Khúc Ngẫu Hứng Thanh Mai

Chương 44: 44: Là Việc Gia Đình



Edit: nynuvola
“Anh và em cùng nhau điền?”
“Lúc đó chúng ta đã tìm một vài tổ chức nghiên cứu khoa học từ khắp nơi trên thế giới để điền vào mẫu đơn đăng ký làm tình nguyện viên.

Phần lớn trong số đó đều chết non, là em……!May mắn, chọn trúng Tuyên Thành, nơi này có thông tin khả quan.”
Hai người ngồi đối diện nhau thật lâu, thịt cừu cuối cùng được hầm xong mang đến bàn, những miếng thịt nạc mỡ xen kẽ sôi ùng ục trong nồi sắt nóng, nhưng hai người trước sau vẫn chưa động đũa.

Chỉ là may mắn thôi sao? Phải là không ngừng cố gắng mới đúng.

Nhưng chúng ta có thể làm gì khi đối mặt với những tin vui đến muộn thế này?
Đường Nhạc trả tài liệu lại cho Tống Thích, mở miệng nói: “Tiểu Thích, chuyện trước kia đã qua, anh hy vọng em hiểu rõ, anh thật sự rất yêu vợ mình, mối quan hệ giữa chúng ta……!Đã kết thúc rồi.”
Tống Thích ổn định cảm xúc, lẳng lặng nhìn Đường Nhạc chốc lát.

6 năm không gặp, mọi người đều đã không còn là dáng vẻ như trong trí nhớ.

Thời gian trôi qua, họ từng người nỗ lực với lĩnh vực của riêng mình, ngày càng sung túc hơn.

“A Nhạc, anh hình như hiểu lầm ý của em.”
Mất mát và không cam lòng tất nhiên có, nhưng với tư cách là nhân vật chủ chốt của nhóm nghiên cứu, Tống Thích rất nhanh thu hồi sự yếu ớt này.

“Bởi vì lúc trước em lựa chọn, nên em chấp nhận mọi hậu quả phải nhận.”
“Khi tham gia vào hạng mục này năm đó, em căn bản không ôm hy vọng sẽ thành công, hai người chúng ta điền đơn tham gia làm tình nguyện viên, cũng chỉ là tìm kiếm gì đó trong tuyệt vọng mà thôi.

Nhưng mỗi lần em cảm thấy thất vọng, em sẽ nhìn vào bảng tên trong danh sách, nó lại tiếp thêm cho em một chút động lực.”
“Với việc đào sâu nghiên cứu, suy nghĩ của em cũng đã thay đổi, tụi em lắng nghe qua rất nhiều trường hợp, nghiên cứu và phân tích các cặp đôi trên toàn thế giới bị mắc chứng bài xích tin tức tố, mỗi người bọn họ đều có quá khứ.”
“Em phát hiện, tình cảm em dành cho anh so với một vài cặp đôi khác không tính là gì.

Có Omega đã làm phẫu thuật để từ bỏ mọi chức năng của bộ phận sinh dục, có Alpha cắt bỏ tuyến thể, có người dứt khoát thay đổi tuyến thể gốc của mình, chịu đựng rất nhiều năm không thích ứng, thậm chí cả đời đều có thể để lại hậu di chứng.”
Tuy chuyện kia vốn Đường Nhạc cũng muốn làm, nhưng anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ để Tống Thích biết anh từng định đi loại bỏ tuyến thể.

“Hiện tại nhóm đã bước vào thử nghiệm lâm sàng giai đoạn 3, do đặc thù của phương pháp điều trị, cần đến các mẫu với mức độ xứng đôi tin tức tố khác nhau.

Nhưng trên thực tế có rất nhiều cặp đôi đã đăng ký đến giờ không còn cần trị liệu nữa, giống như em nói trước đó, cũng có thể là chia tay giống……!Chúng ta.”
“Cho nên, em muốn mời anh tham gia nhóm đối chứng, đối tượng trong nhóm này đều là Alpha và Omega không còn quan hệ bạn đời, bị bài xích tin tức tố với nhau, cũng không cần phải thân thiết hay tiến hành dùng thuốc thử để đẩy mức tiến triển quan hệ rồi thí nghiệm.”
“Hiện nay những mẫu có tỷ lệ xứng đôi 50%, 60%, 70% đều đã đủ, mà tin tức tố có độ khớp vượt quá 80% bị bài xích thì không nhiều lắm, 6 năm qua em chỉ thu thập được có bốn cặp.”
“Trùng hợp em và anh có độ xứng đôi 82%.” Nói tới đây, trên mặt Tống Thích mang theo một tia chua xót, “Em……!Thỉnh cầu anh tham gia hạng mục này với em, em hy vọng sẽ có thêm càng nhiều cặp đôi yêu nhau chân thành có thể ở bên nhau, chứ không phải muốn cùng anh gương vỡ lại lành.”
Càng nhìn thế giới rộng lớn, càng cảm thấy bản thân nhỏ bé, giọng nói của Tống Thích cực kỳ thành khẩn: “Mỗi một số liệu nhỏ đối với nhóm nghiên cứu đều thật sự quý giá.”
Đường Nhạc biết y không nói dối, một công trình từ khi sinh ra đến lúc nhận được thành quả đều mất rất nhiều công sức của không chỉ riêng một cá nhân, mà là tâm huyết nhiều năm của mọi người.

Từ lâm sàng rồi đưa đến thị trường cần mất một bước dài, Tống Thích không chỉ muốn giải bài cho dự án đó, mà còn muốn đưa ra lời giải thích cho 6 năm qua, cũng là cho đoạn tình cảm của hai người họ một lời giải thích.

Đang định trả lời, điện thoại di động trên bàn Đường Nhạc sáng lên, Lương Tòng Tục nhắn tin đến.

【Tòng Tục?】
【Lão Đường à, tôi có chuyện này, vẫn là nên báo với ông một tiếng.】
【Chuyện gì?】
【Omega nhỏ của ông đến tìm tôi.】
【Em ấy tìm ông?】
【Cậu ấy biết chuyện giữa ông với Tống Thích rồi, hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra, tôi liền kể cho cậu ấy nghe.】
Đường Nhạc trong lòng giật thót, đứng bật dậy từ trên ghế.

【Em ấy giờ đang ở đâu?】
【 Lúc chạng vạng đi về rồi, chắc là về nhà đó.

Aizz, ông…!Coi mà làm, tôi thấy cậu ấy rất để tâm đến ông đấy.】
【Cảm ơn, sau này tôi mời ông đi ăn cơm.】
Đường Nhạc tắt điện thoại, cơm cũng không ăn, cầm áo khoác muốn rời đi.

“Đường Nhạc, sao thế?” Tống Thích đứng lên theo.

“Xin lỗi em, trong nhà có chuyện, anh cần trở về một chuyến, em cứ từ từ ăn.”
“Cần em giúp đỡ không?”
“Không cần đâu, là việc gia đình,” Đường Nhạc mặc xong áo khoác, trước khi đi nhanh chóng nói, “Về vấn đề làm tình nguyện viên anh sẽ suy nghĩ và trả lời em sau.”
“Được, em sẽ gửi tất cả tài liệu liên quan đến thí nghiệm qua email cho anh.” Tống Thích rất thức thời không hỏi anh phương thức liên hệ.

Đường Nhạc hấp tấp chạy vội ra cửa, bắt taxi thẳng đến sân bay, vừa dùng điện thoại đặt vé máy bay chuyến sớm nhất khởi hành Tây Nguyên Thành về Mộc Thành.

Tiểu Vũ…!Biết từ lúc nào?
Hôm qua ban ngày không liên lạc, buổi tối gọi video cảm xúc cũng không đúng lắm, hôm nay thì cả một ngày không nói chuyện, anh vốn tưởng rằng cậu đang bận, hóa ra không phải như thế.

Xâu chuỗi những mảnh vụn với nhau, Đường Nhạc tìm ra điểm mấu chốt.

Đại học Mai Xuyên!
– ———–DFY————–.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Khúc Ngẫu Hứng Thanh Mai

Chương 44: Em không chạy



Edit: nynuvola

Hơn hai giờ trong chuyến hành trình trở về, Đường Nhạc đã suy nghĩ rất nhiều.

Anh không biết Giang Vũ cảm nhận như thế nào về chuyện của anh và Tống Thích, anh cũng không phải cố tình giấu giếm, chỉ là không biết nên mở miệng ra sao.

Hoặc nói, mấy tháng nay anh đã sa vào cuộc sống chung cùng Giang Vũ, cậu kéo anh ra khỏi vũng nước đọng, khiến anh có thể tỉnh táo vui vẻ trở lại, trở thành con người có tri giác, làm anh để tâm đến những thứ tưởng chừng vẫn luôn xem nhẹ, ảnh hưởng đến sinh hoạt hiện giờ của anh.

Nhìn lại quá khứ của anh và Tống Thích, có lẽ sớm được định sẵn phải kết thúc.

Bốn năm yêu nhau đốt cháy tất cả nhiệt tình của họ, 6 năm còn lại triệt để thiêu rụi hết những dư âm cuối cùng.

Tống Thích chắc hẳn sẽ gặp được người thích hợp với y hơn, người mà y có thể phô bày không cần kiềm chế yếu ớt hay dục vọng của bản thân, bộc lộ dáng vẻ hấp dẫn của riêng y.

Giống như Tiểu Vũ của anh, một Tiểu Vũ hoàn toàn thuộc về anh.

Nghĩ đến Giang Vũ, Đường Nhạc cảm thấy mình như một thiếu niên mới chập chững biết yêu, trái tim đập thình thịch, vô cùng muốn nhìn thấy cậu lúc này.

Hai giờ sáng, rốt cuộc Đường Nhạc cũng về tới ngôi nhà ở Mộc Thành.

Cả căn nhà tối om, anh vội vã bước nhanh lên lầu, cánh tay nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ.

Mãi đến khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé nằm cuộn người trong chăn bông trên giường, Đường Nhạc mới thở phào nhẹ nhõm.

Giang Vũ đang ngủ, nhưng là nằm vị trí của anh.

Cả trái tim Đường Nhạc mềm nhũn tựa hồ rớt vào một miếng kẹo bông gòn thật lớn.

Cả một ngày dài bận rộn, trên người vẫn còn mùi khó chịu, anh đóng cửa lại chạy xuống lầu trệt nhanh chóng tắm rửa, sau đó trở về phòng ngủ chính, khẽ xốc chăn leo lên giường.

Trong bóng đêm, anh ngửi thấy hương thanh mai nhàn nhạt, Đường Nhạc cố ý phóng thích tin tức tố của mình, tin tức tố thanh mai lập tức quen mùi quấn quýt, tự nhiên mà hòa quyện với hương nho trắng.

Tin tức tố đại diện cho bản năng của Alpha và Omega, hai người họ đều nhớ đến nhau.

Đường Nhạc dịch sang chỗ Giang Vũ, ôm cậu vào lòng.

Giang Vũ nửa tỉnh nửa mê cảm giác được vòng tay quen thuộc, cho rằng đang nằm mơ, mấy ngày nay cảnh tượng đó thường xuyên xuất hiện, cậu vô thức trở mình, vùi người vào lồng ngực Đường Nhạc, vươn tay qua ôm lấy vòng eo rắn chắc của Alpha, dụi mặt vào ngực anh, trong miệng lẩm bẩm vài câu.

“Mùi hôm nay thật nồng……” Hoá ra cậu vẫn cho rằng đây là một giấc mơ.

Nếu không phải thời cơ không thích hợp, Đường Nhạc hiện tại thật sự muốn đè Giang Vũ xuống giường, muốn làm gì thì làm.

Anh thở dài, hôn lên vành tai cậu, khẽ gọi một tiếng: “Tiểu Vũ, tôi về rồi đây.”

Giang Vũ mơ mơ màng màng trả lời: “Ừm…… Hửm?” Cậu mở to mắt, nhìn người thật trước mặt, ngẩn ngơ, “Anh…… Anh không phải đang ở Tây Nguyên sao?”

Đường Nhạc lưỡng lự giữa việc thẳng thắn thú nhận và giấu giếm sự việc.

Anh vậy mà lại cảm thấy sợ hãi, cho dù là che giấu hay thẳng thắn, anh đều sợ Giang Vũ sẽ chạy trốn, từ đây trở đi không thèm để ý đến mình nữa.

Anh không xác định được tình cảm của Giang Vũ nhiều bao nhiêu.

Ngay chính khoảnh khắc này, có một điều anh vô cùng rõ ràng, anh hy vọng Giang Vũ hoàn toàn dành cho anh 100% tình cảm thuần túy.

Vậy nên bản thân anh cần làm điều này trước.

“Tôi…… Hôm nay đi gặp Tống Thích.” Đường Nhạc lựa chọn thẳng thắn, đồng thời ôm thật chặt Giang Vũ, không chừa lại bất cứ kẽ hở nào.

Giang Vũ nghe được hai chữ Tống Thích, cơn buồn ngủ lập tức biến mất, cậu muốn ngồi dậy, nhưng bị Đường Nhạc kìm kẹp không thể động đậy.

“Này, anh ngồi dậy trước đã.” Cậu giãy giụa vài cái.

Đường Nhạc vùi đầu vào trong cổ cậu không chịu buông tay.

“Không cho!”

“Anh buông em ra đã.”

“Không buông!”

“Đường! Nhạc!” Giang Vũ nghiến răng nghiến lợi, “Sao anh giống mấy tên lưu manh thế?”

“Vậy em phải hứa sẽ không chạy trốn?” Đường Nhạc ấm ức nói.

“Em, không, chạy.”

Đường Nhạc buông tay, Giang Vũ ngồi dậy bật đèn đầu giường, Đường Nhạc cũng nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh cậu.

“Anh nói tiếp đi, hai người xảy ra chuyện gì?”

Đường Nhạc kể lại từ đầu đến đuôi sự tình ngày hôm nay, giấu đi khả năng Tống Thích vẫn đang đợi câu trả lời từ anh, giải thích ý định của Tống Thích khi mời anh đi ăn vì muốn anh trở thành tình nguyện viên.

Nhưng thông minh như Giang Vũ, sao lại không tìm ra điểm mấu chốt trong đó.

Mọi suy đoán của cậu đều là sự thật, tình tiết từng thứ một được xâu chuỗi.

“Hai người rất xứng đôi, anh vì người đó mà muốn loại bỏ tuyến thể, người đó lại vì anh mà lặng lẽ nghiên cứu 6 năm.”

Giang Vũ chỉ cảm thấy trái tim nghẹn ngào, thở không ra hơi, hai người họ xả thân vì nhau, cậu thì tính là gì chứ?

“Em tại sao…… Biết chuyện loại bỏ tuyến thể?” Đường Nhạc không ngờ Giang Vũ biết rõ ràng mọi chuyện như vậy, những lý do được chuẩn bị trước đó đều không có đất dụng võ.

Việc đã đến nước này, Giang Vũ cũng không có ý định che giấu.

“Nó nằm trong tủ quần áo quý giá của anh, do em một lòng một dạ nhìn trộm đồ của anh rồi tìm thấy nó.”

Giang Vũ nghĩ đến tâm tình mấy ngày nay của mình, đột nhiên cảm thấy chua xót khó chịu.

“Xem ra em mới là người dư thừa ở đây, em không giống Tống Thích của anh, không oán không hối hận,” cậu tự giễu nói: “Nếu anh muốn ly hôn với em…… Ưm……”

Còn chưa nói xong, Đường Nhạc đã đè cậu ngã lăn xuống giường, vội vàng hôn lấy hôn để, bịt kín cái miệng nhỏ kia.

Nụ hôn này chứa đầy nhớ nhung, áy náy và tình cảm độc đoán, thật lâu sau mới tách ra.

“Tiểu Vũ, đừng bao giờ nhắc lại hai từ ‘ ly hôn ‘ nữa,” Đường Nhạc cúi đầu nhìn Giang Vũ thật sâu, “Tôi không cần sự cống hiến quên mình của bất kỳ ai, tôi chỉ muốn em đối với tôi một lòng một dạ cả đời này.”

– ———–DFY————–


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.