Vào ngày thứ Hai tới, Tú đi bộ đến trường.
Tú và Nhi đã không liên lạc với nhau từ tối thứ Sáu hôm đó. Không phải vì Tú giận Nhi, mà ngược lại Tú nghĩ Nhi đã giận mình. Tú thừa nhận tối hôm ấy mình có phần vô lễ, và bây giờ nó mang lại cho Tú một cảm giác rất tệ. Tú muốn gặp Nhi để nói lời xin lỗi, nhưng đồng thời cũng nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu mình chờ thêm một thời gian cho sự việc dịu xuống.
Thế nên vào thứ Hai, Tú mới đi bộ đến trường.
Tú phải ra khỏi nhà sớm hơn thường lệ để tránh phải gặp mặt. Khi Tú vào lớp, Nhi vẫn chưa đến. Tú vội vào chỗ ngồi của mình, lấy gói xôi vò lúc nãy mua trên đường ra, vừa ăn vừa nghịch điện thoại.
Các bạn học khác dần dần vào lớp. Cứ mỗi lần như vậy, Tú lại nhìn về phía cửa, đưa mắt tìm một gương mặt.
Cứ như vậy suốt cả buổi, nhưng không gặp.
Giờ trưa như thường lệ, Tú lại căn tin trường mua hộp cơm sườn và đến chiếc ghế đá dưới gốc cây đối diện thư viện trường ngồi ăn. Một hồi sau thì Phương cũng đến như mọi ngày. Tú đang gặm miếng sườn, nên chỉ nhướng mày với Phương, thay lời chào. Phương trên tay cầm bịch bánh tráng trộn, ngồi ăn ngấu nghiến.
“Sao ngày nào cũng ăn bánh tráng vậy?” Tú hỏi.
“Mày cũng vậy thôi. Cơm sườn không ngán hả?” Phương hỏi lại.
“Ít ra cơm sườn cũng có dinh dưỡng.” Tú nói.
“Bịch bánh tráng của tao có hai cái trứng cút. Đủ dinh dưỡng với tao rồi.”
Tú tiếp tục gặm miếng sườn trong lúc Phương bắt đầu kể chuyện trên trời dưới đất cho Tú nghe. Tú không thuộc dạng người thích nói về chuyện thiên hạ. Tú chỉ giỏi lắng nghe và lâu lâu cho ra vài ba câu trả lời như để người khác biết rằng mình có theo dõi. Nhưng hôm nay, những gì Phương nói cứ từ tai này mà đi ra tai kia. Trong đầu Tú bây giờ chỉ có một câu hỏi, một thắc mắc là vì sao hôm nay Nhi không đến lớp?
“Tú? Tú!” Giọng Phương gọi to làm Tú giật mình.
“Trời đất. Tội nghiệp miếng sườn chưa. Gặm không còn gì luôn. Nãy giờ tao nói mày có nghe gì không vậy?”
“Mày nói gì?” Tú hỏi.
“Tao nói, cả đám con ngoan trò giỏi trường mình hôm nay đi hiến máu hết rồi.”
Tú khá ngạc nhiên với thông tin đó. “Hôm nay có hiến máu hả, sao tao không biết?”
“Treo băng rôn đầy trước cổng trường kìa. Mắt mũi mày để đâu vậy?” Phương nhăn mặt.
Tú không dám nói với Phương rằng, mỗi ngày khi đến trường, mắt Tú chỉ chú ý vào một người.
“Mà mày biết không, hồi nãy lúc đi mua bịch bánh tráng, tao thấy con Nhi nó đang đứng phát nước rồi tự nhiên xỉu cái đùng. Mấy thằng con trai phải dìu nó vô phòng y tế. Cho chừa cái tội vừa hiến máu xong đã bày đặt đi phụ việc.” Phương trề môi mỉa mai. Còn Tú, Tú vừa nghe đến chữ xỉu đã thấy lo lắng trong lòng. Thì ra hôm nay Nhi không phải nghỉ học, mà là đi hiến máu. Tìm lý do để tách khỏi Phương, Tú nói phải đi tìm gặp cô giáo hỏi bài. Nói rồi, Tú vội cho hộp cơm vào thùng rác và xách ba lô lên chạy đi. Trên đường tới phòng y tế, Tú hy vọng sớm gặp được Nhi và Nhi sẽ không còn giận mình nữa.
Đi một hồi cũng đến phòng y tế. Căn phòng có khá nhiều các bạn sinh viên nằm nghỉ sau khi hiến máu. Sinh viên ra vào cũng khá đông. Hầu hết các bạn đến thăm và xem tình hình của bạn bè mình thế nào. Tú nhìn quanh một lúc mới thấy Nhi. Nhi không nằm trên giường hay ngồi trên ghế dựa như các bạn khác, mà Nhi ở một góc nhỏ, đang dựa vào vai một bạn nam. Bạn nam đó vừa để Nhi dựa vào vừa quạt cho Nhi. Tú cảm thấy có chút gì đó khó chịu ở trong lòng.
Từ từ tiến lại gần, Tú lên tiếng hỏi.
“Chào bạn. Nhi có sao không?”
Bạn nam nhìn lên Tú, lắc đầu rồi nói khẽ. “Vừa tỉnh rồi lại đòi đi. Kêu nãy giờ mới chịu ngủ một chút.”
“Bạn là bạn của Nhi hả?” Tú thắc mắc.
“Cũng không thân lắm, nhưng vì mình đang phát nước chung với Nhi rồi Nhi bị xỉu nên mình dìu bạn ấy vào đây. Không nỡ để bạn ấy ở lại một mình nên ngồi với bạn ấy tới giờ.”
Tú gật đầu. “Cảm ơn bạn nha. Bây giờ mình lo cho Nhi được rồi. Bạn hãy giao bạn ấy lại cho mình.” Tú vừa nói vừa bỏ ba lô xuống, rồi quỳ xuống cạnh Nhi.
“Còn bạn là?” Bạn nam hỏi.
“Bạn của Nhi. Cũng thân.” Tú cười.
Bạn nam gật đầu, ra dấu cho Tú vào chỗ của mình. Tú nhẹ nhàng đỡ hai vai của Nhi, đợi bạn nam đó đứng dậy, rồi ngồi vào chỗ thay thế để Nhi tựa vào trong lòng mình. Đầu Nhi cứ thế mà gục lên vai Tú. Tự nhiên lúc đó Tú cảm thấy mọi chuyện như trở về đúng quỹ đạo của nó. Gần ba ngày không gặp, thật sự Tú đã có tí nhớ nhung.
Bạn nam đó đưa cho Tú cây quạt, chỉ chỗ để ba lô của Nhi rồi rời đi. Tuy phòng y tế rất đông, nhưng Tú không còn thấy ai khác. Tú hít một hơi thật sâu, hít vào mùi hương từ tóc Nhi. Là mùi hương thân quen đó, ngọt ngào và có chút quyến rũ. Tú cầm tay trái của Nhi lên và nhìn vào miếng băng keo nay đã hơi thấm máu, rồi trách thầm. Hiến máu xong thì nghỉ ngơi đi, còn ráng đi giúp người ta để giờ không còn sức.
Tú với tay mở ba lô mình ra và lấy miếng băng keo thủ sẵn trong đó. Tú từ từ mở nhẹ miếng băng cũ trên tay Nhi để thay miếng mới. Đang mở sắp hết thì Nhi cựa quậy giựt tay lại theo phản xạ.
“Im nào.” Tú nói nhỏ nhẹ vào tai.
Nhi giật mình gượng dậy, nhưng Tú đẩy Nhi xuống.
“Đã nói ngồi im mà.” Rồi Tú giựt hết miếng băng keo cũ ra, mở miếng băng keo mới và dán vào. Nhi nghe lời, ngồi im ru.
“Đừng gồng nữa. Dựa vào đi. Nhi đang mệt đó.”
Nhi đứng hình vài giây nhưng rồi cũng thả lỏng và dựa vào người Tú. “Tú…Tú vào đây hồi nào vậy?” Nhi hỏi. “Cũng vừa vào. Thấy có bạn đang canh Nhi rồi, nhưng Tú nói là để Tú canh cho.” Tú một tay vuốt miếng băng keo cho chặt, một tay cầm quạt quạt cho mát.
“Em tưởng Tú còn giận em.”
“Còn Tú thì tưởng Nhi giận Tú.”
Cả hai cùng phì cười.
“Tú à, em không có giận Tú. Em xin lỗi về ngày hôm đó. Em biết Tú chỉ muốn nói giúp cho em thôi. Em xin lỗi vì đã cư xử như vậy.” Nhi giải thích.
“Tú cũng xin lỗi.” Tú nói. “Ba mẹ Nhi sao rồi, còn giận Nhi không?”
“Bố mẹ không còn nhắc nữa.” Nhi xác nhận.
“Vậy mình còn chung nhóm không?” Tú hỏi đùa.
“Vẫn còn, hai đứa mình.” Nhi cười.
***
Anh Tuấn mang về một con chó.
Một con Golden Retriever, chó lông vàng.
Anh có nói là chị Tâm được một người bạn tặng lại con chó con khoảng chín tháng tuổi này vì gia đình họ phải dọn ra nước ngoài sinh sống. Toà nhà nơi chị Tâm đang ở lại không cho nuôi giữ vật nuôi, thế nên chị Tâm phải cầu cứu anh hai.
Vì vậy mà bây giờ đang có một con chó bự, mập, lông vàng xù xì nằm chễm chệ trên bộ ghế sofa của gia đình.
Lúc đầu mẹ cũng không chịu giữ nó, nhưng cuối cùng cũng đồng ý vì anh hai và Tú cứ mãi nhắc về chuyện ba hay kể, chuyện ba hồi đó cũng từng có một chú chó vàng.
Cả nhà quyết định đặt tên nó là Sam.
Sam thích ăn canh bí đỏ, thích uống nước đá, và thích khu vườn ở giữa hai ngôi nhà. Sam sẽ chạy nhảy ngoài đó cả ngày, rồi lâu lâu đào bới như tìm kiếm một cái gì đó. Nhiều lúc Tú kéo Sam vào nhà, nhưng rồi một hồi sau Sam lại tìm cách mà chạy ra.
“Con chó của Tú có vẻ như sắp đào được vàng rồi.” Nhi nói. Lúc đầu cả hai lo lắng Sam sẽ phá những dây đèn, nhưng cũng yên tâm vì tới giờ Sam chỉ thích đào bới dưới đất.
“Hỏi thật nha, ba mẹ Nhi có giấu vàng dưới đất không vậy?” Tú giỡn.
“Hoàn toàn có thể đó.” Nhi cười.
Từ ngày có Sam, cuộc sống ở đây có phần vui hơn.
***
Vào một ngày cuối tháng Mười Một, Sam tìm được một vũng sình.
Tú đang ngồi trong bồn tắm thì điện thoại rung lên. Với tay lấy cái điện thoại đang để trên kệ, Tú thấy Nhi đang gọi tới.
“Tú ơi, người Sam bây giờ đầy sình này!” Nhi nói.
“Hả? Cái gì?” Tú đứng lên và với lấy cái khăn.
“Bà qua nhà hỏi em dẫn Sam đi chơi được không vì Tú còn ngủ, nên em dẫn nó đi. Nó vừa thấy cái vũng sình kế bên cái cầu tuột là lao vào. Chưa thấy con chó nào vui đến thế.” “Nhi đang ở công viên gần nhà hả?” Tú mở loa ngoài để vừa nói chuyện vừa thay đồ.
“Vâng. Tú đến liền được không? Em không tài nào kéo nó về được.”
“Tới liền.” Nói rồi, Tú lật đật xỏ nốt cái quần vào rồi chạy đi.
Tú tìm được Nhi và một con chó lấm lem đầy sình ở khu trò chơi trẻ em trong công viên.
“Ơn giời Tú đây rồi. Em không tài nào kéo nó về được.” Nhi nói khi vừa thấy Tú.
“Sam!” Tú vuốt đầu nó. “Làm khó Nhi hả? Mai mốt Nhi không dẫn đi chơi nữa đâu.”
Sam vẫy đuôi cứ như là nói vâng ạ.
Tú nhìn qua Nhi, người mà bây giờ cả người cũng dính khá nhiều sình, Tú không thể nào nhịn cười. “Nhìn cả hai cứ như mới chiến đấu trở về.”
“Đúng là vậy đó. Trận chiến giữa Sam và em. Nó không chịu đi đã vậy còn lắc mình làm bao nhiêu sình bay qua em hết.” Nhi phàn nàn, rồi trong phút chốc, Nhi đã cầm một cục sình và chọi vào Tú.
“Nhi! Tú vừa mới tắm!” Tú la lên.
“Kệ chứ. Tắm thì lúc nào cũng tắm lại được mà.” Nhi trả lời.
Tú bặm môi và nói. “Hư quá!”
“Tú chưa thấy khía cạnh đó của em đâu.” Nhi cười, và Tú nghĩ rằng Tú thật sự muốn thấy.
Hai người cuối cùng cũng có thể mang Sam về bằng cách thay phiên nhau ẵm nó. Khi về đến nơi, Tú lập tức mang nó thẳng lên lầu và lao vào phòng tắm. Tú để Sam vào trong bồn và Nhi mở vòi sen lên. Sam bắt đầu ư ử kêu la.
“Coi nó kìa. Thích chơi dưới sình dơ mà không thích tắm nước sạch.” Tú phàn nàn.
“Em nghĩ con chó nào cũng vậy.” Nhi khuỵ xuống và cho nước lên đầu Sam. Nhưng vì Sam không thích tắm, nên kết quả là nó nhảy ra khỏi bồn và xô Nhi té xuống sàn. Vòi sen tuột ra khỏi tay Nhi và nước bắn tung toé. “Sam à! Hết sình rồi bây giờ còn làm chị ướt là sao!” Nhi la.
Và Tú không thể nào không chú ý đến cái áo trắng mỏng Nhi đang mặc lúc này đã ướt và ôm sát vào người Nhi. Nó làm Tú đỏ mặt.
Nhi ôm lấy Sam và cố gắng đưa nó vào lại trong bồn.
“Tú à giúp em nè.” Nhi cầu cứu.
Tú loại bỏ ý nghĩ và cố gắng giúp Nhi. Nhưng khi vừa đưa được Sam vào bồn, nó lại nhảy ra thêm một lần nữa và lại khiến Nhi té xuống sàn. Nó liếm mặt Nhi như tưởng Nhi đang đùa giỡn với nó. Lần này Nhi chỉ biết ôm Sam cười và cho nó vài nụ hôn lên mặt. Trong đầu Tú bây giờ đang năn nỉ Nhi đừng làm việc đó nữa.
Tú la Sam, “Con hư quá!” nhưng Nhi nói với Tú rằng Sam còn nhỏ mà.
Tú bắt đầu nhận ra được Nhi nhìn đẹp như thế nào với mái tóc rối ướt và quần áo không chỉnh tề. Với Tú, Nhi có một nét đẹp thực sự rất thu hút.
Tú đưa tay ra để kéo Nhi lên. Khi đã kéo được Nhi lên rồi, Tú vẫn không muốn buông tay. Tú cảm thấy nếu buông tay ra rồi thì sẽ không còn cơ hội nữa. Hơi nước nóng bay lên và làm nóng khắp phòng. Những nhịp thở mạnh và đấu tranh tâm trí đang diễn ra. Tú đã quá quen với những cuộc đấu tranh tâm trí như thế này, cứ như gặp lại bạn cũ vậy.
Và lần này Tú đã có câu trả lời cho người bạn cũ này.
Lần này Tú tiến tới.
Chầm chậm và cẩn thận. Tay Tú đặt lên mặt Nhi, bốn mắt nhìn chằm nhau. Nhi e dè, cuối mặt xuống. Tú có thể cảm nhận được mặt Nhi đang nóng lên. Tú nâng mặt Nhi lên để nhìn vào mắt Nhi lần nữa, để hỏi những câu hỏi không dám nói ra. Tú không biết vì sao trong lúc này, Tú lại gan dạ đến thế.
Tú đưa môi mình chạm nhẹ môi Nhi trong vài giây, rồi Tú tiến lại gần hơn. Sam nhân cơ hội cả hai không để ý đến mình liền chạy ngay ra khỏi phòng tắm.
Để rồi cuối cùng chỉ còn lại hai người. Giữa cả hai đã gần như không còn khoảng cách.
Nhi thật ấm áp và dịu dàng và cũng thật là một trái cấm. Nhi làm Tú cảm thấy thật sợ, cảm thấy thật sai nhưng cảm giác nó lại hoàn toàn đúng. Tú đã có thể cảm nhận được chỉ với cái chạm môi. Lúc đó thời gian như đứng lại, như chẳng có gì chuyển động.
Nụ hôn đầu và nó thật trong sáng.
Rồi Nhi đột nhiên dừng nụ hôn và lùi lại. Ngay lập tức Tú cảm thấy như vừa bị mất một thứ gì đó. Lần này Tú rất dứt khoát. Để rồi khi Nhi gọi tên mình, Tú đã tiến lại và đặt môi mình lên môi Nhi một lần nữa. Trộm đi những lời Nhi chưa kịp nói. Lần này, Tú hôn Nhi với những cảm xúc nồng cháy hơn, bởi vì nụ hôn này là dành cho những đêm mất ngủ, là dành cho những ý nghĩ không thể nói ra, và dành cho những lúc căng thẳng không chịu được.
Nụ hôn này là dành cho Nhi.
Và Tú cho Nhi thấy Tú muốn nụ hôn này như thế nào. Tay Tú đan vào tóc Nhi và đẩy Nhi về phía tường để giữ thăng bằng. Khi đưa lưỡi mình vào, tim của Tú cứ như vừa nhảy từ toà nhà cao nhất thế giới xuống và có cảm giác như mình sẽ chết ngay tại đó. Nó quá sức Tú có thể chịu đựng nhưng Tú vẫn muốn tiếp tục và tiếp tục.
Hai tay của Nhi đang ôm khắp người Tú, và mỗi nơi tay Nhi đưa đến đều khiến Tú rùng mình. Tú đưa một tay vào dưới áo Nhi, còn Nhi hít một hơi thật sâu.
Cảm giác bây giờ rất huyền diệu và Tú không bao giờ muốn nó kết thúc. Mặc cho những hơi thở không đều và mặc cho nước còn đang chảy trong bồn.
Vì Tú muốn nhớ khoảnh khắc này mãi mãi.
Nhưng cuộc sống đâu như những câu chuyện cổ tích. Nếu bạn hôn ai đó ở nhà và nhà bạn còn người, thì khả năng lớn là bạn sẽ bị bắt gặp.
Khi cả hai vẫn đang chìm đắm trong cảm xúc của riêng mình, Tú nghe tiếng bà nói, “Hai đứa ơi, con Sam nó chạy khắp nhà nè.” Rồi Tú nghe bước chân ngoài phòng tắm. Trước khi có thể đưa ra bất cứ phản ứng gì, thì đã nghe tiếp, “Tưởng hai đứa đang tắm nó mà, chuyện gì…vậy.” Bà Tú đã đứng trước phòng tắm. Tú và Nhi vội tách ra xa như chiếc lò xo. Xem trên TV thì thấy tình huống đó thật buồn cười, nhưng ở ngoài đời thì không buồn cười chút nào, mà rất là ngượng. “Ồ.” Bà nói. “Thôi để nó cho ngoại.” Rồi bà xoay người đi xuống nhà.
Trời đất ơi! Tú hét thầm. Bà ngoại mới vừa bắt quả tang hai đứa!
Nhắm mắt, Tú nhìn Nhi. Hai má nóng bừng vì ngượng.
“…Tú vừa hôn em đó.” Nhi thì thầm, bỏ mặc việc cả hai vừa bị bà phát hiện.
Tú có cảm giác bây giờ mặt mình còn đỏ hơn trái ớt.
“Tú…Tú chỉ muốn thử…” Tú lắp bắp trả lời.
“Tú thích con gái à?” Nhi hỏi.
“Cái đó không quan trọng.”
“Tú thích em à?” Nhi hỏi tiếp.
“À…thì…thì chắc…là có…”
“Tú không thể hôn ai đó rồi nói với người đó chắc là Tú thích người đó.” Nhi nhăn mặt.
“Xin lỗi Nhi, Tú cần thời gian suy nghĩ.” Tú giải thích. “Mọi chuyện hôm nay đến nhanh quá, Tú…”
“Hình như cái này đáng lẽ em nói thì đúng hơn.”
Mặt Tú vẫn còn nóng bừng.
“Thôi được rồi.” Nhi lấy tay chạm nhẹ lên mặt Tú. “Em…Em muốn nói cho Tú biết là cảm giác của em đối với Tú cũng giống như cảm giác Tú dành cho em. Em sẽ đợi đến khi Tú sẵn sàng.” Nói rồi Nhi đặt nhẹ một nụ hôn lên má Tú. “Hãy nghe theo tiếng gọi con tim, Tú nhé.” Nhi bước ra khỏi phòng tắm, xuống lầu và trở về nhà, mặc cho Tú vẫn đứng đó, cứng đơ như bức tượng.
***
Khi Tú bước xuống nhà, bà ngoại đang ngồi đọc sách, cạnh bà là con Sam đang nằm ngủ. Thấy thế, Tú định quay đi và chạy lại lên lầu nhưng bà đã lên tiếng. “Tú, con có muốn nói chuyện không?”
“Thật ra thì không cần đâu ngoại.” Tú nói ngượng ngùng.
“Nhưng ngoại nghĩ ta cần nói chuyện đó. Lại đây.” Bà đập cái chỗ trống kế bên, ra hiệu cho Tú lại ngồi.
Tú không còn cách nào khác mà phải nghe lời.
“Có gì muốn kể ngoại nghe không?”
“Ngoại à cái này kì lắm.” Tú phàn nàn.
Bà bỏ ngoài tai. “Thì cứ coi ngoại là bạn của con đi. Kể ngoại nghe coi. Con thích con bé hả?”
Tú không trả lời.
“Con còn ngại gì với ngoại nữa. Từ lúc con còn nhỏ, ngoại đã biết.”
Tú bất ngờ khi nghe bà nói như vậy. “Sao…sao ngoại biết?”
“Chứ hồi nhỏ ai hay đòi ngoại mua kiếm cho chơi, đòi ngoại cho học võ để bảo vệ các bạn gái? Rồi ai chạy lại khóc với ngoại, vì hôm đó đi chơi công viên không gặp được bạn gái muốn gặp? Rồi năm 8 tuổi con bị cháy rạ, con sợ để lại thẹo bị xấu mấy bạn gái sẽ không thích chơi với con nữa. Ngoại thấy, ngoại biết hết.”
Nghe bà kể lại những chuyện hồi xưa làm Tú xấu hổ. Bà cười rồi nói. “Con yên tâm, con người của con ra sao, ngoại hiểu. Ngoan, kể ngoại nghe, tâm sự với ngoại, coi ngoại giúp được gì không?”
Tú từ từ cũng thư giãn. “Con…con không biết. Thì con có thích bạn ấy, nhưng con thấy thật bối rối.”
Bà lật trang kế tiếp của quyển sách đang đọc. “Con còn trẻ, thích ai thương ai thì tự do thể hiện đi. Tại sao phải bối rối?”
“Con cũng muốn ở cạnh bạn ấy.” Tú thừa nhận, “Nhưng cũng sợ người khác nói này nói nọ…Ngoại biết ở ngoài kia, người ta vẫn còn dị nghị nhiều lắm.”
Đóng quyển sách lại, bà nhìn Tú và nói. “Đây là cuộc sống của con. Con không nên bận tâm về những người khác. Nói nghe nè, khi ngoại còn trẻ và yêu ông ngoại, người ta cũng nói nhiều lắm. Nói ông ngoại chỉ là người phục vụ nghèo và thất học, nhưng ngoại đâu có quan tâm. Điều quan trọng là ông thương ngoại. Hồi đó ông bà cố của con cũng không tán thành ngoại lấy ông, rồi ngoại cũng đã khóc rất nhiều. Bây giờ làm sao ngoại nỡ nhìn thấy cháu ngoại buồn khi ngoại đã từng trải. Về việc này thì ngoại không phải là người tốt nhất để đưa ra những lời khuyên, nhưng ngoại biết rằng khi yêu thương ai đó, con không nên thấy sợ hãi.”
“Ngoại không thấy kì sao? Con và bạn ấy? Hai đứa con gái?” Tú hỏi.
“Thế kỉ thứ 21 rồi. Tuy là hồi đó chưa có khái niệm, nhưng bây giờ ngoại sống cũng đủ lâu để cảm nhận rồi.” Bà kéo Tú vào lòng. “Lúc đầu, đối với mấy thế hệ già như ngoại thì có lẽ nhìn không quen, thấy lạ, nhưng ngoại hiểu là tình cảm đến thì khó cưỡng lại được. Miễn là con thấy vui là ngoại thấy vui. Bây giờ ngoại cho con một lời khuyên cuối nè. Gọi cho con bé đi.”
Tối hôm đó lại là một đêm khó ngủ. Tú nghĩ đi nghĩ lại cuộc trò chuyện giữa mình và bà. Khi yêu thương ai đó, con không nên thấy sợ hãi. Gọi cho con bé đi.
Và Tú nghĩ bà nói đúng. Mình không nên thấy sợ hãi khi yêu thương ai đó. Đúng là có những người sẽ nói này nọ, nhưng rồi cuối ngày thì họ cũng sẽ về nhà họ và sống cho họ, chứ họ đâu có sống cho mình. Nếu Tú cứ suy nghĩ về vấn đề đó mà để hạnh phúc của mình bay mất, thì đó là điều không nên.
Tú nhắm mắt và kí ức về nụ hôn ùa về. Những hơi thở gấp rút, môi của Nhi, những nhịp tim loạn nhịp, tay của Nhi… Tú chợt cười khi nghĩ về lúc đó.
Thế nên Tú cầm điện thoại lên và đi theo tiếng gọi của con tim mình.
-Hết chap.6-