòng đào ngũ.”
Host quả nhiên muốn Giang Vũ chơi một giai điệu mở màn để làm nóng bầu không khí, cậu bước lên sân khấu, mỗi bước đi lại thấm ướt mồ hôi.

Sao thế này? Chênh lệch múi giờ có thể nghiêm trọng như vậy ư?
Giang Vũ tự bấm vào lòng bàn tay của mình, trấn tĩnh lại, bắt đầu diễn tấu.

Bài nhạc mà cậu chơi chính là《Prelude in E Major》của Bach, tiết tấu như nước chảy mây trôi vang lên, giai điệu cực kì vui vẻ phấn khích, rất thích hợp khởi động bầu không khí náo nhiệt này.

Thật tốt, tuy rằng có chút choáng váng, nhưng ký ức cơ bắp vẫn còn đó, nhịp điệu quen thuộc lướt trên ngón tay, Giang Vũ thầm nhẹ nhàng thở ra.

Host đứng bên cạnh vừa nheo mắt vừa lắng nghe, khuôn mặt Hans tràn đầy vẻ hưng phấn, chim chóc trong hoa viên cũng náo nhiệt bay xung quanh.

Sự cố bất ngờ có thể phát sinh từ những phút giây lơ đãng nhất.

Sommelier chuẩn bị khui chai rượu nho mới, nút chai vừa được bật ra, lập tức nghe thấy âm thanh Phốc giòn giã từ miệng chai.

Tiếng đàn piano chợt im bặt.

Omega đang ngồi trên ghế đột nhiên ngừng lại, hai mắt mở to ngơ ngẩn nhìn đôi tay của mình.

Tất cả mọi người đều nhìn cậu.

Cậu chậm rãi quay đầu, vẻ mặt mang theo một tia hoảng hốt, lẩm bẩm nói với Host.

“Em xin lỗi, thầy, em……Đã quên mất bài nhạc rồi……”
Hiện trường ồ lên một tiếng.

– ———–DFY————–
Sommelier(Chuyên gia rượu vang): Tiếng Pháp có nghĩa là người thử nếm, có vai trò quan trọng trong việc nếm thử và tạo ra quy trình phục vụ rượu chuẩn nhất cho nhà hàng, khách sạn, người làm việc ở vị trí này phải có một vị giác đặc biệt và biết cách làm thế nào để khi thưởng thức rượu được ngon nhất.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Khúc Ngẫu Hứng Thanh Mai

Chương 48: Anh tìm ai?



Edit: nynuvola

Tạp chí《 Nghệ thuật và giá trị 》lần này đã công bố toàn bộ phiên bản video và văn bản quá trình phỏng vấn, lợi dụng ma trận truyền thông của riêng mình để đồng bộ hóa nền tảng mạng xã hội trực tuyến với phương tiện truyền thông báo giấy ngoại tuyến.

Giang Vũ trước giờ luôn là nghệ sĩ piano đương đại có nhiệt lượng rất cao, vì vậy sau khi đoạn video phỏng vấn được post lên mạng, ngay lập tức được các nhà đài lớn và account marketing chia sẻ về.

Đường Nhạc, người đang một lòng trầm mê với đề tài luận văn vốn không hề biết chuyện này, nhưng điện thoại anh liên tục nhận được tin nhắn của Lâm Phán và Cố Duẫn Mộng gửi đến.

Anh mở khung trò chuyện với mẹ mình trước.

【Bài phỏng vấn của Tiểu Vũ, là mẹ sắp xếp cấp dưới làm, con xem thử đi.】

Phía dưới là một video phỏng vấn.

Anh thoát ra ngoài, mở khung trò chuyện với Lâm Phán.

【Giáo sư Đường mau xem nè! Ca khúc mới của Giang Vũ! Thầy nhất định phải nghe đấy!】

【Anh ấy thành thật quá đi mất, lần trước biểu diễn ở trường đại học bảo bản thân đã có đối tượng, ca khúc lần này lại vì người đó mà sáng tác, ai là đối tượng của anh ấy hẳn phải hạnh phúc lắm 555】

Cô còn đính kèm cho anh video và link audio của ca khúc《Season》.

Đường Nhạc nhấn vào video trước.

Giang Vũ mặc áo thun trắng đơn giản và áo khoác da màu đen, trông vừa tươi trẻ mà lại tràn đầy sức sống.

Trong 10 phút đầu tiên, các câu hỏi chủ yếu xoay quanh trải nghiệm của Giang Vũ khi từ Ý về Trung Quốc, cậu cũng đề cập đến sở thích mê thể thao ngoài trời của mình.

Mười phút tiếp theo là phần giới thiệu lời ca khúc mới.

Sáng tác lần này của Giang Vũ có tên là《Season》, điểm đặc biệt ở ca khúc này ngoại trừ tiếng đàn piano, còn được Giang Vũ cố ý thêm vào các âm thanh từ thiên nhiên.

Toàn bộ tác phẩm kết hợp cảm nhận bản thân cậu về việc đồng cảm với những cảnh sắc nơi mà cậu từng du lịch quanh thế giới những năm qua, chia làm bốn chương nhạc, ngụ ý bốn mùa “Xuân, hạ, thu, đông”.

Những âm thanh tự nhiên dại diện cho các mùa, đều là tài liệu được lấy trong những chuyến du lịch, sau đó trải qua quá trình lọc âm, xóa bỏ tiếng nhiễu chuyên nghiệp, rồi lồng vào làn điệu trầm bổng.

Ba phút cuối cùng là màn đối đáp của biên tập và Giang Vũ.

Biên tập: 【Vậy nên bài hát này được tạo ra vì thiên nhiên sao?】

Giang Vũ: 【Cũng không hẳn như vậy, thật ra thì những nơi tôi đi qua và phong cảnh ở đó đã truyền cảm hứng cho tôi, tôi có thể dùng hình thức mà mình am hiểu nhất để bày tỏ những cảm nhận đó ra bên ngoài. 】

Biên tập: 【Sở thích của bạn duy trì nhiều năm như thế, thời cơ nào khiến bạn đột nhiên xúc động muốn sáng tác?】

Giang Vũ: 【Quả thật là có thời cơ. Trong một lần đi leo núi ngoài trời, buổi tối lúc ngồi ở lều trại tôi nghe được giọng nói của những người bạn đồng hành, có cả tiếng ngọn lửa cháy, tiếng gió núi gào thét, cảm giác tâm tình lúc ấy rất khác biệt, mọi âm thanh như được cụ thể hóa, ngay giây phút ấy đó tôi liền quyết định phải mau chóng ghi lại những giai điệu này.】

Biên tập: 【Tâm tình khác biệt là thế nào?】

Giang Vũ đối diện máy quay có chút ngại ngùng mỉm cười, đầu hơi nghiêng sang một bên, bàn tay đặt trên đầu gối khẽ nắm chặt, ho hai tiếng nói: 【Chính là…… Cái loại tâm tình khi có người mình thích.】

Video đến đây là kết thúc, để lại bỏ ngỏ đầy nghi vấn.

Có người mình thích?

Tiểu Vũ…… Đang tỏ tình với anh phải không? Người cậu thích…… Hẳn là anh nhỉ?

Hơn nữa, lúc ở đại học Mai Xuyên cậu cũng nói bản thân đã có đối tượng.

Đường Nhạc tự nhủ với lòng phải thật bình tĩnh, nhưng ngay lúc này anh chẳng còn bao nhiêu lý trí, trong đầu đều là dáng vẻ Giang Vũ xấu hổ mà kiên định trước ống kính.

Anh mở phần mềm mạng xã hội sử dụng càng ngày càng thường xuyên nửa năm gần đây lên, không mất quá nhiều thời gian để nhìn thấy tên cậu trên hot search.

#Ca khúc mới Season của Giang Vũ #Giang Vũ có người mình thích #Giang Vũ lăng xê

Và rất nhiều chủ đề khác trong danh sách.

Đường Nhạc click vào cái hot search đầu tiên, thuận tay like mấy bài khen Giang Vũ trên Weibo, lại tìm thêm những mục sau, rốt cuộc tìm thấy liên kết nghe thử《Season》, anh lập tức chọn mục thanh toán và download lưu loát.

Bên trong phòng khách vang lên âm hưởng của bài nhạc.

Toàn bộ ca khúc không phô diễn quá nhiều kỹ năng chói mắt, cho dù là Đường Nhạc cũng có thể nghe ra sự biến hóa giữa bốn mùa. Xuân linh động, hạ nhiệt huyết, thu hy vọng và đông yên tĩnh, kết hợp với âm thanh bối cảnh, khiến người nghe đắm chìm hoàn toàn vào.

Anh có thể cảm nhận lúc Giang Vũ chơi bản nhạc này, nhất định cực kỳ hạnh phúc hưởng thụ nó, từ quá trình bắt đầu, kế thừa và chuyển tiếp hợp lý, đong đầy cảm xúc.

Khi nốt nhạc cuối cùng rơi xuống, Đường Nhạc không thể chờ đợi nữa liền gọi điện cho Giang Vũ, dù đoán được người cậu nhắc đến là mình, nhưng anh da mặt dày vẫn muốn nghe lời thừa nhận trực tiếp.

Tiểu Vũ đáp ứng mọi yêu cầu phóng túng dục vọng vô độ của anh, nói cậu một lòng một dạ, nhưng chưa từng nói qua cậu yêu anh.

Tiếng âm báo vang lên rất lâu mà không có người nhận, trong lòng Đường Nhạc sốt ruột, đành nhẫn nại cố tình bám riết không buông tiếp tục gọi.

Không biết bao lâu sau, điện thoại rốt cuộc được bắt, nhưng người nhận máy lại không phải Giang Vũ, mà là giọng một người đàn ông nói tiếng Anh trôi chảy.

“Hello? Anh tìm Jiang?”

– ———–DFY————–


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.