Khúc Ngẫu Hứng Thanh Mai

Chương 39: Ý nan bình



Edit: nynuvola

(*) Ý nan bình – 意难平: Tâm nguyện khó thành, ám chỉ chuyện không thể buông bỏ, không có hồi đáp, thường dùng cho những cặp đôi đáng tiếc không đến được với nhau.

Đường Nhạc mỗi ngày ở Tây Nguyên Thành đều bận tới nỗi chân không chạm đất, anh đã gặp gỡ một đoàn chuyên gia của thầy Hứa thông qua mối quan hệ của Cố Duẫn Mộng, trong khi những người khác còn đang ở khách sạn chờ thông báo sắp xếp thì anh đã được thầy Hứa đặc biệt săn sóc, hai người thảo luận tỉ mỉ chi tiết về tiến độ đoàn nghiên cứu cùng với lộ trình thiết kế tuyến đường đào năm trước.

Bằng cách này, Đường Nhạc sẽ có cái nhìn toàn diện hơn đối với ngôi mộ cổ, hơn nữa bản thân anh cũng có tích lũy, học hỏi nhiều năm về phong tục và văn hóa của thời Ngụy Tấn, nhờ kết hợp với nhau mà đối tượng nghiên cứu của anh từ mờ nhạt ban đầu đã có bước đột phá mới.

Ngày mai đoàn chuyên gia sẽ dẫn bọn họ vào khu mộ cổ phân tích và giảng giải, Đường Nhạc hiếm khi có một ngày rảnh rỗi, mới sáng sớm đã gọi video cho Giang Vũ nhưng đối phương không nhận.

Anh thuận tay click mở vòng bạn bè, phát hiện sự có mặt của cậu khắp nơi.

【Chào mừng nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng – Giang Vũ đến đại học Mai Xuyên tham quan và biểu diễn!】

【Thưởng thức náo nhiệt, đến lắng nghe soái ca dương cầm biểu diễn trực tiếp.】

【Giang Vũ là Omega đẹp trai nhất mà tôi từng nhìn thấy đấy!! Lại còn tài năng quá chừng! Tôi có cơ hội, thật sự có cơ hội!】

【Aaaaa Giang Vũ đẹp quá đi mất!! Khán phòng nhạc viện còn chỗ đứng không mấy bồ? Tôi đang trên đường chạy đến đây!】

【Xin nhắc lại lần nữa là khán phòng đã kín chỗ, sinh viên và cựu sinh viên có thể đến sân thể dục cách đó không xa để nghe diễn tấu.】

Kèm theo hình ảnh và video khác nhau về buổi biểu diễn trực tiếp của Giang Vũ.

Hóa ra hôm nay Giang Vũ đến đại học Mai Xuyên để diễn tấu, suýt chút nữa anh đã quên.

Có điều hình như trong vòng bạn bè của anh trà trộn đâu đó vài sinh viên kỳ lạ, ý đồ muốn la liếm nhan sắc vợ anh thì phải?

Cơ hội cái gì? Anh đã đồng ý chưa?

Sau khi lưu hết tất cả hình ảnh vào di động, Đường Nhạc quyết đoán xóa bỏ bạn tốt, mấy thể loại sinh viên này về sau không thể tùy tiện thêm vào, chậc.

Nghĩ một chút, cuối cùng anh nhắn cho Giang Vũ mấy tin.

【Chúc Tiểu Vũ biển diễn suôn sẻ.】

【Nếu em có gặp mấy người kì lạ trong trường thì cứ ngó lơ cho anh.】

【Lần sau anh nhất định dẫn em đi dạo quanh Mai Xuyên.】

– ————

Đợi đến khi buổi diễn tấu kết thúc, dưới sự chủ trì của chủ nhiệm học viện âm nhạc, Giang Vũ tiến hành một đoạn hỏi đáp ngắn với sinh viên tại khán phòng.

Những câu hỏi đầu tiên đều là của sinh viên nhạc viện, chủ yếu nhắm vào phần chuyên môn cần giải đáp, Giang Vũ rất nghiêm túc và chuyên nghiệp đưa ra câu trả lời.

Mãi đến khi có một sinh viên từ khoa kinh tế tài chính được lựa chọn, hỏi Giang Vũ còn độc thân không, cậu nói hiện tại đã có đối tượng để ý, không khí trong khán phòng lập tức ồn ào náo nhiệt.

Đối với câu hỏi cuối cùng, chủ nhiệm nói Giang Vũ tự chọn một người, cậu chỉ về một nữ nghiên cứ Beta đáng yêu có đôi mắt to tròn.

Cô gái tiếp nhận microphone: “Hi Giang Vũ, em là Lâm Phán, đến từ khoa văn học cổ điển, em muốn hỏi anh có bí quyết nào để duy trì đam mê và tình cảm mãnh liệt khi sáng tác? Anh đã làm gì để vượt qua khoảng thời gian khó khăn?”

Văn học cổ điển? Lâm Phán? Đây hình như là học trò của Đường Nhạc, cậu từng nghe qua.

Giang Vũ cười đáp lại cô: “Theo quan điểm cá nhân của tôi, tôi có thể sẽ quyết định tạm thời rời khỏi sinh hoạt thường ngày, hoàn toàn thả lỏng tâm tình, đây là một phương pháp rất hiệu quả.”

“Nhưng mà gần đây tôi phát hiện, nếu như có thêm người bên cạnh cùng nhau vượt qua, dường như cũng là một cách hay.”

Những lời này tựa hồ trùng khớp với câu trả lời “Có đối tượng” trước đó của cậu, sinh viên khắp khàn phòng đều ồ lên, bàn tán sôi nổi.

Sau khi hoàn tất quá trình hậu kỳ, hiệu trưởng La Khôn và hiệu trưởng Dương mời Giang Vũ ăn cơm trưa, cậu không muốn làm gì quá phô trương nên mọi người cùng đến nhà ăn lầu hai của trường.

Trong bữa ăn cậu nhắc về quê quán Mộc Thành, Giang Vũ sinh ra ở Ý, nhưng người ba của cậu vốn học trường trung học Mai xuyên đến năm 15 tuổi rồi sau đó mới cùng ông nội chuyển qua Ý, nếu ba cậu tiếp tục ở lại Mộc Thành, có lẽ sẽ học lên tiến sĩ tại đại học Mai Xuyên.

La Khôn nói đùa: “Có thể sinh ra một người con ưu tú như cậu, ông ấy hẳn cũng là người cực kỳ giỏi giang. Đại học Mai Xuyên của chúng tôi đã bỏ lỡ một nhân tài rồi.”

Giang Vũ không quá quen thuộc cách ứng phó hoàn thế cảnh này, đến Mai Xuyên hoàn toàn xuất phát từ suy nghĩ cá nhân, cậu nhanh chóng đứng dậy lấy trà thay rượu kính hiệu trưởng: “Hiệu trưởng La quá khen, đại học Mai Xuyên rất nổi tiếng trên thế giới, tỷ lệ giảng viên nhậm chức giáo sư rất cao, lại nhiều tài năng xuất chúng, tôi cũng biết đến một số người.”

Ánh mắt La Khôn sáng lên: “Tiểu Giang biết cựu sinh viên của trường chúng tôi sao?”

“Vâng…… Tôi biết trường có rất nhiều giáo viên ưu tú, ví dụ như giáo sư Trương từ chuyên khoa cổ điển và…… Giáo sư Đường – Đường Nhạc.” Để lộ ra một chút mưu đồ cá nhân, Giang Vũ hơi ngại ngùng cúi đầu, dùng tay xoay xoay cốc trà.

“Không ngờ Tiểu Giang lại quen thuộc Mai Xuyên như thế, giáo sư Trương quả thật có rất nhiều tác phẩm văn học Lưỡng Hán, Đường Nhạc thì mới lên chức giáo sư cách đây hai năm nhưng nền tảng rất tốt, cũng ổn trọng kiên định.”

Nghe La Khôn khen ngợi Đường Nhạc, trong lòng Giang Vũ ngọt ngào mang theo phần kiêu ngạo, Đường Nhạc chính là Alpha của cậu đó.

“Ngoại trừ khoa văn học cổ điển, tôi còn biết một cựu sinh viên rất giỏi, hiện tại đang làm việc ở Tuyên Thành, tên là Tống Thích.” Giang Vũ nhớ đến tư liệu dự án “Dệt mộng” mà mình xem qua, bổ sung thêm một câu.

“Tống Thích ấy hả? Cậu ấy giờ hình như rất có tiềm năng,” La Khôn tựa hồ xúc động, tự rót tự uống một ly rượu, tiếp tục nói, “Aizz, nhưng có đôi khi chuyện này là do tạo hóa trêu ngươi, hồi đó cậu ấy đến Tuyên Thành, tôi còn tưởng là vì bất đắc dĩ, trốn tránh nên mới rời khỏi đây.”

“Ông đang nói đến chuyện cậu ta và Đường Nhạc lúc trước à?” Hiệu trưởng Dương cũng biết một chút sự tình, dù sao thì hai người họ từng được xem là nhân vật có tầm ảnh hưởng trong trường, đã bên nhau oanh oanh liệt liệt suốt nhiều năm.

“Đúng vậy, tình yêu của họ ở Mai Xuyên phải nói là ý nan bình nhỉ? Hai người gặp nhau vào độ tuổi thích hợp nhất, đều là mối tình đầu của nhau, Alpha soái khí Omega tuấn tú, nhưng chỉ vì tin tức tố bài xích lẫn nhau……”

“La……La hiệu trưởng, Đường Nhạc mà ông nhắc đến…… Là……Là giáo sư đường ở khoa văn học cổ điển mà tôi vừa đề cập sao?” Giang Vũ cảm thấy tai ù đi, thậm chí lời nói ra cũng không được rõ ràng.

Lúc cậu loáng thoáng nghe thấy ba chữ “Ý nan bình”, đầu óc liền tiến vào trạng thái ngừng hoạt động.

Alpha của cậu, sao lại có thể ý nan bình cùng một người khác?

“Phải, chính là cậu ta. Khi đó cậu ấy còn chưa lên chức giáo sư, hai người họ đều là giáo viên mới tốt nghiệp về giảng dạy, nói ra thật hoài niệm.”

“Hoài niệm……Thế nào? Tại sao lại……Ý nan bình?” Giang Vũ nói từng chữ rất khó khăn, giống như một kẻ phạm tội đang chờ thẩm phán xét xử, thanh dao sắc bén trên đỉnh đầu phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

Rõ ràng đang là thời tiết đẹp nhất của mùa xuân, nhưng cả người cậu đều toàn mồ hôi lạnh.

“Giữa Alpha và Omega có tồn tại một hiện tượng gọi là tin tức tố bài xích lẫn nhau, Tiểu Giang từng nghe thấy bao giờ chưa?”

“Tôi……” Giang Vũ nhắm mắt, “Đã từng.”

“Hai người họ chính vì chuyện này mà giằng co suốt nhiều năm, việc họ cố gắng không chịu chấp nhận số phận khiến tôi rất đau lòng. Đáng tiếc cuối cùng vẫn chia tay, Tống Thích đến Tuyên Thành.” La Khôn uống thêm một ly rượu, lắc đầu nói, “Hồi cậu ấy mới rời đi, Đường Nhạc giống hệt như một cái xác không hồn, sống mơ mơ màng màng cho qua ngày.”

Giang Vũ không có cách nào tưởng tượng dáng vẻ Đường Nhạc như một cái xác không hồn ra làm sao.

Nhưng cậu biết đời này Đường Nhạc sẽ không bao giờ bộc lộc cảm xúc đó lại lần nữa.

Có một loại cảm xúc, đã trải qua một lần, đời này coi như đủ.

Cậu nhớ đến tập tài liệu mình đã xem trong tủ quần áo của Đường Nhạc, ngón tay nắm chiếc cốc dùng sức trắng bệch, tất cả gân xanh trên mu bàn tay đều nổi lên rõ ràng.

Giang Vũ không còn mang theo bất cứ hy vọng nào hỏi vấn đề cuối cùng: “Bọn họ…… Chia tay khi nào?”

“Chắc là nhiều năm trước rồi thì phải? Tôi không nhớ rõ lắm, Tiểu Dương nhớ không?”

Hiệu trưởng Dương suy nghĩ chốc lát,nói: “Hình như là năm sáu năm trước? Tôi nhớ năm ấy sinh viên ở học viện cũng bàn tán rất nhiều về chuyện này, à đúng rồi, là 6 năm trước, chính là cái năm nhạc viện được tái cấu trúc ấy!”

Khoảng thời gian này hoàn toàn trùng khớp với ngày tháng trên đề mục “Alpha sinh hoạt như thế nào sau khi phẫu thuật loại bỏ tuyến thể.”

Nó không chỉ là xứng đôi và ý nan bình trong mắt người ngoài.

Có lẽ trong lòng họ cũng nghĩ vậy.

Một phương án nghiên cứu bài xích tin tức tố, lập tức có thể thấy được tia sáng hy vọng lóe lên.

Người vì đối phương mà thiếu chút nữa bỏ đi tuyến thể, mấy năm nay có lẽ chưa từng buông bỏ, thậm chí còn tùy ý giao phó hôn nhân của mình.

Cho dù yêu đương thuần khiến không có tình dục vẫn muốn ở bên cạnh người yêu.

Tống Thích là những năm tháng tươi đẹp nhất của Đường Nhạc, cũng là bạch nguyệt quang trong lòng anh.

Ván bài này vốn đã ước định, tất cả mọi người đều đánh cuộc Đường Nhạc sẽ ở bên Tống Thích, chỉ có mỗi cậu và Đường Nhạc ở bên kia chiến tuyến, vội vàng đặt cược, đánh xuống con bài lợi thế duy nhất trong tay.

Hóa ra trong lòng người kia đã sớm có một bóng hình khác, hóa ra có người đã định sẵn sẽ thua hết cả bàn cờ.

– ———–DFY————–


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.